Chương 106: Để Bọn Họ Tới Đây
Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương, Đàm Thanh, Tằng Đức Bình xuống xe, hình cảnh và võ cảnh phụ trách tham dự lần truy bắt này cũng đều đã chờ xuất phát. Căn cứ theo sự quan sát của Trương Văn Trọng, vài người này vô luận là hình cảnh hay võ cảnh, trên người quả thật đều có chút năng lực. Ngẫm lại cũng phải, tên Tiêu Hà kia có hệ số nguy hiểm cực cao, mặc dù hiện tại hắn đã bị thương, nhưng cũng còn lực sát thương thật sự đáng sợ. Nếu như không phải tinh anh của hình cảnh và võ cảnh, cũng không khả năng được Lý Triêu Dương và Tằng Đức Bình mang theo cho lần hành động truy bắt này.
Hai hình cảnh vừa đi vào phòng khám bệnh Vĩnh Yên điều tr.a lúc này cũng đã đi tới.
"Tình huống bên trong ra sao?" Lý Triêu Dương hỏi. Khóe mắt hắn vẫn nhìn chăm chú vào phòng khám bệnh Vĩnh Yên.
Nam hình cảnh vội vã hồi đáp: "Bên trong phòng khám bệnh có hai bác sĩ và hai hộ sĩ, bọn họ đều đang ở bên ngoài, chỉ khi cần chích thuốc hoặc quan sát tình huống truyền dịch mới đi vào bên trong. Hiện nay ở bên trong phòng truyền dịch cũng chỉ có một mình Tiêu Hà."
Lý Triêu Dương gật đầu, nói: "Dựa theo kế hoạch hành động."
Mười ba người cùng đi vào phòng khám bệnh Vĩnh Yên.
Tuy rằng lúc này đã là ba giờ sáng, thế nhưng phòng khám bệnh Vĩnh Yên vẫn còn chưa tới giờ đóng cửa. Bởi vì vị trí hoàn cảnh đặc thù, nên đối tượng phục vụ cũng tương đối có quan hệ đặc thù. Phòng khám bệnh Vĩnh Yên đóng cửa vào lúc sáng sớm, ban ngày đều đóng cửa nghỉ ngơi, phải chờ tới thời gian buổi tối, mới lại mở rộng cửa khám bệnh. Mà mỗi lần mở cửa đều sẽ làm việc suốt đêm, ở địa phương như đường Đức Hưng, cũng chỉ có buổi tối mới có khách đến cửa.
Khi đám người Trương Văn Trọng nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng khám bệnh Vĩnh Yên, một vị bác sĩ có tuổi tác hơi lớn đang dùng máy tính chơi game, một bác sĩ đang hướng một nam tử trung niên bán thuốc tráng dương, đang quảng cáo một loại thuốc tráng dương có tên là "Đỉnh Tam Thiên". Còn lại hai hộ sĩ đang vây quanh ti vi xem một bộ phim Hàn quốc, đồng thời còn đang chít chít động động thảo luận diễn viên nào đẹp trai hơn, diễn viên nào lại có chuyện xấu sau lưng màn ảnh.
Vị bác sĩ có tuổi hơi lớn nhu nhu mắt, bởi vì phòng khám bệnh Vĩnh Yên bình thường đều có huynh đệ hỗn hắc đến khám bệnh, cho nên bọn họ đã sớm thành thói quen thường thường sẽ có một đám người đồng thời xuất hiện trong phòng khám. Biểu tình trên mặt không có chút kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ đều tưởng rằng đoàn người vừa đi vào đều là một đám lưu manh đến khám bệnh.
"Ai khám bệnh?" Vị bác sĩ tuổi tác lớn đưa tay bấm phím bắn ra, cũng không hề ngẩng đầu lên hỏi.
Một hình cảnh giả trang bệnh nhân lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn khám bệnh.
"WC (nhà vệ sinh) ở đâu?" Tằng Đức Bình cười ha ha hỏi hai hộ sĩ đang xem phim Hàn quốc, lúc này nhìn hắn đầy vẻ lưu manh, thật giống như một tên lưu manh hỗn ngoài đường, không hề có nửa điểm tác phong quân nhân.
Hai hộ sĩ cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp: "Bên trong, ngay hành lang nhỏ đối diện phòng truyền dịch."
"Bên trong WC không có người chứ?" Tằng Đức Bình lại hỏi một câu.
"Không ai, anh đi đi." Hai hộ sĩ không nhịn được hồi đáp.
Tằng Đức Bình nhếch miệng cười cười, đi vào bên trong phòng khám bệnh. Ngay khi hắn vừa đi tới đầu hành lang nhỏ như lời hộ sĩ nói, chợt sờ sờ túi tiền, sau đó chợt ngừng lại.
"Hắc, anh em, có giấy không?" Hắn quay đầu hỏi Tiêu Hà đang nằm trên giường truyền dịch.
Ở bên trong phòng truyền dịch có năm giường, Tiêu Hà nằm một giường, đối diện ngay cửa phòng truyền dịch. Bạn đang đọc truyện tại
"Không có." Tiêu Hà lạnh lùng trả lời một câu.
"Mẹ nó, muốn đi WC, kết quả đi tới ngay trước cửa WC, mới phát hiện trên người không có giấy, thật *** xui." Tằng Đức Bình hùng hùng hổ hổ mắng to, xoay người đi vài bước ra bên ngoài, hét lên: "Các ngươi ai có giấy, mang tới cho ta một miếng!"
Những lời này của Tằng Đức Bình chính là mệnh lệnh hành động.
Hình cảnh và võ cảnh thân mặc thường phục, dùng uy thế sét đánh không kịp bưng tai vọt đi vào, đồng thời rút súng nhắm vào Tiêu Hà.
Tiêu Hà phản ứng cũng không chậm, ngay khi thanh âm của Tằng Đức Bình vừa hạ xuống, hắn liền nhận ra tình huống không thích hợp, lúc này liền thả người nhảy lên, đồng thời tay trái còn chụp lấy đệm chăn trải trên giường, ném về phía Tằng Đức Bình cùng hình cảnh và võ cảnh đang chạy ào tới.
"A...!"
Ngay lúc này, một tiếng thét chói tai bén nhọn của một cô gái vang lên.
Một cô gái trang điểm xinh đẹp vừa lúc từ hành lang nhỏ đi thông WC đối diện phòng truyền dịch đi ra, vừa nhìn thấy một màn này, nhất thời hoảng sợ thét lên.
Tiêu Hà tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng nhào tới hướng cô gái.
"ch.ết tiệt!" Nhìn thấy một màn này, sắc mặt mọi người trong nháy mắt đại biến.
Tốc độ của Tiêu Hà cực nhanh, trong chớp mắt liền nhào tới bên người cô gái, một tay đã túm cô gái vào trong lòng, tay phải chộp vào trên cổ họng nàng.
Cô gái trang điểm xinh đẹp này chính là nữ tiếp viên mà nam tử trung niên vừa mới mua thuốc tráng dương dẫn ra từ trong hộp đêm. Tâm tư hai hộ sĩ toàn bộ đều đặt vào trên bộ phim Hàn quốc trên ti vi, đâu biết nàng đi vào nhà vệ sinh, cho nên cũng đã trả lời sai lầm với Tằng Đức Bình.
Ở trong những người này, Tiêu Hà liền nhận ra Trương Văn Trọng và Đàm Thanh. Hắn vẫn còn nhớ kỹ, vào lúc buổi chiều Đàm Thanh mặc cảnh phục. Cho nên những người mặc thường phục trước mắt hẳn đều là cảnh sát.
"Cứu mạng, cứu mạng..." Nữ tiếp viên bị Tiêu Hà bắt làm con tin sợ hãi gào khóc kêu lên. Tiêu Hà kinh nghiệm phong phú liền biết, con tin càng kêu la dữ dội, đối với hắn lại càng có lợi, cho nên hắn cũng không ngăn lại nữ tiếp viên kia gào khóc, chỉ mắt lạnh nhìn thẳng đám người Trương Văn Trọng.
"Cút ra ngoài, bằng không tao giết cô ta!" Tiêu Hà trầm giọng nói. Vào lúc buổi trưa, hắn đã kiến thức qua thực lực của Trương Văn Trọng. Ngay lúc tình trạng thân thể còn khỏe mạnh tốt đẹp, hắn còn đấu không lại Trương Văn Trọng. Hiện tại còn có thương tích trong người, hắn làm sao có thể đấu thắng? Cho nên hắn cũng chỉ đành dựa vào con tin đang nắm giữ trong tay, ngay lúc giằng co này, Trương Văn Trọng đột nhiên cất bước đi về hướng Tiêu Hà.
Tiêu Hà thấy thế, vội vã quát to: "Đứng lại, bằng không tao lập tức giết cô ta. Đừng cho là tao hù dọa tụi mày, tao sẽ thật sự động thủ!" Bàn tay hắn dùng lực, đầu ngón tay lập tức bấm sâu vào da thịt cô gái, máu tươi đỏ sẫm nhất thời bừng lên ngay năm vết thương.
Cô gái nhất thời hét lên: "A, đau quá, người cứu mạng, người cứu mạng..."
"Tiêu Hà, đừng xung động, ngươi nhìn kỹ xem, ta đến tột cùng là ai." Trương Văn Trọng mở miệng nói, trong thanh âm của hắn lại nhu hòa thần kỳ, làm cho người ta có cảm giác như cơn gió mùa xuân, toàn thân một trận thư sướng.
Không sai, Trương Văn Trọng đang dùng tới Chúc Do Thuật!
Chúc Do Thuật, chính là thuật thôi miên của y học hiện đại. Lúc này Tiêu Hà bởi vì bị thương, thân thể đang suy yếu, hơn nữa bởi đột nhiên bị kinh biến, tâm thần trong khoảng thời gian ngắn có chút thất thủ. Cho nên Trương Văn Trọng mới tuyển chọn thi triển Chúc Do Thuật đối với hắn.
"Ngươi là ai?" Quả nhiên Tiêu Hà bị Chúc Do Thuật của Trương Văn Trọng mê hoặc, sau thoáng sửng sốt, bàn tay đang bóp cổ nữ tiếp viên cũng vô ý thức thả xuống tới.
Trương Văn trọng cần chính là cơ hội này!
Một bước tiến ra, Trương Văn Trọng liền vọt tới trước mặt Tiêu Hà. Tay trái xuất ra, chụp lấy cổ tay của Tiêu Hà, tay phải chụp lấy nữ tiếp viên bị kèm trong tay hắn, kéo mạnh ra ném về phía Đàm Thanh. Đồng thời chân phải hắn giơ lên, hung hăng hất mạnh ngay bụng của Tiêu Hà, đánh bay cả người Tiêu Hà lên cao.
"Phốc!"
Tiêu Hà há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Một cú hất chân của Trương Văn Trọng, đúng ngay huyện Đan Điền, lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt làm bị thương huyệt Đan Điền của hắn, không chỉ lần thứ hai làm hắn bị thương nặng, đồng thời còn đánh tan nội kình mà hắn đã vất vả tu luyện được nhiều năm. Dù là lần này hắn có thể chạy trốn, nhưng không có mấy năm khổ công tu luyện trở lại, hắn muốn một lần nữa khôi phục tu vi hiện tại, căn bản là chuyện không có khả năng.
Lý Triêu Dương và Tằng Đức Bình cũng lao tới, hai thanh súng lục chĩa thẳng vào hai huyệt Thái Dương của Tiêu Hà, làm hắn không dám tiếp tục giãy dụa. Kỳ thực, ngay lúc Trương Văn Trọng làm bị thương huyệt Đan Điền của hắn thì hắn cũng đã không còn khả năng phản kháng.
Lý Triêu Dương móc ra còng tay, còng hai tay hắn ra sau lưng.
"Trương ca, lần này toàn bộ đều nhờ anh." Đàm Thanh giao nữ tiếp viên đang gào khóc cho đồng sự, trong lòng còn sợ hãi nhìn Trương Văn Trọng cảm ơn.
"Đúng vậy, Trương tiên sinh, lần này thực sự toàn bộ đều nhờ có anh, bằng không thanh danh một đời của tôi xem như bị hủy ở đây rồi." Tằng Đức Bình cũng thở ra một hơi. Hiện tại hắn hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh, đều cảm thấy sợ hãi không ngớt.
"Thế nào, mọi người đều cảm ơn tôi như vậy, chẳng lẽ là muốn tặng cho tôi một danh hiệu công dân tốt hay sao?" Trương Văn Trọng cười, nói đùa.
Đàm Thanh cười đáp: "Đáng tiếc nơi này không phải là Hong Kong, không có danh hiệu công dân tốt, bằng không thật đúng phải phát cho anh một lần!"
Tất cả mọi người nhịn không được nở nụ cười.
Tuy rằng hiện tại Tiêu Hà bị trọng thương trong người, thế nhưng Lý Triêu Dương và Đàm Thanh cũng không dám phớt lờ. Dù sao, loại người có giá trị vũ lực cực cao như Tiêu Hà, thường thường đều sẽ có công phu bảo mạng rất lợi hại.
Chỉ hơi vô ý, có thể sẽ bị hắn chạy thoát. Bọn họ cũng không mong muốn, hao hết tâm huyết mới có thể bắt được đầu sỏ gây tội, cứ như vậy bị hắn chạy thoát.
Lý Triêu Dương và Đàm Thanh một trái một phải, túm hai cánh tay Tiêu Hà, lôi hắn đứng lên khỏi mặt đất, lại đi ra phía ngoài chỗ xe cảnh sát đang đỗ bên ngoài phòng khám bệnh Vĩnh Yên. Mà lúc Tiêu Hà đi ngang qua bên người Trương Văn Trọng, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên. Dùng ánh mắt oán hận nhìn trừng Trương Văn Trọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chờ, mấy anh em kết nghĩa của ta sẽ nhất định đến thay ta báo thù."
Đối mặt sự uy hϊế͙p͙ của Tiêu Hà, Trương Văn Trọng chỉ đạm nhiên cười: "Để cho bọn hắn đến đây đi!"
Giọng nói nhàn nhạt, cũng ẩn chứa một cỗ ngạo nghễ bao quát chúng sinh.