Chương Kim Dung truyền kỳChương Kim Dung truyền kỳ

Đầu đuôi câu chuyện là thế này:
Cái lần Snake khiêu chiến SM. MH, Trạm Tinh nhận được tin nhắn của Bảo Bối Màu Lam, đúng lúc đó Cao Hiểu Tiết đang đứng bên cạnh nên nàng cũng biết chuyện đang diễn ra.


Với cá tính của Cao Hiểu Tiết thì không cho nàng tham gia cũng không được. Vì thế đêm đại chiến, Cao Hiểu Tiết chạy theo Trạm Tinh ra ngoài thuê 1 căn phòng trọ để cùng xem đại chiến. Khi thấy SM. MH một mình ngăn sóng dữ, làm giới hacker phải thán phục thì nàng cũng sinh lòng hâm mộ!


Dùng sức 1 người làm cả thế giới không ai dám hó hé. Wow, oai phong cỡ nào chứ?! Ai mà không muốn vươn tới cảnh giới như thế?
Chuyện phía sau chắc chắn sẽ xảy ra: Cao Hiểu Tiết kêu khóc, đòi Trạm Tinh dạy nàng kỹ thuật hacker, vì nàng thấy Trạm Tinh cũng tham gia chiến đấu, hơn nữa Trạm Tinh còn tiến vào tầng cuối cùng!


Có điều, Trạm Tinh thấy tính tình Cao Hiểu Tiết xốc nổi, không phải là loại người có thể tĩnh tâm học tập, mà hacker là một ngành nghề khi học tập lẫn chiến đấu đều buồn tẻ, không hề phấn khích như trong tưởng tượng, vì thế Trạm Tinh vẫn tìm cớ để cho qua. Nhưng nàng không ngờ Cao Hiểu Tiết có trình độ “mài” quá cao, làm nàng sắp chịu hết nổi rồi!


Rồi ngày hôm qua, Cao Hiểu Tiết phát hiện có người xì xầm về mình - sau khi điều tr.a mới biết là do tấm ảnh xấu xí! Cao Hiểu Tiết tức sùi bọt mép! Vì các cô gái đều xem trọng hình tượng của mình, mà tấm ảnh xấu xí đó có ý nghĩa đặc biệt nên nàng không thể bỏ được nên đành phải giữ lại. Giữ lại nhưng không muốn có người nào biết! Thế là Cao Hiểu Tiết nhờ Trạm Tinh điều tr.a thủ phạm.


Trạm Tinh thấy đây là cơ hội tốt để kiểm tr.a Cao Hiểu Tiết, vì thế yêu cầu nàng dùng hết mọi cách có thể để tự mình điều tr.a xem ai là thủ phạm. Tuy Cao Hiểu Tiết chả biết chút xíu gì về kỹ thuật hack nhưng Trạm Tinh đã khuyên nàng: Điều quan trọng nhất của hacker không phải là kỹ thuật hay các công cụ mà là sức sáng tạo! Một hacker đi theo lối mòn thì vĩnh viễn không thể trở thành hacker mạnh nhất.


available on google playdownload on app store


Bài kiểm tr.a này cũng không quá khó khăn, bởi vì tấm ảnh chỉ được lưu truyền trong Khoa thì nhất định là thủ phạm là người trong Khoa, thậm chí là người trong lớp, vì thế phạm vi điều tr.a được thu hẹp rất nhiều. Bài này chủ yếu là kiểm tr.a sức tưởng tượng và... Vận may của Cao Hiểu Tiết.


Thật ra Trạm Tinh đã tìm được thủ phạm từ sớm rồi. Nàng xâm nhập server của QQ xem được IP đột nhập vào QQ của Cao Hiểu Tiết, rồi lần theo IP đó phát hiện ra thủ phạm là Ngô Nguyên. Mấy chuyện này nàng thực hiện thần không biết quỷ không hay! Ngô Nguyên tự xưng là cao thủ nhưng không ngờ mình không chịu được 1 kích của người ta, chỉ mất vài phút đã bị tr.a ra thân phận.


Còn Cao Hiểu Tiết thì dùng phương pháp đơn giản nhất: Xem history các ID ghé thăm QQ của mình, cách này là cách duy nhất mà những con gà máy tính như nàng có thể làm được. QQ chỉ tự động ghi lại 10 người liên lạc gần nhất, với lại, nếu đối phương không ghé thăm bằng trang web QQ mà bằng phần mềm thì... Bó tay! Có điều, vận may của Cao Hiểu Tiết rất lớn, vì nàng không có thói quen viết lung tung linh tinh gì đó trong QQ, vả lại hình ảnh thì đều bị đặt mật khẩu nên rất ít người ghé thăm. Lúc Ngô Nguyên đột nhập có phòng bị nên nàng không thấy được ID của hắn, nhưng hắn lại đưa QQ của nàng cho Trần Húc, rồi chàng gà này không dùng Tiểu Mẫn mà dùng cái laptop cùi của mình ghé thăm QQ, bị ghi ID lại, từ đó nàng mới tr.a ra Ngô Nguyên!


Cho nên mới nói Cao Hiểu Tiết may mắn, tuy không tóm được trộm nhưng bắt được kẻ đồng lõa. Tâm trạng vui vẻ vì Trạm Tinh sẽ dạy mình nên nàng không tính toán với Trần Húc và Ngô Nguyên.


Trạm Tinh cũng đau đầu nhưng không còn cách nào khác, ai kêu mình hứa chứ? Bất quá nàng cũng làm giống Ngô Nguyên: Ném quyển “Hợp Ngữ” cho Cao Hiểu Tiết, nhưng khác nhau ở chỗ Ngô Nguyên cũng chỉ biết lõm bõm về Hợp Ngữ còn Trạm Tinh thì hiểu rất sâu.


Trần Húc ăn sáng xong và trở về phòng thì đã hơn 8g, hắn chỉ thấy Tần Tiểu Ngạn còn đang ngủ còn Ngô Nguyên và Lão Đổng không biết đã chui đi đâu mất.
Trần Húc kề sát tai Tần Tiểu Ngạn hét lên:
- Cầm thú! Dậy! Mặt trời thiêu mông của mày rồi kìa! Không sợ trễ học hả?


Tần Tiểu Ngạn trở mình một cái:
- Thiêu cái đầu mày! Cút đi! Đệch mợ, sáng nay không có tiết, tao ngủ thêm chút nữa!
- “Không có tiết?” Trần Húc vội chạy tới xem thời khóa biểu... “Ừm, thật sự là không có tiết!”


Nếu hôm sau không có tiết thì mấy tên gia súc này đều thức rất khuya, nhưng mỗi ngày Trần Húc đều đi ngủ vào lúc 22g nên hắn không chú ý tới chuyện này lắm.
Buông tha cho tên cầm thú, Trần Húc mở cái laptop cùi của mình ra, tiếp tục học Hán Ngữ.


Học lập trình bằng tiếng mẹ đẻ nhanh hơn rất nhiều so với học bằng tiếng nước ngoài. Bây giờ Trần Húc đã có thể viết được vài phần mềm con con như: Phần mềm máy tính bỏ túi [Calculator] hoặc phần mềm khi mở ra thì có hình một em bé lắc mông điên cuồng... Các câu lệnh của ngôn ngữ lập trình này rất dễ học và nhớ lâu, khác xa với khi Trần Húc học ngôn ngữ C: Hiểu được lệnh đầu tiên thì mất nửa ngày, lại mất nửa ngày nữa mới hiểu được lệnh thứ hai nhưng... Lại quên mất cái lệnh đầu tiên!


Trần Húc đang viết Trainer cho game Red Alert 2 cũ xì. Hắn có quan niệm là: Game không có cheat code, không có trainer thì không chơi! Vì thế hắn viết cái trainer này để tăng tiền, tăng lực công kích của vũ khí, tăng năng lực sửa chữa,... Rồi bắt đầu chà đạp máy tính!


Trần Húc đang vui sướng chà đạp máy tính thì di động réo vang, Trần Húc chả thèm xem là ai gọi đã gào lên:
- Thằng nào?
Đầu bên kia có tiếng Lão Đại:
- F.. K, Lão Tam, tao nè, mày đang làm cái đíu gì vậy?
Trần Húc trả lời:
- Chơi game.
Lão Đại lại nói:


- Mày bỏ game đó đi, không phải mày thích game RPG [Role-playing game: Game nhập vai] sao? Qua CLB của tao nhanh lên, có game hay cho mày chơi đây!
Trần Húc thấy kỳ quái “Ngoài 2 game Kiếm Tiên Kỳ Hiệp và Hiên Viên Kiếm thì còn game RPG nào hay nữa đâu? Hay là Lão Đại phát hiện game mới?”


Nghĩ thế nên người mê game như Trần Húc làm sao ngồi yên được, chạy vèo tới CLB Sinh viên yêu máy tính. Vừa bước vào hắn đã thấy Cao Hiểu Tiết cũng có mặt, mấy người còn lại đều mang mắt kính, cả đám đang cười ɖâʍ đãng nhìn mình...
Trần Húc hoảng hốt:
- Á,... Các người định làm gì


Ngô Nguyên cười rất hiền lành, vẫy tay với Trần Húc:
- Ai hϊế͙p͙ mày đâu mà sợ? Lão Tam, lại đây. Đây là thành quả nửa tháng bận rộn của tụi tao, còn mày là người đầu tiên được thưởng thức!
Trần Húc ngạc nhiên:
- Cái giề? Tụi mày làm game? Game gì vậy? Thể loại RPG hả?


Cả đám đều cười “Hắc hắc” một cách ɖâʍ đãng.
Ngô Nguyên giật tấm vải đỏ đang che màn hình máy tính xuống, rồi hưng phấn:
- Tèng teng teng teng... Xin ra mắt game Kim Dung Truyền Kỳ!






Truyện liên quan