Chương 72: Thịt dê và dưa hấu

"Thật to gan, cũng dám quản đến chuyện tình của anh em chúng ta. Xem lão tử thu thập mày như thế nào nhé!" Bốn tên thiếu niên đang nổi giận, lại chứng kiến có người ở phía sau xông ra khoa tay múa chân. Bọn chúng không khỏi giận tím mặt, cảm giác hành động kia chính là muốn thách thức uy phong của mình. Một tên thiếu niên trong đó, nhanh chân bước tới phía Trương Văn Trọng, giơ tay phải của mình lên đánh tới phía Trương Văn Trọng.


"Các ngươi muốn làm gì thì tìm đến ta, đừng có đánh Tiểu Trương." Uông bá trông thấy thế liền khẩn trương, muốn giãy giụa vùng thoát ra. Đáng tiếc cổ áo của lão đang bị tên thiếu niên xăm hình rắn giữ chặt, mặc cho lão giãy giụa như thế nào cũng chẳng thấm tháp vào đâu.


"Tử lão đầu, chúng ta sẽ hỏi tội ngươi luôn ngay đây." Gã thiếu niên xăm hình rắn, lạnh giọng: "Nói đi, ngươi tính toán bồi thường cho vị huynh đệ kia của ta như thế nào? Nhưng ta nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi bồi thường không làm chúng ta thỏa mãn, vậy thì chúng ta sẽ đập nát cái tiệm cơm này. Hừ, cho dù ngươi báo cảnh, chúng ta cũng không sợ, đây là chúng ta đang bảo vệ quyền lợi bản thân, cho dù cảnh sát có tới đây, cũng phải đứng ở một bên mà nhìn thôi!"


Ngay lúc này một thanh âm thê lương đột ngột vang lên, Uông bá tưởng rằng đây là do Trương Văn Trọng đã trúng phải đòn hiểm, sắc mặt nháy mắt đại biến, vội vàng kêu lớn: "Không phải các người muốn tiền sao? Nói thẳng giá ra đi, ngàn vạn lần đừng hành hung khách nhân trong tiệm cơm của ta."


"Tử lão đầu, ngươi nghĩ rằng chúng ta đến đây là muốn tống tiền ngươi sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là bảo vệ quyền lợi của bản thân mà thôi!" Gã thiếu niên đang túm lấy cổ áo hắn, lên tiếng mắng một câu. Theo sau tính toán thương lượng giá cả với chủ quán. Nhưng lúc này, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn đến, chộp xuống cổ tay của hắn.


"A..." Nhất thời gã thiếu niên cảm giác cổ tay của mình đau nhức khôn cùng. Tựa như đang bị kìm sắt gắt gao kiềm chế, năm ngón tay vô lực mở ra, Uông bá cũng nhân cơ hội này, vội vàng thoát khỏi quỷ trảo.


available on google playdownload on app store


Tới thời khắc này, Uông bá cùng gã thiếu niên kia mới phát hiện, chủ nhân của cánh tay này không phải ai khác, chính là Trương Văn Trọng.
"Tiểu Trương, cậu không sao chứ?" Uông bá không quan tâm đến mình, mà nhìn Trương Văn Trọng dò hỏi.
"Không có việc gì." Trương Văn Trọng hàm hậu cười đáp.


Nếu Tiểu Trương không có chuyện gì, vậy thì là người nào vừa mới phát ra thanh âm kêu thảm đây? Chẳng lẽ...


Trong lúc kinh ngạc, Uông bá vội vàng quay đầu nhìn lại. Quả nhiên mấy tên thanh niên có ý đồ tập kích Trương Văn Trọng kia, lúc này đang tay trái ôm tay phải, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nhịn không được thảm thiết kêu rên.


Đến tột cùng là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Uông bá vô cùng kinh ngạc, cũng phi thường tò mò. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.


Trương Văn Trọng híp mắt nhìn gã thiếu niên xăm hình rắn, cười lạnh nói: "Nếu như ngươi không muốn cánh tay kia bị phế bỏ, tốt nhất ngươi mau kêu đám bạn của mình thành thật một chút đi. Nếu không, ta cũng không dám cam đoan, là sẽ không đoạn gãy cánh tay này của ngươi đâu."


Khi nói ra những lời này, Trương Văn Trọng tăng thêm lực đạo xuống hộ khẩu, làm cho gã thiếu niên xăm hình rắn kia cảm nhận được nỗi đau khắc cốt minh tâm. Đồng thời hắn cũng kêu la thảm thiết, vội vàng quát tháo đám bạn của mình dừng lại. Lúc này hắn đã hoàn toàn tin tưởng, người thanh niên nhìn giống thư sinh trước mắt, kì thực lại rất ngoan tâm.


"Uống bá, bác nói xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Trương Văn Trọng nắm chặt cổ tay của gã thiếu niên, quay đầu lại hỏi Uông bá.


Không đợi cho Uông bá kịp mở miệng nói chuyện, thì gã thiếu niên bị Trương Văn Trọng giữ chặt cổ tay, liền nhịn không được chen miệng nói: "Còn xảy ra chuyện gì nữa? Mấy huynh đệ chúng ta vừa ăn cơm ở quán này không bao lâu, huynh đệ của ta liền bị thổ tả, đau bụng khó chịu, đây không phải là triệu chứng ngộ độc thức ăn thì là cái gì?"


"Câm miệng, ta không hỏi ngươi." Biết rõ đạo lý ác nhân tất hữu ác nhân trị. Trương Văn Trọng cũng không có khách khí, hắn lại gia tăng thêm lực đạo xuống hộ khẩu, tên thiếu niên đau nhức, cầu xin không ngớt, hứa là sẽ không dám tùy tiện chen ngang nữa.


Uông bá cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi đem chuyện tình xảy ra lúc trước, nhẹ giọng kể ra.


Nguyên lai, khoảng một tiếng đồng hồ trước, năm tên tiểu gia hỏa này chạy tới quán Uông bá đánh chén rượu thịt, trước khi đi chẳng những không trả tiền, ngược lại còn một chưởng thúc cho Uông bá ngã xấp mặt xuống đất. Dựa theo đạo lý bớt một chuyện không bằng thêm một chuyện, hòa khí sinh tài, nên Uông bá cũng không có báo cảnh sát, tự chịu khoản vốn thất thu này. Thế nhưng bản thân hắn không rõ, vì cái gì trong đám tiểu gia hỏa kia lại có kẻ xuất hiện triệu chứng trúng độc. Hắn có thể cam đoan, toàn bộ nguyên vật liệu chế biến thức ăn, đều là do hắn đích thân chọn mua thực vật tươi mới, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình trạng quá hạn biến chất.


Trương Văn Trọng suy nghĩ một hồi, theo sau dò hỏi: "Uông bá, bác còn nhớ bọn hắn gọi những đồ ăn gì không?"


"Nhớ rõ." Uông bá gật đầu, theo sau nhẩm tính thức ăn mà đám tiểu gia hỏa này ăn cơm bá vương: "Cá hương nhục ti, gà đồng rang ớt, thịt nướng tỏi...Còn có một nồi lẩu dê." Khoảng hơn mười món ngon, đều là sở trường tay nghề của Uông bá.


"Lẩu dê? Hóa ra là thế." Sau khi Trương Văn Trọng nghe được Uông bá điểm tên mấy món ăn, khóe miệng của hắn thoáng mỉm cười. Hắn cũng buông lỏng bàn tay giữ chặt tên thiếu niên xăm hình rắn kia ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ nói: "Ta biết vì sao hắn lại có triệu chứng đau bụng thổ tả rồi. Chuyện này không thể tránh Uông bá được, kẻ đáng phải trách chính là bản thân hắn đấy."


Uống bá liền khẩn trương hỏi: "Tiểu Trương, rốt cuộc là hắn gặp phải bệnh gì thế?"
Trương Văn Trọng khẽ vươn tay chỉ xuống một bãi nước bẩn ở ngoài cửa tiệm cơm: "Uông bá, bác nhìn xem, đám người này lúc trước mới ăn dưa hấu xong."


Thanh âm của Trương Văn Trọng vừa dứt, thì người phụ nữ bán hoa hỏa đứng ở trong đám đông vây xem náo nhiệt lên tiếng: "Đúng rồi, lúc nãy bọn chúng ăn tại quán Uông bá xong, liền chạy sang quán nước của tôi tráng miệng bằng dưa hấu. Tôi thấy bọn chúng như hung thần ác sát, nên cũng không dám nói gì. Coi như quả dưa kia bị năm con heo thiến ăn quỵt..."


Người phụ nữ bán hoa quả vừa nói xong, nhất thời mọi người vây xem chung quanh liền ôm bụng cười giòn tan. Trước đó, bị năm tên tiểu gia hỏa hung hăng càn quấy làm cho khiếp sợ, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng đều không dám. Nhưng hiện tại, khi mọi người thấy một mình Trương Văn Trọng đã chấn nhiếp cả năm tên đầu gấu này, liền cảm thấy kỳ thực bọn chúng cũng không có gì đáng sợ. Nếu bây giờ năm tên tiểu gia hỏa kia mà dám động thủ xằng bậy, chỉ sợ mọi người sẽ cùng nhau xông lên, đánh cho bọn chúng sứt đầu mẻ trán ngay tại đương trường.


Đây chính là lực lượng quần chúng...
Năm tên tiểu gia hỏa ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Biết rõ là bọn hắn đã làm cho nhiều người tức giận, rốt cuộc cũng có chút hoảng sợ.


"Coi như chúng ta ăn dưa hấu thì đã sao?" Gã thiếu niên xăm hình rắn hiểu rõ tình trạng lúc này. Mặc dù vẫn sợ hãi Trương Văn Trọng, nhưng hắn lại không thể không kiên trì đặt câu hỏi. Bằng không, nếu mất hết uy phong ở trước mặt đám tiểu đệ, ngày sau hắn như thế nào còn dám lăn lộn ở ngoài xã hội?


Trương Văn Trọng thản nhiên cười nói: "Chẳng lẽ các ngươi không biết, thịt dê và dưa hấu, không nên ăn cùng lúc hay sao? Thịt dê có tính nhiệt, mà dưa hấu mang tính lạnh, trong khoảng thời gian ngắn ăn hai món này vào, sẽ phi thường tổn hại đến tinh khí. Cho nên người huynh đệ của ngươi, mới xuất hiện tình trang đau bụng thổ tả. Chuyện này, vô luận Ung bá hay là cô bán hàng hoa quả đều không có liên quan, rõ ràng các ngươi gây họa thì phải chấp nhận chịu tội."


Năm tên tiểu gia hỏa thật sự chưa từng nghe nói qua, thực vật mà cũng kiêng kị nhau như vậy. Bọn hắn không khỏi ngơ ngác, từ trong mắt đối phương đều trông thấy điểm mù mịt. Cuối cùng gã thiếu niên xăm hình không cam lòng nói: "Chúng ta cũng ăn thịt dê và dưa hấu, tại sao lại không xảy ra tình trạng như hắn đây?"


Trương Văn Trọng hờ hững cười đáp: "Bình thường cái dạ dày của hắn đã không tốt rồi! Có phải chỉ cần ăn đồ lạ liền cảm thấy trướng bụng, đúng không?"
"Ngươi...làm sao ngươi biết?" Gã thiếu niên xăm hình kinh ngạc há to miệng.


"Bởi vì ta là bác sĩ." Trương Văn Trọng giải thích: "Hắn đã mắc phải bệnh rối loạn dạ dày, còn đám các ngươi coi như vẫn bình thường khỏe mạnh. Cho nên cùng ăn thịt dê và dưa hấu xong, các ngươi có thể chịu được tổn hại, mà hắn lại không chịu nổi. Bởi vậy mới dẫn phát ra tình trạng đau bụng khó chịu như thế này."


"Thật...thật sự đúng là như thế không?" Năm tên tiểu gia hỏa trông thấy Trương Văn Trọng khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột, cũng không biết là nên tin tưởng, hay nên hoài nghi.


Trương Văn Trọng không thèm quản tới biểu tình nghi hoặc của năm tên gia hỏa, hướng một người trung niên đứng ở trong đám đông, vẫy tay nói: "Trần thúc, chỗ của chú còn cam thảo không?"
Người trung niên kêu là Trần thúc này, là chủ một tiệm thuốc ở bên trong tiểu khu, bán cả thuốc tây y lẫn đông y.


"Có." Trần thúc gật đầu đáp.
Trương Văn Trọng nói: "Phiền chú mang 100g cam thảo lại đây đi."
"Được." Trần thúc đáp ứng xong, liền xoay người quay trở lại tiệm thuốc. Một lát sau hắn mang theo chiếc túi đựng 100g cam thảo khô, giao vào trong tay Trương Văn Trọng.


Trương Văn Trọng đổ 100g cam thảo vào trong nồi nước tại quán cơm Uông bá, vặn cho bếp to lửa, đợi tới lúc nấu được không sai biệt lắm, lại đem nước thuốc châm vào một bát sứ, ngoắc tay kêu gã thiếu niên xăm mình lại gần, chỉ vào chén nước thuốc cam thảo nói: "Kêu bạn của ngươi uống hết đi."


"Ngươi...ngươi muốn làm cái gì?"
"Còn làm cái gì nữa? Đương nhiên chính là muốn trị bệnh cho hắn! Thịt dê và dưa hấu là hai loại thực vật ngũ hành tương khắc, sau khi dùng xong bát thuốc cam thảo này sẽ trung hòa độc tố trong dạ dày."


Gã thiếu niên xăm mình nửa tin nửa ngờ. Bất quá lại nghĩ nước cam thảo cũng không phải độc dược gì. Nếu như khỏi bệnh thì thôi, còn không sẽ nhân dịp tống tiền chủ quán cơm.


Gã thiếu niên trúng độc uống xong bát thuốc cam thảo, quả nhiên cảm giác cơn đau đã thuyên giảm đi không ít. Đồng thời, cơn nôn khan lúc trước cũng chậm rãi tiêu thất. Sắc mặt tái nhợt nhanh chóng trở nên hồng nhuận.


Trương Văn Trọng tìm một vỏ chai nước khoáng, đem số thuốc cam thảo đổ vào bên trong, vặn chặt nắp chai rồi đưa cho gã thiếu niên xăm hình: "Cầm cái này về...cho hắn uống thêm một bát nữa."


"Ách." Gã thiếu niên xăm hình chứng kiến tình trạng của bạn mình đã chuyển biến tốt đẹp, cũng không biết nói sao cho phải. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tính toán rời đi, bỏ qua chuyện này.
"Đợi một chút." Nhưng ngay lúc này, Trương Văn Trọng liền mở miệng gọi bọn hắn lại.






Truyện liên quan