Chương 93: Ngươi Muốn Ra Tiền Giúp Ta? Tốt!
Vừa nghe thanh âm người này, vùng lông mày Vưu Giai chợt cau lại, khi nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, sắc mặt nàng trong nháy mắt liền trở nên âm trầm. Nàng cũng không đáp lời hắn, xoay người đi về phía khác. Nhưng người vừa lên tiếng da mặt cũng thật dầy, nhanh chân bước tới trước mặt nàng, ngăn cản lối đi, rồi cười dài nói: "Giai Giai, chẳng phải cô không có hứng thú đối với những loại kỳ hoa dị thảo này sao? Thế nào hôm nay lại tới đây? A, tôi hiểu rồi, cô nghe nói tôi đang ở chỗ này cho nên mới tới đúng không?"
Vưu Giai sắc mặt âm trầm không nói gì, Đàm Thanh chợt "xuy" một tiếng cười nhạt, vẻ mặt khinh thường nói: "Anh nghĩ mình là ai? Hoa tử hay Nhạc tử? Giai Giai tỷ tránh anh còn không kịp, nếu như chị ấy sớm biết anh ở chỗ này, khẳng định đã không thèm đến. Tôi nói Dương Nghị, anh cũng đừng tiếp tục quấn quýt lấy Giai Giai tỷ nữa, tự mình cút sang bên đi thôi."
Người vô liêm sỉ muốn quấn quýt lấy Vưu Giai, chính là Dương Nghị.
Dương Nghị trừng mắt nhìn Đàm Thanh, nếu như không phải vì có Vưu Giai đang ở chỗ này, hắn đã sớm chỉ vào mặt Đàm Thanh mắng to, thế nhưng bởi vì Vưu Giai đang ở bên cạnh, mà hắn cũng biết Đàm Thanh là chị em tốt của Vưu Giai, để duy trì hình tượng tốt trước mặt Vưu Giai, hắn đành phải nhẫn nhịn ác khí.
Dương Nghị lầm bầm một tiếng, cũng không để ý tới Đàm Thanh. Mà đưa tay lôi người đồng bạn lên, hướng Vưu Giai giới thiệu: "Giai Giai, tôi giới thiệu một chút, đây là bạn thân Trương Nam của tôi. Đừng xem hắn tuổi trẻ, thế nhưng hắn là phó giáo sư hệ khoa học thực vật của trường đại học Ung Thành. Đối với các loại kỳ hoa dị thảo đều từng nghiên cứu, có hắn ở đây đảm bảo cô sẽ không bị gạt."
Ánh mắt Dương Nghị rơi xuống trên người Trương Văn Trọng, trong đôi con ngươi nhất thời hiện lên một tia hận ý âm lãnh. Hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên là có thể nhìn ra được, Vưu Giai đối với gã bác sĩ quèn tên Trương Văn Trọng này có chút hảo cảm, thậm chí còn mơ hồ sinh ra một tia tình ý. Bởi vậy hắn tự nhiên cho rằng Vưu Giai lạnh lùng đối với hắn, nguyên nhân cũng phát sinh từ Trương Văn Trọng. Đồng thời xem Trương Văn Trọng là tình địch cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn Trương Văn Trọng, lại nhìn vào Trương Nam, Dương Nghị bỗng nhiên cười nhạt.
"Trương Nam, tôi giới thiệu với anh một chút, người này cũng là đồng hương với anh, hơn nữa còn nhậm chức trong trường đại học Ung Thành. Nhưng anh là một phó giáo sư được mọi người tôn kính, mà hắn chỉ là một tên giáo y nho nhỏ trong phòng y tế của trường đại học Ung Thành thôi. Ai, Trương tiên sinh, chẳng biết anh có bằng cấp chứng minh hay không? Thật ra tôi nghe nói, rất nhiều bác sĩ trong phòng y tế hoặc phòng khám bệnh nhỏ, đại khái chỉ có tư cách trợ lý bác sĩ thôi, thậm chí còn có người ngay cả tư cách trợ lý cũng không thể. Anh không phải cũng là như vậy chứ?"
Dương Nghị sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào để đả kích Trương Văn Trọng.
Sau khi đắc ý cười nhạt hai tiếng, hắn lại làm bộ hảo ý nói: "Ác, được rồi, Trương tiên sinh, coi như chúng ta đã quen biết với nhau, tôi cho anh một tin tức, trong mấy ngày tới cục vệ sinh sẽ tiến hành kiểm tr.a tổng thể đối với hệ thống chữa bệnh của Ung Thành. Đám người ngay cả giấy chứng nhận làm trợ lý bác sĩ cũng không có, nhất định phải cẩn thận đó."
Ở đoạn thời gian vừa rồi, Dương Nghị đã từng điều tr.a qua gốc gác của Trương Văn Trọng, không chỉ biết hắn ở lẻ loi một mình, cũng không hề có chỗ dựa vững chắc gì, đồng thời cũng biết hắn vừa mới tốt nghiệp trong một chuyên khoa y học viện, còn chưa thi đậu được giấy chứng nhận trợ lý bác sĩ. Dựa theo pháp quy chữa bệnh, người như vậy không có tư cách khám bệnh độc lập. Đương nhiên, ở tại rất nhiều phòng y tế của trường học, cùng với phòng khám bệnh tiểu khu, thậm chí một bộ phận viện vệ sinh của huyện trấn nhỏ, đều coi thường pháp quy chữa bệnh này. Mà ở bình thường, vệ sinh bộ môn tr.a xét cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, cầu mong quá trình chữa bệnh không nảy sinh vấn đề là được. Một ngày cẩn thận điều tra, tất sẽ làm cho rất nhiều người bị thất nghiệp!
Lúc này câu nói của Dương Nghị, không thể nghi ngờ chính là đang muốn uy hϊế͙p͙ Trương Văn Trọng!
Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, căn bản không xem lời uy hϊế͙p͙ của Dương Nghị vào trong lòng.
Loại phản ứng này của Trương Văn Trọng, làm cho lửa giận trong lòng Dương Nghị càng thêm rừng rực.
Trong đôi con ngươi của Dương Nghị hiện lên một đạo lệ mang, hắn thầm nghĩ trong lòng: "Dám giành đàn bà với ta? Xem ta làm sao đùa ch.ết ngươi!"
Tuy rằng Trương Văn Trọng không đáp lại, nhưng Vưu Giai và Đàm Thanh cùng nhíu mày. Mặc dù các nàng không hiểu rõ quy củ trong hệ thống chữa bệnh, thế nhưng có thể nghe được uy hϊế͙p͙ ẩn chứa trong câu nói của Dương Nghị.
"Dương Nghị, anh rốt cục muốn làm gì?" Giọng nói của Vưu Giai trở nên bất thiện, chất vấn.
"Thành thật ăn nói, chống cự trừng trị. Dương Nghị, tốt nhất anh nên thành thật khai ra." Đàm Thanh quát lạnh, nàng không tự chủ được liền dùng giọng quan khi thẩm vấn phạm nhân.
"Yêu, Đàm cảnh quan, cô đang xem tôi làm phạm nhân để thẩm vấn sao? Hình như tôi không có làm chuyện gì trái pháp luật nha?" Đầu tiên Dương Nghị châm chọc Đàm Thanh một câu, mới mang vẻ mặt ủy khuất trả lời Vưu Giai: "Giai Giai, tôi chỉ là có hảo tâm thôi. Tôi nghe nói, hiện tại Trương tiên sinh cũng không có giấy chứng nhận trợ lý bác sĩ, cho nên nhắc nhở hắn ngàn vạn lần phải cẩn thận, lẽ nào như vậy cũng là sai ư?"
"Anh..." Vưu Giai cau mày, nhưng không tìm ra lý do phản bác. Tên Dương Nghị này rõ ràng dùng lời uy hϊế͙p͙, muốn làm cho Trương Văn Trọng lo lắng. Trình độ mặt dầy cùng miệng lưỡi thật đáng làm cho người khác bội phục.
Đàm Thanh hừ nói: "Đừng cho là chúng ta không biết, chuyện này khẳng định có quan hệ tới anh! Anh cũng đừng bày ra dáng dấp dối trá, tôi xem thật buồn nôn!"
Dương Nghị lập tức kêu oan cho mình: "Đàm cảnh quan, cô cũng quá để mắt đến tôi đi? Tôi chỉ là phó chủ nhiệm khoa kiểm nghiệm bệnh viện Ung Thành mà thôi, có tư cách gì đi ảnh hưởng cục vệ sinh?"
"Chúng ta đi, không cần phải để ý đến hắn."
Da mặt dầy cùng miệng lưỡi xảo quyệt của Dương Nghị làm cho Vưu Giai cùng Đàm Thanh rất đau đầu. Các nàng thẳng thắn không thèm quản tới Dương Nghị, ngược lại lôi kéo Trương Văn Trọng, đi vào trong hoa cỏ quỷ thị, muốn mặc kệ tên đáng ghét kia.
"Đi, Trương Nam, chúng ta theo sau."
Nếu đổi lại thành người khác, chỉ sợ cũng không dám đi theo sau vì xấu hổ. Thế nhưng Dương Nghị không giống người thường, độ dầy của da mặt hắn thật sự làm cho kẻ khác giận sôi. Lúc này trên mặt hắn không thấy chút vẻ tức giận nào, cười ha hả kéo Trương Nam đi theo ba người Trương Văn Trọng. Chỉ là khi hắn nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng, trong ánh mắt phảng phất hiện lên một tia đố kỵ, oán hận.
Trương Văn Trọng vừa đi vừa nhìn, trên vỉa hè hai bên triển lãm không ít hoa cỏ kỳ dị, rất nhiều đều là trân phẩm khó gặp. Chỉ là đại bộ phận kỳ hoa dị thảo trong đó, đều chỉ có màu sắc đẹp đẽ mà thôi, đây có lẽ cũng là nguyên nhân chính khiến cho đám người lắm tiền say mê hoa cảnh, thế nhưng Trương Văn Trọng lại không hề quan tâm.
Những hoa cỏ thực vật này, cũng không thể sử dụng làm thuốc, lại không thể đem đi luyện đan, chỉ đẹp không thôi thì có tác dụng gì?
Liên tục nhìn thêm vài mặt hàng, những kỳ hoa dị thảo chỉ tốt mã vô dụng bên trong, tuy rằng đẹp nhưng không hề có chút linh tính. Đừng nói là gặp phải địa cấp nhị phẩm linh dược tài như Phượng Cầu Hoàng, dù là nhân cấp sơ phẩm linh dược tài cũng không có. Trương Văn Trọng thật sự rất thất vọng.
Nhưng có một câu nói rất đúng: Sơn cùng thủy tận dù không đường, nhưng nhất định sẽ có một hi vọng trước mắt.
Ngay khi Trương Văn Trọng cho rằng ngày hôm nay sẽ tay trắng mà về, thì khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy một chậu cúc lớn màu hồng nhạt.
"Đây là..." Con mắt Trương Văn Trọng nhất thời sáng ngời, bước nhanh về hướng quầy hàng bán chậu cúc lớn.
Trên quầy hàng này, ngoại trừ đặt một chậu cúc lớn màu hồng nhạt rất bình thường ra, còn có một ít hoa cỏ thực vật. Mà trong đó hấp dẫn người nhất là một chậu hoa cỏ kỳ dị. Trên chậu hoa, nở rộ bốn đóa hoa, toàn bộ chỉ có bốn cánh. Mà thần kỳ nhất chính là, màu sắc mỗi cánh hoa, không ngờ đều khác nhau. Hồng, vàng, lam, trắng bốn màu tôn xưng nhau, rất kiều diễm tuẫn lệ.
"Oa, đây là hoa gì? Thật xinh đẹp!" Nhìn thấy chậu hoa kỳ dị, Vưu Giai và Đàm Thanh nhất thời cảm thấy trước mắt sáng ngời, cùng kinh hô lên.
Chủ quầy còn chưa trả lời, Dương Nghị đi theo sau các nàng cũng đã khẩn cấp khoe khoang lên: "Đây là Y Mễ hoa, chủ yếu sinh trưởng ở những vách đá tại Phi Châu, nó đích thật phi thường mỹ lệ, thế nhưng tôi cũng không kiến nghị hai cô mua nó. Bởi vì Y Mễ hoa phải tiêu hao thời gian năm năm, còn phải liên tục bón xén rễ cây. Sau đó còn phải nuôi dưỡng thật cẩn thận, vào năm thứ sáu mới có thể nở ra đóa hoa bốn màu. Mà làm cho người than vãn chính là, thời gian sống của hoa cũng không dài, chỉ hai ngày nó sẽ cùng cây héo tàn ch.ết khô. Cho nên dù các cô có mua nó, đại khái sáng ngày mốt nó cũng sẽ ch.ết."
Đàm Thanh có chút hiếu kỳ, tên bất học vô tài này thế nào trong lúc này đột nhiên có thể biến thành bác học, dù cả Y Mễ hoa cũng biết. Mà khi nàng nhìn lại, mới phát hiện thì ra phó giáo sư Trương Nam của thực vật khoa học hệ đại học Ung Thành đang rỉ tai nói nhỏ với Dương Nghị.
Nàng lập tức hiểu ra nguyên do trong đó, hèn mọn nói: "Tôi còn cho rằng anh thực sự là bác học, lại không nghĩ ràng anh hiện học hiện dùng."
Dương Nghị đối với sự châm chọc của Đàm Thành ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cười ha hả tiêu sái đi tới, chỉ vào cây hoa nhỏ không chút chớp mắt bên cạnh Y Mễ hoa, nói: "Nếu như hôm nay các cô muốn mua kỳ hoa dị thảo về, tôi kiến nghị các cô mua chậu này. Đây là thứ tốt, tên là Y Lan Hương. Còn có thể gọi là cây làm nước hoa. Vào lúc nở hoa, có thể tán ra hương khí nồng nàn, thế nhưng chính là nguyên liệu hương liệu trân quý, dùng tinh luyện mà thành, y lan y lan, đây là hương liệu cao cấp cùng hương tề cao cấp quý báu của thiên nhiên, cho nên mọi người xưng là "Quán quân của hoa thơm thế giới" Thích hợp nhất cho những cô gái như các cô." Ngay thanh âm của Dương Nghị vừa hạ xuống, Trương Văn Trọng chỉ vào chậu cúc lớn màu hồng nhạt, dò hỏi: "Chậu này bao nhiêu tiền?"
Không đợi chủ quầy trả lời, Dương Nghị bật cười, trào phúng nói: "Đây chỉ là một chậu cúc bình thường mà thôi, Trương tiên sinh, anh chạy đến nơi đây, không phải chỉ vì mua một chậu cúc đó chứ?"
Không đợi Trương Văn Trọng trả lời, hắn lại tự hỏi tự trả lời: "A, tôi đã biết, nói vậy trong túi anh ngượng ngùng, lại không có ý tứ đi tay không mà về, cho nên muốn mua một chậu hoa làm lưu niệm phải không? Nếu không như vậy đi, tiền mua chậu hoa này, tôi trả thay anh, xem như một hồi quen biết, tặng cho anh một kiện lễ vật."
Vùng lông mày của Vưu Giai và Đàm Thanh nhướng lên, sắp tức giận, Trương Văn Trọng cũng đúng lúc ngăn trở hai nàng, sau đó nhìn Dương Nghị mỉm cười, đáp: "Tốt. Tôi từ chối thì thành bất kính. Ông chủ, chậu hoa này bán bao nhiêu tiền?"
"Sáu mươi vạn!" Chủ quầy đáp.