Chương 99: Vương gia phản loạn

- Triệu đại ca, muội.......Đêm nay muội nghỉ tạm ở đây được không?
Bảo Nhi dựa vào ngực Triệu Tử Văn, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn biết Bảo Nhi bây giờ đang rất sợ hãi, cần có người ở bên cạnh, nên gật đầu, dịu dàng cười nói:
- Đương nhiên là có thể.


Bảo Nhi hai má ửng đỏ, tuy rằng nàng không phải là con gái đã xuất giá, nhưng nàng sớm có ý định là người của họ Triệu, cùng Triệu đại ca chung phòng hẳn là không tổn hại lễ nghĩa. Bảo Nhi nhẹ nhàng trút bỏ quần áo, trên người chỉ còn tiểu áo bông, nàng mau chóng chui vào ổ chăn cho ấm lên.


Triệu Tử Văn thấy khó hiểu, nha đầu kia nhanh như vậy làm gì, hắn chuẩn bị cởi quần áo, nghe thấy Bảo Nhi nũng nịu gọi:
- Đại ca, để muội làm ấm ổ chăn trước rồi huynh hãy vào đây.


Nha đầu ngốc, Triệu Tử Văn cảm động không ngừng, nhưng hắn là một đại trượng phu, làm sao để vợ làm ấm ổ chăn như thế. Hạ Văn trút bỏ ngoại sam, lập tức chui vào mền, ôm chặt lấy Bảo Nhi:
- Đại ca là loại người yếu đuối vậy sao?


- Đại ca, ta đêm nay thật sự là sợ hãi tưởng như đã ch.ết, muội còn tưởng sẽ không được nhìn huynh nữa.
Bảo Nhi như cảm thấy quỷ môn quan trước mặt, sợ hãi ôm lấy đại ca.


Triệu Tử Văn khẽ thở dài một cái, hắn biết đã nhiều ngày cửa hàng kinh doanh phát đạt, Bảo Nhi mới quên cả thời gian, thật không hiểu nên trách ai, chẳng nhẽ lại đóng cửa không kinh doanh nữa.
- Là đại ca sơ suất. Ta nhất định sẽ tóm được tên ɖâʍ tặc đó.


available on google playdownload on app store


Triệu Tử Văn nắm chặt tay Bảo Nhi. Ở thế giới này, hắn chỉ có Bảo Nhi là người thân thiết, hắn không muốn Bảo Nhi gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm. Mặc kệ như thế nào cũng phải tìm tên ɖâʍ tặc đem ra công lý.
Bảo Nhi biết bản lĩnh Triệu Tử Văn, gật đầu:
- Đại ca mọi việc phải hết sức cẩn thận…..


Hai người ôm nhau nằm. Bảo Nhi rúc người vào trong lồng ngực Triệu Tử Văn, Triệu Tử Văn ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận đường cong lả lướt thân thể mền mại. Ngực nàng theo hơi thở phập phồng khiến tâm trạng hắn rung động, nhất là trên người nàng có mùi thơm đặc biệt, khiến Triệu Tử Văn lửa dục bùng lên, tiểu đệ đệ gây sự đính ở trên bụng dưới Bảo Nhi


- À…..
Bảo Nhi khẽ kêu lên dịu dàng, nàng cảm giác được hạ thể Triệu đại ca nóng như lửa, hắn hơi thở thật mạnh, đôi môi đỏ của nàng khẽ mở, miệng nhỏ thở ra làn hương thơm, trên mặt lại thẹn thùng vô hạn.


Triệu Tử Văn nhất thời không kìm nổi quay sang Bảo Nhi sờ kiều đồn hở ra kia. Kiều đồn khít chặt mà co dãn nhiều khiến hắn càng yêu thích không buông tay, lại cầm nhéo vài cái, một bàn tay lại trực tiếp cho vào giữa tiểu áo bông, ấn vào hai nụ hoa đỏ tươi.
- Đại ca…


Bảo Nhi bị hắn châm ngòi toàn thân lửa nóng, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu nhấp nháy vui mừng cảm động, đôi môi khẽ mở, nũng nịu nói không ra lời….


Triệu Tử Văn nuốt một ngụm nước miếng, nhưng hắn không nghĩ dáng người Bảo Nhi lại bốc lửa như vậy, thiếu chút nữa làm hại chính mình phạm tội. Hắn biết Bảo Nhi hoảng sợ quá độ, không nên làm việc này. Triệu Tử Văn vội vàng dừng tay ôm chặt lấy Bảo Nhi, nhẹ nhàng nói:


- Bảo Nhi mau ngủ đi, có đại ca ở đây, không ai dám bắt nạt muội, sau này ngày nào đại ca cũng ở bên muội.


Bảo Nhi cảm động, ôm chặt lấy đại ca, hạnh phúc tựa vào ngực, có lẽ nàng thật sự bị áp lực tinh thần quá nặng. Bảo Nhi đang buồn ngủ, nghe đại ca nói thế liền áp vào lồng ngực đại ca ngủ ngon lành…..
- Mẹ nó, ngày mai nhất định đem người đi bắt gấp tên khốn đấy.


Triệu Tử Văn ngắm khuôn mặt xinh đẹp Bảo Nhi lại không kìm nổi đem thằng ɖâʍ tặc ch.ết tiệt ra mắng. Huyện Tiền Đường đã nhiều ngày ra lệnh bắt tên ɖâʍ tặc, hắn tự nhiên được biết đến, vụ việc ở hội đèn lồng đêm đó cũng là tên ɖâʍ tặc gây ra, chỉ là Hạ Văn không nghĩ tên ɖâʍ tặc lại theo dõi Bảo Nhi.


Trong lòng Triệu Tử Văn đã nghĩ ra cách đối phó, ngày mai đến tìm Điền Hổ cùng đi bắt tên ɖâʍ tặc này…..


Sáng sớm, Triệu Tử Văn đưa Bảo Nhi về cửa hàng, sau đó hắn đi tìm Điền Hổ hỗ trợ đi bắt tên ɖâʍ tặc. Hắn không phải muốn làm việc này mà không cần Dư bộ khoái ái nam ái nữ, mà vì muốn Bảo Nhi được an toàn, hôm qua lại nghe Bảo Nhi kể Dư bộ khoái để ɖâʍ tặc chạy mất, hắn không thể không tự thân xuất mã.


- Triệu huynh, tìm ta có chuyện gì sao.
Điền Hổ đang ngồi ở trong phòng, thấy Triệu Tử Văn đột nhiên đi đến, liền hỏi.
Triệu Tử Văn vào ngồi ghế bên cạnh Điền Hổ, nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên tìm ngươi có việc, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta bắt ɖâʍ tặc.


- ɖâʍ tặc? Là người liên tục gây án giết nữ tử đó sao?
Điền Hổ hiểu rõ thư đồng này không quan tâm đối với vụ án đó, chẳng hiểu sao giờ lại muốn đi làm bộ khoái, không kìm nổi hỏi:
- Không biết Triệu huynh làm sao lại kết thù oán với hắn vậy.


Triệu Tử Văn coi Điền Hổ là huynh trưởng, liền kể lại chuyện đêm qua làm Bảo Nhi sợ hãi.
- Thì ra là thế.
Điền Hổ biết Hạ Văn đính ước với Bảo Nhi nên vô cũng coi trọng, Điền Hổ hiểu được bọn họ có một chút nguy hiểm, gật đầu nói:
- Triệu huynh yêm tâm, chuyện này ta sẽ giúp.


Triệu Tử Văn quay sang Điền Hổ ôm quyền nói:
- Vậy đa tạ Điền đại ca.
- Triệu huynh khách khí.
Điền Hổ phất phất tay, chợt nhớ chuyện gì đó, nghiêm mặt nói:
- Triệu huynh còn nhớ rõ ta lần trước nói chuyện gì không?
Triệu Tử Văn nào biết hắn chỉ cái gì, hỏi:
- Chuyện gì?


Điền Hổ nói nhỏ:
- Chỉ sợ lại có Vương gia phản loạn, cho nên mấy vị trên kia không rảnh bận tâm Hạ phủ, khiến nhiệm vụ nơi này ngưng hẳn một thời gian dài.


Phản loạn thì phản loạn, dù sao cũng sẽ không đánh tới Hàng Châu, chắn chắc đánh hướng Hàm Đan, Hàng Châu vẫn yên ổn. Triệu Tử Văn cảm thấy hơi vui vẻ trong lòng, cũng không dám nói ra rõ ràng trước mặt người thị vệ này, chỉ cười nói:
- Chỉ mong phản loạn có thể sớm ngày bình ổn……


Điền Hổ gật đầu:
- Vương gia trên tay căn bản không có binh quyền, muốn phản loạn khác gì tự chịu diệt vong.
Triệu Tử Văn hỏi:
- Căn cứ vào thông tin tình báo của các ngươi thì đó là Vương gia nào thế?
- Này……
Điền Hổ do dự một lúc lâu nói:


- Có nhiều chuyện ta không thể nói với ngươi, bởi vì bước đầu chỉ là dự đoán, có lẽ chỉ là tin đồn, đến lúc đó ta tự khắc sẽ nói cho ngươi.


Triệu Tử Văn lo lắng mình không đối phó được tên cưỡng hϊế͙p͙ giết người, nhưng Điền Hổ này là một cao thủ, đối phó với một tên tiểu nhân ɖâʍ tặc không thành vấn đề, hắn cười nói:
- Đêm nay chúng ta hành động, đến lúc đó ta tới tìm ngươi.
Điền Hổ gật đầu:


- Đêm nay ta ở trong phòng chờ ngươi.


Triệu Tử Văn còn muốn đến cửa hàng đón Bảo Nhi nữa, hắn cũng không dám chắc tên ɖâʍ tặc này buổi tối còn theo dõi Bảo Nhi nữa không, nếu hắn đến cả ban ngày, Triệu Tử Văn chỉ sợ phải hối hận cả đời, vội vàng từ biệt Điền Hổ, sau đó thắng tiến tới cửa hàng.. .






Truyện liên quan