Chương 94: Nữ Thi
- Xin hỏi huynh đài tôn tính đại danh?
Một vị tài tử có quay sang Triệu Tử Văn ôm quyền noi.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Tại hạ chỉ là một thư đồng ở hạ phủ, không đáng nhắc đến.
Đại tiểu thư nghe hắn nói, không khỏi thầm nghĩ ngươi là một tên thư đồng đơn giản vậy sao, là một người xấu không sợ trời không sợ đất, tính tình ngang bướng, lòng tự trọng cao, lại không sợ quyền thế, đấu Trạng Nguyên, chống đối Cửu Hoàng Tử, nhục mạ….
- Ngươi chính là Hạ Văn?
Tài tử kia hỏi.
- Là hắn, chính là hắn.
Bóng đêm mông lung, trên đường phố lập lòe ánh sáng đèn rực rỡ, nhưng vẫn không thể nhìn rõ mặt người, tài tử kia vừa ngạc nhiên vừa nói, tất cả mọi cẩn thận nhìn lên, có vài vị đã gặp qua hắn, kinh hô.
Các tiểu thư ánh mắt hơi chút thất vọng, thở dài, hóa ra là cái thư đồng nho nhỏ, thất sự là đáng tiêc.
- Hạ Văn. Tiểu tử ngươi nổi danh rồi.
Hạng Tử Hiên ba người tiến lên, mỗi người cho hắn quả đấm, cười mắng.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- A, ta chỉ là… đều là đoán lung tung.
- Hóa ra là hắn…..
Mọi người đều thán phục, thư đồng này hiển nhiên ai cũng biết. Quần Phương Các thủ khúc kỹ kinh tứ tọa, thi từ hội đấu bại đại tài tử Mã Chí Viễn, đọc bài thiếu niên cường lại làm rung động văn đàn, hắn đúng là nhân vật quan trọng của huyện Tiền Đường, nhóm tài tử tiểu thư kia nào có thể không biết Hạ Văn.
Hắn tuy là một thư đồng nhỏ, nhưng tài học thật sự không ai có thể sánh bằng, mọi người kính nể nói:
- Hạ Văn, ngươi thật sự là tài học cao, thiên hạ chỉ sợ chỉ có Tô đại nhân mới so được với ngươi.
- Không dám, không dám.
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười nói, mỗi lần nổi danh hắn đều có chút thói quen khiêm nhường, đố đèn đã đoán được hết, bây giờ nên trở về Hạ phủ, Hạ Văn quay sang Hạng Tử Hiên nói:
- Hạng huynh, thời gian không sớm, chúng ta trở về đi.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, hơn nữa đã phá tam mê, cũng không có hứng đi tìm lạc thú, Phương Thiên Vũ cười nói:
- Cho tới bây giờ chưa thấy ngươi xem qua sách, tài học đáng kinh ngạc, thật không hiểu ngươi học như thế nào.
Phương Thiên Vũ cười cợt một câu, lại nghiêm mặt nói:
- Đi thôi, đi về thôi, không mẫu thân ta sốt ruột.
Hạng Tử Hiên gật đầu:
- Đúng, chúng ta về thôi.
- Công tử xin dừng bước.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Chủ quán biết Triệu Tử Văn phải đi, liền hô:
- Công tử đoán đúng ba câu đố đèn, đây là phần thưởng của công tử.
Chủ quán nói xong liền gỡ đèn lồng ở giữa in hình chim uyên ương màu hồng xuống, cũng không biết hắn vô tình hay cố ý lấy đèn lồng này, trực tiếp đưa tới tay Triệu Tử Văn.
Dựa vào bản lĩnh thật sự để thắng được phần thưởng, đương nhiên từ chối thì bất kính, nhưng Triệu Tử văn không thích chơi đèn lồng. Một người đàn ông cầm theo cái đèn lồng thật sự không giống đàn ông, tặng vật có thể không dùng cũng được, hắn tiếp nhận đèn màu từ tay chủ quán, sau đó trực tiếp đưa cho Đại tiểu thư.
- Tặng ta sao?
Đại tiểu thư thấy hắn tặng đèn lồng uyên ương cho mình, vừa vui vừa thẹn, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, ánh đèn lồng màu đỏ chiếu vào gương mặt nàng lóng lành như ngọc, càng làm nổi bật vẻ kiều diễm động lòng người.
Triệu Tử Văn tim đập thình thịch, hắn mặc dù chán ghét Đại tiểu thư vì nàng vong ân phụ nghĩa, nhưng đèn lồng hắn lại không thích mang bên người. Ba người Hạng Tử Hiên chắc cũng không thích mang đèn lồng, vì vậy hắn nghĩ tới Đại tiểu thư, nữ tử đều thích mang đèn màu, hắn tiện tay tặng cho nàng, mặt không chút thay đổi nói:
- Dù sao bỏ đi cũng đáng tiếc, ngươi cấm lấy đi.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tử Văn, Đại tiểu thư biết hắn hiểu sai ý mình, nàng thất vọng gật đầu, nhận lấy đèn lồng uyên ương từ tay hắn, nhìn đèn lồng đôi chin uyên ương, Đại tiểu thư trong mắt lại ước ao……
- Hạ tỷ tỷ, tỷ suy nghĩ cái gì vậy.
Không biết Dư Tư Lăng ở đâu ra đứng cạnh Đại tiểu thư cười nói.
- Không, không gì.
Đại tiểu thư sợ bị người đoán trúng tâm tư, giật mình nói.
Triệu Tử Văn nhìn thấy yêu vật đến đây, liền xoay người đi chỗ khác, tụ họp cùng bọn Hạng Tử Hiên đang ở gần đó.
- Dư bộ khoái, không tốt lắm!
Vừa rồi tài tử tiểu thư đều thích phong thái Triệu Tử Văn, đáng tiếc hắn chỉ là một thư đồng nho nhỏ, mà bọn họ là con nhà giàu, dù thế nào cũng không chịu hạ thấp thân phận để làm quen Hạ Văn, đành phải thất vọng mà đi, lúc này đường phố lạnh lẽo buồn tẻ, tiếng hô kia mặc dù rất lớn, nhưng không mấy người để ý tới thanh âm kinh ngạc này.
Dư Tư Lăng thay đổi nét mặt, quay sang chạy tới người bênh cạnh hỏi:
- Trương Hằng có chuyện gì vậy ?
- Bộ khoái?
Triệu Tử Văn nhìn người nọ một hồi lâu, phát hiện hắn là người chỉ điểm của bộ khoái, hóa ra tên hắn là Trương Hằng.
Trương Hằng vội vàng nuốt nước miếng một cái:
- Vừa rồi có người báo án, cách đây không xa trong rừng cây phát hiện một thi thể nữ nhân.
Nữ thi? Giết người? Triệu Tử Văn nghe mà rùng mình, huyện Tiền Đường khá yên bình, giết người là việc chưa từng có, không nghờ rằng hôm nay lại gặp.
Hạ Văn Đăng nghe xong không khỏi nhíu mày, hắn rất thích xen vào việc của người khác, liền cùng Hạng Tử Hiên đi xem.
- Làm sao lại phát hiện ra nữ thi?
Dư Tư Lăng nghe xong nổi trận lôi đình nói:
- Là ai làm, đi, đưa ta đi xem.
Đại tiểu thư nghe nói có nữ thi, cả người run rẩy.
Hạ Văn Đăng nói:
- Hạ Văn ngươi theo giúp ta, chúng ta cùng đi xem.
Triệu Tử Văn không muốn đi nhìn cái xác ch.ết, đây là chức trách của bộ khoái, hắn vốn định hồi phủ để ngủ một giấc, nhung lại bị thiếu gia lôi đi, hắn bất đắc dĩ lẩm bẩm, thật sự là tên Hạ Văn Đăng này thích xen vào chuyện của người khác, lại còn lôi theo ta đi...
- Hạ tiểu thư, để Hạng huynh đưa ngươi hồi phủ.
Phương Thiên Vũ biết Hạng Tử Hiên thích Đại tiểu thư, thấy Hạ Văn Đăng và Dư Tư Lăng đều đi xem nữ thi, còn Đại tiểu thư có vài phần e ngại, không dám nói, cho nên hắn tạo cơ hội cho Hạng Tử Hiên.
Đại tiểu thư nhìn trộm Triệu Tử Văn, thấy hắn không quay lại nhìn, một chút cũng không thèm để ý, Đại tiểu thư khẽ thở dài, gật đầu đồng ý với ý kiến của Phương Thiên Vũ.
Vì thế Hạng Tử Hiên có cơ hội hộ tống Đại tiểu thư hồi phủ. Triệu Tử Văn và Phương Thiên Vũ cùng thiếu gia đi xem nữ thi,Triệu Tử Văn và Phương Thiên Vũ lại gần để nhìn thi thể, nhưng không có cái gì để khám nghiệm tử thi, nhìn người ch.ết vẫn đẹp nguyên, thừa dịp thiếu gia không để ý, Triệu Tử Văn và Phương Thiên Vũ liền lén lút chuồn đi.