Chương 69: Tivi màu
===
Ngày hôm sau Đồng Tuyết Lục cầm vở đi phỏng vấn sư phụ Võ và quản lý Châu ở trạm rau.
Sư phụ Võ vô cùng xem trọng lần phỏng vấn này, bình thường ăn mặc lôi thôi, trên quần áo thường xuyên dính máu lợn cũng không để ý.
Nhưng hôm nay ông ấy đặc biệt mặc một bộ quần áo mà năm mới mới mặc, chải tóc mượt mà bóng loáng. Sáng sớm đã đến hợp tác xã cung tiêu đợi Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục vừa đến, ông ấy thay đổi dáng vẻ kiêu căng lúc trước, tự mình rót nước cho cô rồi lại lấy ra đồ ăn vặt mà ông ấy mang đến.
- -- Vô cùng ân cần.
Sư phụ Võ căng thẳng kéo quần áo của mình: "Quản lý Đồng, cô xem dáng vẻ hôm nay của tôi cũng được chứ?"
Đồng Tuyết Lục suýt nữa phì cười: "Dáng vẻ này của sư phụ Võ sắp sánh ngang với người đang làm chú rể rồi. Thời gian không nhiều, bây giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi."
Nghe đến 2 chữ phỏng vấn, vẻ mặt của sư phụ Võ nghiêm túc, ngay lập tức trở nên nghiêm túc và căng thẳng hơn.
Đồng Tuyết Lục hỏi mấy câu hỏi đã chuẩn bị từ trước, thật ra không cần cô đặt câu hỏi, sư phụ Võ vừa mở miệng thì chưa từng dừng lại.
Ông ấy từ lúc bản thân bắt đầu tiếp xúc giết mổ lợn đến làm thế nào để học được, làm thế nào để thông qua tầng tầng lớp lớp cuộc sàng lọc trở thành đầu bếp bán thịt ở hợp tác xã cung tiêu, các loại gian khổ uất ức chăm chỉ.
Nói đến mức người cho dù là người nhìn thấy hay là nghe thấy đều rất đau lòng,
Sư phụ Võ làm cho bản thân cảm động đến mức hốc mắt đỏ ửng, Đồng Tuyết Lục vì để tỏ ý kính phục cũng làm cho hốc mắt đỏ ửng.
Cuối cùng 2 tiếng sau, sư phụ Võ dừng diễn thuyết.
Đồng Tuyết Lục gấp vở lại, nói: "Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây thôi, đợi sau khi tôi sắp xếp xong tài liệu thì tôi sẽ dán lên tiệm ăn của chúng tôi."
Sư phụ Võ còn chưa nói đã: "Chỗ tài liệu này đủ không? Hay là tôi nói thêm một chút?"
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Đủ rồi, nếu như có chỗ không hiểu, đến lúc đó tôi lại đến hỏi sư phụ Võ."
Vẻ mặt của sư phụ Võ tiếc nuối: "Vậy được, nếu như có chỗ không hiểu thì quản lý Đồng nhất định phải đến hỏi tôi đấy!"
Đồng Tuyết Lục gật đầu đứng lên, đồng thời xách theo cả miếng thịt lợn mà sự phụ Võ tặng cho cô.
Sau đó cô lại đi trạm rau phỏng vấn.
Sau khi quay về, cô sắp xếp trau chuốt tài liệu thành bài văn, nhất định phải khiến cho người đọc câu chuyện này cảm động đến mức rơi nước mắt.
Sau đó cô đến tiệm sách mua một ít giấy Tuyên Thành, rồi lại đến công ty bách hóa cắt một mảnh vải đỏ.
Tiếp theo cô bảo Đồng Gia Minh giúp đỡ sao chép bài văn lên giấy Tuyên Thành, chữ của Đông Gia Minh ngay ngắn đẹp đẽ hơn cô nên cô không tự bêu xấu nữa.
===
Hôm sau ngoại trừ Phương Tĩnh Viện đến, Phác Kiến Nghĩa cũng dẫn một nhóm đồng nghiệp trong cục công an đến cổ vũ.
Ngày thứ 3 Thẩm Uyển Dung dẫn theo mấy đứa nhỏ đến tiệm ăn cơm, Khương Đan Hồng cũng đến một chuyến.
Mọi người đều khen ngợi không ngớt đối với món ăn lẩu Oden này.
Mọi người xung quanh thấy càng ngày càng nhiều người đến tiệm ăn cơm, ai nấy cũng xoa bụng đi ra, không có một chút dấu vết trúng độc nào nên dần dần cũng buông bỏ cảnh giác.
1, 2 ngày tiếp theo cũng có mấy người khách đến, đều là vì muốn nếm thử lẩu Oden.
Thay đổi thật sự là sau khi Đồng Tuyết Lục dán báo cáo phỏng vấn làm thành báo giấy lên trên tiệm ăn.
Cô kéo một tấm biểu ngữ màu ở trong tiệm ăn, bên trên biểu ngữ dùng một tấm giấy trắng hình vuông viết 3 chữ lớn "bảng danh dự".
Bên dưới dán 2 tấm giấy Tuyên Thành viết kín các câu chuyện vinh quang, khách vừa vào đã lập tức nhìn thấy cái này.
"Đó là cái gì? Bảng danh dự?"
"Đây không phải là sư phụ Võ bán thịt ở hợp tác xã cung tiêu sao? Sao ông ấy lại được vào bảng danh dự thế?"
"Còn có quản lý Châu ở trạm rau, ông ấy là cháu ngoại của hàng xóm nhà dì họ tôi. Tôi cũng khá quen thuộc với ông ấy, ông ấy vậy mà lại lên cả bảng danh dự!""
"Rốt cuộc bảng danh dự này có tác dụng gì?"
Có người to gan hỏi nhân viên phục vụ của tiệm ăn, Mạnh Thanh Thanh và Quách Xuân Ngọc dựa theo những gì mà Đồng Tuyết Lục huấn luyện bọn họ nói với mọi người.
"Bảng danh dự, vậy thì nhất định phải là người đủ tiên tiến đủ vĩ đại mới có thể được viết lên bảng. Giống như sư phụ Võ ở hợp tác xã cung tiêu và quản lý Châu ở trạm rau. Họ đều là những công nhân vô cùng tiên tiến."
"Họ vì đất nước vì sự nghiệp xã hội chủ nghĩa không vụ lợi cống hiến cả cuộc đời của mình, tinh thần cố gắng tiên tiến của họ là điều xứng đáng để mọi người học tập. Cho nên sau khi tiệm ăn của chúng tôi phỏng vấn xong, viết câu chuyện của họ thành bài văn dán ở đây. Chính là hy vọng làm cho càng nhiều người biết đến câu chuyện, của họ, để câu chuyện của họ cổ vũ càng nhiều người hơn!"
Mọi người bị những lời nói này làm cho cảm động.
Trong lòng đều nghĩ, bọn họ cũng có thể được viết lên bảng danh sự này không?
Còn có người ăn cơm xong nhanh chóng về nhà thông báo cho người quen đến xem.
Mặc dù chỉ là đăng lên tường của tiệm ăn, không phải là báo giấy nhưng đó là bảng danh dự đấy, chuyện vinh quang biết bao!
Sư phụ Võ và quản lý Châu càng là vừa đến giờ ăn cơm là dẫn theo đồng nghiệp và người thân đến tiệm.
Bọn họ được lên bảng danh dự, chuyện vinh quang như thế sao có thể che giấu đi, nhất định phải tuyên truyền ra ngoài!
Rất nhiều người sau khi nghe được tin tức đều muốn đến tiệm ăn xem rốt cuộc là như thế nào. Nếu đã đến tiệm ăn, không ăn bữa cơm thì không biết ngượng sao?
Vì vậy dần dần, trước cửa tiệm ăn từ "vắng như chùa Bà Đanh" biến thành "đông như trẩy hội".
Lúc trước tiệm ăn chưa từng náo nhiệt như thế.
Làm cho nhóm người trong tiệm vô cùng mệt mỏi, nhưng mọi người đều rất vui.
Cuối cùng tiệm ăn cũng khôi phục lại việc kinh doanh, như vậy thì không cần lo lắng thất nghiệp nữa rồi.
===
Tô Việt Thâm đón Tiểu Cửu từ Cố gia về nhà, nhưng lại chậm trễ không nói đón Cố Dĩ Lam quay về, càng không nhắc đến việc tái hôn.
1, 2 ngày còn có thể, hơn 1 tuần trôi qua, Tô gia vẫn không có động tĩnh gì.
Cố gia không khỏi có hơi hoảng.
Mẹ Cố: "Dĩ Lam, Việt Thâm có nói lúc nào tái hôn với con không?"
Vẻ mặt của Cố Dĩ Lam có hơi tiều tụy: "Anh ấy nói qua một khoảng thời gian nữa."
Mẹ Cố nhíu mày: "Qua một khoảng thời gian nữa là lúc nào? Con không hỏi thằng bé à?"
Cố Dĩ Lam lắc đầu.
Mẹ Cố thấy dáng vẻ hồ đồ của cô ấy thì lập tức tức giận: "Chuyện quan trọng như thế mà sao con không hỏi chứ? Lại nói Việt Thâm cũng đã mấy ngày không đến rồi, gần đây thằng bé đang bận cái gì?"
Anh cả Cố: "Không bao lâu nữa thì em rể phải quay về đi làm ở chính phủ rồi, chắc gần đây cậu ấy không rảnh đến thăm."
Trước khi xảy ra chuyện, ông cụ Tô là phó chủ nhiệm Ủy ban cách mạng. Bây giờ rút lui, vừa hay để Tô Việt Thâm lên chức.
Vốn dĩ Tô Việt Thâm có bản lĩnh, nếu như năm đó không phải do chuyện đó thì nói không chừng đã lên chức phó chủ nhiệm từ lâu rồi. Bây giờ muộn hơn mấy năm, hình như bản lĩnh của anh ấy càng lợi hại hơn rồi.
Anh cả Cố nhớ lại hôm anh ấy quay về, mạnh mẽ vang dội đưa chị Phương đến cục công an. Rồi lại đưa Lại Mộ Thanh đi, trong lòng không khỏi có hơi kinh hãi.
Mẹ Cố: "Nếu Việt Thâm không rảnh đến đây, vậy thì con đến đó thăm đi. Bây giờ Việt Thâm càng ngày càng ưu tú, con phải trông chừng cho kĩ một chút!"
Cố Dĩ Lam nhíu chặt mày: "Nhưng Việt Thâm bảo con đừng đến thăm, nói 2 đứa con vẫn chưa tái hôn, bị người ta nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt."
Nghe thấy lời này, vẻ mặt của mẹ Cố thay đổi.
- -- Lời này của con rể có ý gì?
- -- Con gái là mẹ của Tiếu Cửu, con bé đến thăm thì có ảnh hưởng không tốt gì?
- -- Trừ khi... trừ khi thằng bé chưa từng nghĩ đến việc tái hôn!
Mẹ Cố nhìn sắc mặt của con gái tái nhợt, không dám nói suy đoán của mình cho con bé.
Lúc nào đó bà ấy mua một chút bánh ngọt đến Tô gia, lấy lý do đến thăm cháu ngoại, thăm dò ý tứ của Tô gia.
Ai ngờ Cố Tả Ngôn Tô gia, ánh mắt lóe sáng, nói đi nói lại nhưng không cho một lời chắc chắn.
Quay về Cố gia, mẹ Cố liền nằm xuống luôn.
Đây là con rể thay lòng đổi dạ, thằng bé không muốn tái hôn!
Sau khi người Cố gia biết chuyện thì còn kinh ngạc, không biết làm thế nào hơn so với việc Lại Mộ Thanh bán Tiếu Cửu.
Mãi không liên lạc được với Tô Việt Thâm, vì vậy cả nhà hoảng loạn giống như kiến bò trên chảo nóng.
Lo lắng không ngừng.
===
Việc buôn bán của tiệm ăn càng ngày càng tốt, người vốn dĩ xem thường Đồng Tuyết Lục. Bây giờ thấy tiệm ăn buôn bán tốt như thế thì không khỏi giật mình.
Còn chưa đến 1 tháng mà việc buôn bán của tiệm ăn đã chuyển biến tốt rồi. Hơn nữa kinh doanh còn tốt hơn lúc trước.
- -- Nghĩ lại những lời nói trước đây, đúng là vả mặt.
Còn có một số người cảm thấy không phục, bảo người thân lén lút đến tiệm ăn để học lỏm. Sau đó cũng làm một bảng danh dự trong tiệm của mình, cũng làm lẩu Oden.
Những câu chuyện viết trên bảng danh dự của họ không sống động bằng của Đồng Tuyết Lục viết. Hơn nữa bảng danh dự của bên phía Đồng Tuyết Lục đã có danh tiếng rồi.
Bây giờ bọn họ mới làm theo, hơi có ý bắt chước bừa nên không có mấy người chú
Còn về lẩu Oden do họ làm, nhìn thì có vẻ vẫn là chuyện đấy nhưng ăn mới thấy hình như thiếu một chút mùi vị. Tóm lại là không đủ ngon.
Số tiền bằng nhau, mọi người nhất định đến ăn ở tiệm ngon.
Hơn nữa, tiệm ăn nhà nước ở Thành Nam nổi như thế, mọi người đến đó còn có thể góp vui.
Giống như mọi người ở đời sau đi ăn ở những tiệm nổi tiếng, càng nổi thì người đến đó càng nhiều.
- -- Loài người chính là có bản tính theo số đông và thích góp vui.
===
Tiệm ăn nổi đến mức phía Đồng gia cũng biết.
Hôm đó Thái Xuân Lan từ nhà mẹ đẻ quay về, đồng thời cũng mang về một tin tức: Bây giờ Đồng Tuyết Lục không những kiêm chức đầu bếp ở tiệm ăn mà còn được bổ I nhiệm là quản lý tiệm ăn.
Quản lý 18 tuổi, hơn nữa còn là con gái.
Đây đúng là chuyện trước nay chưa từng có!
Sau khi Đồng gia biết được tin này, vừa kinh ngạc vừa mơ hồ cảm thấy có hơi hối hận.
Nếu như lúc trước thắt chặt mối quan hệ, lúc Đồng Tuyết Lục mấy lần xảy ra chuyện Đồng gia không thấy ch.ết không cứu thì chẳng phải bây giờ có thể thường xuyên đến tiệm ăn nhà nước ăn ké một bữa?
Hơn nữa, có một cô em gái hay con gái làm quản lý, nói ra cũng là chuyện vô cùng vinh quang.
Ít nhất còn có thể diện hơn so với Đồng Chân Chân ở nông trường lao động cải tạo.
Thái Xuân Lan nói đến mức nước miếng bay tứ tung: "Nghe nói vì lúc trước tiệm ăn xảy ra chuyện nên không có một người khách nào đến ăn cơm. Đồng Tuyết Lục dùng cái bảng danh dự gì đó còn có lẩu Oden thì lập tức làm cho tiệm ăn nổi tiếng!"
"Nghe nói bây giờ đến tiệm ăn còn phải lấy số xếp hàng, rất nhiều người đợi mấy ngày liền cũng không được ăn lẩu Oden, không biết rốt cuộc cái thứ đó có vị
gì..."
Mẹ Đồng đen mặt giống như rãnh nước thối: "Ăn cơm thì ăn thôi, sao con còn nói nhiều như thế? Nếu như không muốn ăn thì đi xuống!"
Thái Xuân Lan: "..."
Trong lòng mẹ Đồng cũng có hơi hối hận, nhưng nếu muốn bà không biết xấu hổ đi tìm Đồng Tuyết Lục thì đó là chuyện không thế nào!
===
Tối hôm đó Đồng Tuyết Lục tan làm vừa về đến nhà, còn chưa kịp ngồi xuống thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Đồng Gia Tín chạy ra ngoài mở cửa, lúc đi vào phía sau dẫn theo một đám người.
Người đi đầu là Tô Việt Thâm đang bế Tiểu Cửu: "Đồng chí Đồng, xin lỗi vì muộn như này rồi còn đến làm phiền mọi người."
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy Tô Việt Thâm, nhanh chóng đứng lên: "Chào đồng chí Tô."
Tiểu Cửu giơ 2 tay ra với Đồng Tuyết Lục: "Chị ơi, Tiểu Cửu nhớ chị lắm!"
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng giơ tay bế cậu bé: "Tiểu Cửu nhớ chị nên mới đến đây sao?"
Tiểu Cửu liên tục gật đầu: "Còn nhớ cả chị Miên Miên."
"Nhưng Miên Miên ngủ rồi, chắc không thể dậy gặp em đâu."
Đồng Tuyết Lục nghe vậy không nhịn được bật cười, lại còn chị Miên Miên nữa.
Thật ra cậu bé lớn hơn Miên Miên 1 tuổi, năm nay 4 tuổi rưỡi.
Tiểu Cửu nhíu mày, giơ ra một ngón tay: "Vậy em có thể nhìn chị ấy không? Chỉ nhìn một cái thôi."
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cậu bé: "Có thể."
Ánh mắt của Tiểu Cửu lập tức phát sáng, từ trên người cô đứng thẳng xuống, cũng không cần ai dẫn, tự mình nhấc đôi chân ngắn đi vào trong phòng.
Tô Việt Thâm thấy vậy, ánh mắt càng ngày càng sâu không thấy đáy.
Lúc trước anh ấy còn cảm thấy kì lạ, Tiểu Cửu ở Đồng gia lâu như thế không những không ầm ĩ nghịch ngợm, sau khi quay về còn thường xuyên nhắc đến Đồng gia.
Bây giờ anh hơi hiểu rồi.
Mặc dù cha mẹ Đồng gia mất sớm, trong nhà chỉ có mấy đứa trẻ. Nhưng Đồng Tuyết Lục là chị cả dạy dỗ em trai em gái rất tốt.
Tiểu Cửu ở Đồng gia còn tự do hơn ở Cố gia, ngược lại Cố gia lại dạy ra được một đám hỗn loạn.
Năm nay Tiểu Cửu đã 4 tuổi rồi nhưng ngay cả người nhà và tên của mình cũng không biết. Một khi đi lạc thì ngay cả nhà cũng không tìm về được.
Làm cho anh ấy cứ nhớ đến đã thấy rất bực.
Chính trong lúc này, người phía sau cũng đi vào theo.
Tô Việt Thâm nhanh chóng giới thiệu: "Đây là cha và mẹ tôi, đây là em trai tôi. Lúc trước nhờ có cô cứu Tiểu Cửu, chúng tôi luôn muốn đến nhà thăm hỏi. Nhưng vì vừa quay về Bắc Kinh, có rất nhiều chuyện phải xử lý nên chậm trễ đến tận bây giờ, mong đồng chí Đồng thứ lỗi."
Đồng Tuyết Lục chào 2 ông bà cụ.
Mẹ Tô kéo Đồng Tuyết Lục vô cùng xúc động: "Đồng chí Đồng, lần này thật sự là may mà có cháu. Nếu như không có cháu, chỉ sợ chúng tôi không bao giờ gặp được Tiểu Cửu!"
Bây giờ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Bà ấy thật sự không ngờ lòng người lại đáng sợ như thế, Lại Mộ Thanh từ nhỏ lớn lên ở Cố gia, cô ta không biết ơn thì thôi đi. Vậy mà lại còn lấy oán trả ơn!
Đồng Tuyết Lục cười nói: "Đây đều là những việc mà cháu nên làm."
Cha Tô: "Không phải là nên hay không nên, đổi lại là người khác ở trong tình cảnh lúc đó chưa chắc có thể phát hiện chỗ không đúng. Cháu là quý nhân của Tiểu Cửu, chúng tôi cảm ơn cháu!"
Cha Tô nói xong thì khom lưng với Đồng Tuyết Lục, sau đó con trai thứ hai cầm đồ mang đến đưa lên.
Lúc này Đồng Tuyết Lục mới nhìn thấy đồ mà họ mang đến, ngoại trừ mạch nha và bánh ngọt kẹo sữa, còn có một cái ti vi!
Bây giờ một cái tivi màu 18 inch phải mất 1.450 đông, 20 inch mất 1.650 đồng.
- -- Tô gia này cũng có nhiều tiền quá đi?
Mới sửa lại án xử sai quay về đã có thể mua một chiếc tivi đắt như thế, quan trọng là phiếu của tivi không dễ lấy.
Xem ra Tô gia còn có bản lĩnh hơn so với tưởng tượng của cô.
Đồng Tuyết Lục vội vàng xua tay: "Mọi người mang cái tivi này về đi, quá quý giá. Bọn cháu không thể nhận!"
Cha Tô: "Đồng chí Đồng đừng khách sáo, đồ vật này không là gì so với Tiểu Cửu."
Con trai thứ hai còn chưa kết hôn, nếu như cả nhà họ không được sửa lại án xử sai thì Tiểu Cửu chính là đời sau duy nhất của Tô gia. Nếu như Tiểu Cưu có bất cứ bất trắc gì, Tô gia sẽ không có người nối dõi.
Đồng Tuyết Lục ra vẻ nghiêm chỉnh: "Ông Tô, cháu thật sự không thể nhận cái tivi này. Mọi người đã đề bạt cho cháu làm quản lý tiệm cơm rồi, nếu như cháu lại nhận thêm cái ti vi này, vậy thì cháu thật sự là lòng tham không đáy!"
"Hơn nữa tình cảnh lúc đó, nếu như đổi là bất cứ ai phát hiện không ổn đều sẽ giơ tay giúp đỡ nên mọi người nhất định phải mang cái tivi này về!"
Người ta quyền thế như vậy, đương nhiên không thể để lại ấn tượng lòng tham không đáy cho đối phương.
Hơn nữa, sau này cô cũng sẽ mua được tivi. Nhưng tình nghĩa và quan hệ như này, cho dù như nào cũng không thể cắt đứt.
Tô gia thấy Đồng Tuyết Lục thật sự không muốn nhận nên không thuyết phục nữa. Nhưng trong lòng ấn tượng với cô càng ngày càng tốt.
Tô gia ở lại Đồng gia nửa tiếng mới rời đi.
Lúc rời đi, Đồng Tuyết Lục tò mò một chút.
Lần trước không nhìn thấy mẹ của Tiểu Cửu, sao lần này đối phương vẫn không đến?
- -- Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì?
Sau khi Tô gia rời đi, lúc này Đồng Gia Tin mới tiếc nuối nói: "Chị, sao vừa nãy chị lại từ chối ti vi?"
- -- Đó là tivi màu đấy!
Nếu như nhận tivi, vậy cậu ta chính là người đầu tiên có tivi ở trường, điều này đủ để cậu ta chém gió một năm!
Đồng Tuyết Lục nhìn cậu ta một cái: "Tầm nhìn đừng có nông cạn như thế, nếu như cậu muốn tivi, sau này tự mình kiếm tiền mua. Đừng có chuyện gì cũng dựa vào người khác!"
Đồng Gia Tín bị nói đến mức ngượng ngùng, không dám nói tiếp.
===
Nửa đêm đột nhiên mưa, một cơn mưa rơi xuống là bầu không khí trở nên mát lạnh.
Buổi sáng thức dậy, hình như bên ngoài đã vào đông rồi, lạnh lẽo đến mức khiến cho người ta phát run.
Đồng Tuyết Lục đang định thức dậy nấu cơm, nhưng quay đầu lại thấy có hơi không đúng, mặt của Đồng Miên Miên rất đỏ.
Cô nhanh chóng giơ tay sờ lên đầu cô bé.
- -- Nóng quá!
- -- Cục Bột Nhỏ phát sốt rồi!
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng đứng dậy mặc áo, rồi gọi Đồng Gia Minh dậy.
Sau đó giao chìa khóa tiệm ăn cho cậu, bảo cậu giúp mình đến tiệm ăn mở cửa.
Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín thấy em gái sốt cao nên 2 người đều căng thẳng.
Đồng Gia Tín: "Chị, em không đi học nữa. Em cùng chị đến bệnh viện!"
Đồng Tuyết Lục nghĩ một lúc, gật đầu: "Được, lát nữa Gia Minh đến trường xin nghỉ phép hộ, bây giờ chúng ta đi thôi."
Lát nữa đến bệnh viện, cô phải đi trả tiền các kiểu, đúng là cần một người để trông Đồng Miên Miên.
Đồng Tuyết Lục mặc áo cho Đồng Miên Miên, sau đó cầm một cái áo bông dày bọc xung quanh cô bé.
Nếu như Đồng Gia Tín muốn đi theo, vậy đi xe đạp đến đó là nhanh nhất.
Đồng Gia Tín thấy cô muốn đi xe đạp, lập tức trợn to mắt: "Chị, chị biết đi sao?"
Đồng Tuyết Lục nói khoác mà không biết ngượng: "Trên đời này không có thứ mà chị gái cậu không biết!"
Đồng Gia Tín: "..."
Đồng Tuyết Lục đẩy xe ra ngoài, chờ Đông Gia Tín ngồi lên hẳn hoi, cô nhấc chân lên đạp xe lao ra ngoài.
Lúc trước cô từng tập mấy lần, chỉ là đám Đồng Gia Tín không nhìn thấy mà thôi.
Nhanh chóng đến bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tr.a xong thì nói với cô, Đồng Miên Miên sốt cao 39 độ. Nếu vẫn tiếp tục sốt cao thì có thể hỏng đầu mất.
Trong lòng Đồng Tuyết Lục áy náy, giấc ngủ của cô quá tốt, buổi tối rất ít khi thức dậy.
Đồng Miên Miên sốt thành như này, chắc là nửa đêm hôm qua bắt đầu phát sốt nhưng cô lại không hề phát hiện.
Bác sĩ muốn tiêm thuốc hạ sốt cho Đồng Miên Miên, Cục Bột Nhỏ bị dọa đến mức trong đôi mắt to tròn chứa đầy nước mắt.
Đồng Tuyết Lục nhanh chóng an ủi cô: "Miên Miên ngoan, tiêm một chút rồi rất nhanh sẽ khỏi thôi. Miên Miên phải kiên cường nha."
Đôi mắt to của Cục Bột Nhỏ chớp chớp, lông mi còn dính nước mắt chưa khô: "Chị ơi, kiên cường là gì? Có thể ăn không ạ?"
Đồng Tuyết Lục cảm thấy vô vừa đáng thương vừa đáng yêu: "Kiên cường chính là dũng cảm, đại diện cho việc em không sợ tiêm."
Đồng Miên Miên chu môi nhỏ: "Chị ơi, Miên Miên không kiên cường, Miên Miên sợ tiêm."
Đồng Tuyết Lục chỉ có thể ôm cô bé, đồng ý lúc nào về sẽ làm món ngon cho cô bé. Lúc này mới làm cho Cục Bột Nhỏ mở miệng nói mình có thể kiên cường hơn một chút.
- -- Chỉ một chút mà thôi.
Đúng là cũng chỉ có một chút vì vừa tiêm thì cô bé đã khóc sướt mướt.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt còn phải ở lại bệnh viện quan sát một chút.
Đồng Tuyết Lục đi trả tiền quay về thì nhìn thấy Đồng Gia Minh cũng đến đây.
"Chị, Miên Miên sao rồi? Con bé còn sốt cao không?"
Đồng Tuyết Lục: "Vừa tiêm thuốc hạ sốt, cậu đến tiệm ăn mở cửa chưa?"
Đồng Gia Minh gật đầu: "Đi rồi, nhưng bây giờ chị là quản lý của tiệm ăn nhà nước, chị không đi làm không có vấn đề gì sao?"
Đồng Tuyết Lục: "Không sao, muộn một chút rồi tôi đến."
2 người nói xong rồi cùng đi vào phòng bệnh.
===
Đợi 2 người rời đi, một bóng người ở chỗ ngoặt lén lút đi ra.
Chu Tông kích động đến mức đỏ bừng mặt, hóa ra cô bé Cỏ Non làm quản lý ở tiệm ăn nhà nước!
Chú Tông đi ra khỏi bệnh viện, cả đường chạy như điên về khu quân sự.
"Tư lệnh, có tình báo quan trọng của Cỏ Non!"
[HẾT CHƯƠNG 69]