Chương Khúc nhạc đệm cho tương laiChương Khúc nhạc đệm cho tương lai

Đổng Thanh Khiết là lão Tứ trong phòng, ngày thường thì có hành tung bí ẩn nhất. Sau giờ học là người này mất tích, không ai biết hắn đi đâu. Ở cùng phòng ai cũng biết hắn không có di động, toàn thân quý giá nhất là chiếc xe đạp già nua mới mua hồi đầu năm học của một vị sư huynh với giá 20 đồng. Trong phòng, ai cũng biết Lão Đổng không có tiền. Đầu năm học bị mất đồ, tuy Vương Đống dẫn người bắt được tên trộm, thu hồi được laptop, di động,... Nhưng không thu lại được cái ví rách của Lão Đổng! Thấy biểu hiện của hắn thì ai cũng cho rằng hắn mất vài chục ngàn, sau đó một thời gian, đám Trần Húc hỏi lại thì mới biết hắn mất 103 đồng 5 xu!


Ai cũng đoán được là hắn đi làm thêm, nhưng không ai biết hắn đang làm nhân viên phục vụ ở chỗ này. Chuyện sinh viên đi làm thêm cũng không có gì phải xấu hổ mà đáng được tôn kính vì người ta kiếm tiền bằng sức lao động của mình mà.
Vì thế Trần Húc cười ha hả:


- Lão Đổng, cuối cùng cũng túm được mày rồi nhá!
Đổng Thanh Khiết xấu hổ, đóng cửa lại, bước tới nói:
- Sao mày đến đây? Woa, hẹn hò với người đẹp hả?
Quản Dịch cười rụt rè nhưng không phủ nhận, Trần Húc đưa túi quà vặt cho Đổng Thanh Khiết:


- Lão Tứ à Lão Tứ, mày không có nghĩa khí nha. Đi làm ở đây mà không chịu nói để anh em tới ủng hộ mày, chuyện này có gì mà phải giấu chứ? Mày xem, cô em này rảnh rỗi cũng đi làm người mẫu, kiếm thêm chút tiền nè.
Quản dịch vỗ Trần Húc một cái, cười nói:


- Bạn là Đổng Thanh Khiết hả? Bạn rất nổi tiếng ở ký túc xá nữ đó nha!
Trần Húc và Đổng Thanh Khiết đều sửng sốt, Đổng Thanh Khiết ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Mình đâu có gì nổi bật?!
Quản Dịch cười hì hì:


- Thì chính là như thế nên mới thu hút. Hơn nữa bạn đẹp trai nên tất nhiên sẽ có nhiều người chú ý.
Trần Húc nghe thế lập tức nói:
- Giề? Tuy Lão Tứ nhà tui đẹp trai thật nhưng không tới mức làm “điên đảo chúng sinh” chứ?
Hắn cặp cổ Đổng Thanh Khiết nói tiếp:


available on google playdownload on app store


- Nhìn xem, mình và hắn ai đẹp trai hơn?
Đổng Thanh Khiết toát mồ hôi:
- Lão Tam, mày đừng đùa chứ, tao còn phải làm việc đó nha.
Quản Dịch cười hì hì:
- Nói thật nhé, bạn không cùng cấp bậc với người ta đâu!
Trần Húc toát mồ hôi, nhìn Đổng Thanh Khiết rồi sờ sờ mặt mình:


- Không thể nào! Chênh lệch lớn thế sao?
Thật ra Trần Húc cũng biết mình không dính dáng gì tới từ “đẹp trai” cả, nhiều lắm là không làm “người xem” thấy khó chịu mà thôi, bất quá tuy anh bạn học này đẹp trai thật nhưng chênh lệch thật sự nhiều như vậy sao?


Quản Dịch mỉm cười, nam sinh và nữ sinh có cách nhìn khác xa nhau. Người khác nhìn vào chỉ thấy Đổng Thanh Khiết quê mùa bởi vì tiểu tử này không biết ăn mặc. Tóc tai thì lộn xộn, sắc mặt thì nhìn như thiếu dinh dưỡng, lông mi thì vừa thô vừa dày, trên mép miệng thì râu ria tua tủa như người Hồ. Đã thế hắn còn “chơi” một cặp mắt kính gọng bằng nhựa dỏm màu đen, quần áo thì không phối hợp với nhau. Nhìn qua thì không có chút xíu khí chất nào. Nhưng nếu tóc tai gọn ghẽ, cạo sạch râu ria, thay đổi quần áo và cặp mắt kính một chút thì sẽ trở thành một “anh đẹp trai” ngay. Ít nhất là ăn đứt Trần Húc.


Ba người bật cười, lúc này đột ngột có người gõ cửa, sau đó có một cô bé đáng yêu bước vào:
- Đổng ca, quản lý đang tìm anh đó!
Đổng Thanh Khiết vội vàng:
- Ừ, anh đi ngay.
Cô bé có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia thè lưỡi:
- Đổng ca, hai anh chị này là bạn anh hả?


Đổng Thanh Khiết cười nói:
- Vị này là Lão Tam cùng phòng với anh, còn vị này là bạn học. Được rồi, em đi trước đi, anh cũng đi ngay.
Thấy cô bé kia rụt cổ lại, Đổng Thanh Khiết nói:
- Lão Tam à, tao phải đi ngay, nếu không quản lý trừ lương tao mất. Mày cần trà phải không? Để tao đi lấy.


Trần Húc nghe thế thì cảm thấy khó chịu, trong khi mình ca hát vui vẻ thì huynh đệ cùng phòng với mình lại phải đứng ra phục vụ, tuy nói là làm việc ngoài giờ nhưng cảm giác thật quái. Vì thế Trần Húc vội nói:
- Thôi khỏi, tụi tao cũng mệt rồi, chuẩn bị đi ngay bây giờ.
Đổng Thanh Khiết sửng sốt, hắn nhíu mày:


- Lão Tam à, không cần làm thế đâu. Mày cứ ca hát đi, tao làm việc của tao, huynh đệ mà còn khách khí cái gì?
Trần Húc đang định giải thích thì Quản Dịch đang đứng nên cạnh cười:
- Thật ra chúng tôi định đi mua quần áo, mà bây giờ cũng không còn sớm nữa nên phải đi ngay.


Trần Húc gật đầu như gà mổ thóc, lúc này Đổng Thanh Khiết mới không cản nữa, hắn nói:
- Được rồi, hai người đi chơi vui vẻ nha.
Sau đó hai thằng giả vờ bắt tay, Trần Húc cười ɖâʍ đãng:


- Lão Tứ à, cô bé vừa rồi rất khá. Ai chà, lại còn “Đổng ca” nữa chứ. Cố lên nhá, phải thu phục được nàng đó!
Quản Dịch vỗ lưng Trần Húc một cái rồi bắt tay Đổng Thanh Khiết, đợi Trần Húc ra khỏi cửa nàng thì thầm với Đổng Thanh Khiết:


- Đổng Kình, đâu phải ngươi không biết quy củ của Đổng gia? Ta muốn cho ngươi một lời khuyên.
Hai mắt Đổng Thanh Khiết lóe lên làm người ta không dám nghĩ hắn là tên nhà quê như bề ngoài:
- Lời khuyên gì?
Quản Dịch nhìn ra cửa, thấp giọng:


- Ngươi nên tránh xa cô bé kia một chút. Lẽ nào ngươi không biết với thân phận của ngươi thì chuyện này sẽ không có kết quả?
Đổng Thanh Khiết nhíu mày, Quản Dịch thì cười vang như chuông bạc, bước nhanh ra cửa.
Lúc này cô bé kia quay lại:


- Đổng ca, chị bạn học của anh đẹp quá! À, đúng rồi, em có gặp hình chị ấy trên mạng đó!
Đổng Thanh Khiết nhìn nàng, cô bé này có khuôn mặt tinh xảo, bầu bĩnh như quả táo, thật đáng yêu. Trong mắt nàng ánh lên vẻ hâm mộ khi nhìn Quản Dịch rời đi.
Đổng Thanh Khiết vò vò đầu nàng rồi nói:


- Đừng nhìn nữa. Em nói quản lý đang tìm mà?
Sau đó hắn thở dài, thì thầm:
- Em hâm mộ cô ấy? Thật ra cô ấy cũng hâm mộ em đó, biết không?
--------------------


Ra khỏi cửa KTV, Trần Húc hít từng ngụm không khí lạnh, trên mặt có cảm giác đỏ bừng, không biết là vì lạnh hay vì vừa rồi ca hát quá hưng phấn? 9qd phía sau chạy tới:
- Này này, mặc áo khoác vào đi, đừng để bị cảm lạnh.
Trần Húc khoác áo vào, nhìn nàng, giọng nói có chút không vui:


- Vừa rồi mình có cảm giác kỳ quái!
- Kỳ quái?
- Ừ, là chuyện Lão Đổng. Tuy là sinh viên làm thêm không phải là chuyện gì đáng xấu hổ nhưng mà... Ài..., Chúng ta thì ca hát vui vẻ trong phòng, còn hắn thì phải gác cửa, bưng trà nước... Mình cảm thấy xấu hổ quá!
Quản Dịch trả lời:


- Có sao đâu? Tại bạn suy nghĩ nhiều quá thôi. Mà thôi, bạn đã nói thế thì sau này chúng ta đừng ghé đây nữa.
Nghe nàng nói thế Trần Húc cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nghĩ đến chuyện nàng vừa giải vây cho mình, hắn cười nói:


- Cảm ơn bạn đã giải vây cho mình, nếu không chắc Lão Đổng sẽ khó chịu.
Quản Dịch cười:
- Không có gì. Thật ra làm thêm cũng là một cách để rèn luyện.
Trần Húc liền hỏi tới:
- Người đẹp, bạn làm người mẫu cũng để rèn luyện hả?
Quản Dịch cười hì hì:


- Đúng vậy, thời gian học đại học cũng còn nhiều mà. Tiền bạc không thành vấn đề, chủ yếu là để rèn luyện.
Trần Húc ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ bạn muốn tham gia làng giải trí? Nơi đó “nước đục” lắm! Nghe nói nữ nghệ sĩ phải tiếp khách gì gì đó mới nổi tiếng...
Quản Dịch mỉm cười:


- Bạn yên tâm đi, loại chuyện như thế không thể nào xày ra với mình được. Mà mình cũng không tính theo con đường nghệ thuật, bây giờ mình chỉ vì yêu thích nên mới làm cho biết thôi. 4 năm đại học... Mình chỉ có 4 năm để thực hiện mơ ước của mình.


Trần Húc cảm thấy lời nàng có chút kỳ quặc nhưng không nghĩ ra được ý tứ trong đó nên không nghĩ nữa.
Hai người đi dạo lung tung, tiện tay mua gói bắp [ngô] rang và trà sữa, vừa đi vừa ăn uống.


Lúc này, trên phố đi bộ đã có rất nhiều người. Các vị “thương gia” bán hàng ven đường tranh thủ cơ hội chào mời khách, bên trong các cửa hàng lớn cũng chậc ních.
...


Con phố này có từ những năm 1990 rồi dần trở nên phồn hoa nhất thành phố nên nhà cửa hai bên đường không được cao lắm, phần lớn là những căn nhà một lầu một mặt tiền.


Bên cạnh những căn nhà này là những con hẻm nhỏ, xe không chui lọt. Bên trong những con hẻm này cũng có một vài cửa hàng nhưng đang lụi bại, lạnh lẽo dần.
...


Hai người đi đến một con hẻm thì đột nhiên có một bóng người vọt tới, đẩy Quản Dịch ra rồi chạy vào hẻm. Quản Dịch bị xô bất ngờ nên lảo đảo, nhưng nhờ gần đây có tập luyện bộ thể thuật nên không bị té.


Trần Húc cũng không kịp phản ứng, đang muốn mở miệng mắng thì nghe một giọng nữ bén nhọn cất lên:
- Bắt hắn lại! Hắn là tên biến thái Cắt Cổ!






Truyện liên quan