Chương 82: Thăm mộ
===
Đồng Gia Minh tỉnh lại vì buồn tiểu.
Cậu ngồi dậy, khi nhìn thấy chiếc ga giường màu trắng đang đắp trên người mình thì chợt ngơ ngác.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Đồng Tuyết Lục đang có người ngủ trên ghế thì cậu mới nhớ ra mình đang ở trong bệnh viện.
Là chị đã chống chọi với cơn gió lạnh để chở cậu đến bệnh viện, chị cũng chính là người luôn ở bên cạnh chăm sóc cho cậu.
Bây giờ vì muốn tiết kiệm tiền, chị lại ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng ngủ thiếp đi!
- -- Nghĩ vậy, trong lòng Đồng Gia Minh dậy lên từng cơn chua xót.
Đồng Tuyết Lục nghe thấy tiếng động thì lập tức mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng như mắt thỏ của Đồng Gia Minh, cô hoảng sợ hỏi: "Em lại thấy khó chịu à? Để chị đi gọi bác sĩ đến."
Đồng Gia Minh vội nói: "Em không sao, em chỉ muốn đi vệ sinh thôi."
- -- Muốn đi vệ sinh mà mắt lại đỏ ửng thế à?
Đồng Tuyết Lục cảm thấy khó hiểu: "Vậy em mau đi đi, có cần chị đỡ em qua đó không?"
"Không cần, em tự đi là được rồi." Đồng Gia Minh nhìn cô với đôi mắt đỏ ửng nói: "Chị, cảm ơn chị!"
Sau này cậu lớn lên rồi, nhất định cậu phải báo đáp chị mình thật tốt.
Thực ra trước ngày hôm nay, trong lòng cậu vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận người chị Đồng Tuyết Lục này, nhưng đến hôm nay cậu mới biết, cô đã phải hy sinh rất nhiều vì ngôi nhà này.
Đồng Tuyết Lục xua tay nói: "Không cần cám ơn, em mau đi đi."
Đồng Gia Minh gật đầu, đi ra ngoài.
Đồng Tuyết Lục đứng lên duỗi eo mấy cái, rồi lại vặn người hoạt động gân cốt.
Đồng Tuyết Lục có bệnh thích sạch sẽ, mặc dù ngủ trên ghế không thoải mái lắm nhưng khi nhìn thấy ga giường của bệnh viện có vẻ hơi bẩn thì cố tình nguyện co người ngủ trên ghế còn hơn.
Thôi bỏ đi, cô cũng phải đi vệ sinh cái đã, nếu không thì đôi mắt cô cũng sẽ khó coi giống như Đồng Gia Minh vậy.
Sau khi trời sáng, Đồng Gia Minh đã không còn sốt nữa.
Chỉ có điều, trên người và trên mặt cậu mọc rất nhiều mụn thủy đậu, trên đầu cũng bị viêm nang lông, tóm lại là một anh chàng đẹp trai như vậy đã bị hủy dung rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn thấy mụn thủy đậu mọc chi chít trên mặt cậu, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, cô nói: "Bác sĩ nói em có thể xuất viện được rồi, chỉ có điều khả năng lây nhiễm của bệnh thủy đậu rất cao, sau khi về nhà em phải tự cách ly trong phòng của mình, đặc biệt là không được tiếp xúc với Gia Tín và Miên Miên."
Nếu 2 đứa Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên cũng bị lây nhiễm thì một mình cô không thể chăm sóc được.
Hơn nữa, Gia Tín và Miên Miên không hiểu chuyện được như Đồng Gia Minh, đến lúc đó nếu 2 đứa cũng bị thủy đậu thì chắc chắn sẽ không chịu được mà đưa tay gãi vỡ mụn thủy đậu.
- -- Nếu thật sự như vậy thì mặt của 2 đứa sẽ bị rỗ mất.
Đồng Gia Minh: "Em nghe chị."
Đồng Tuyết Lục nói: "Còn nữa, trước khi khỏi bệnh thì em không thể gãi mụn nước ở trên mặt, nếu mụn nước bị vỡ thì sẽ để lại vết sẹo, đến lúc đó mặt em sẽ bị rỗ đấy."
Thật ra lúc này Đồng Gia Minh đã ngứa đến mức không chịu nổi nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, em biết rồi."
Đồng Tuyết Lục đi đóng tiền viện phí, đi lấy thuốc bôi mụn thủy đậu ở chỗ bác sĩ, sau đó cô mới chở Đồng Gia Minh trở về.
===
Khi cô về đến nhà thì đã thấy Thẩm Uyển Dung đang giặt quần áo và ga trải giường ở trong sân.
Thấm Uyển Dung nhìn thấy 2 người trở về, trên mặt hiện lên nụ cười: "2 đứa đã về rồi à? Gia Minh mau vào phòng đi, bây giờ cháu vẫn không được ra gió đâu!"
Đồng Gia Minh "vâng" một tiếng, sau đó đi vào nhà ngay lập tức.
Đồng Tuyết Lục: "Bà nội Thẩm, cháu cảm ơn bà, lại còn làm phiền bà giặt ga giường cho bọn cháu nữa."
Thâm Uyển Dụng cười nói: "Không có gì, dù sao bà cũng rất rảnh rỗi, bữa sáng thì ông nội của Châu Châu đã làm rồi, trong bếp vẫn còn đấy, 2 đứa đã ăn gì chưa?"
Đồng Tuyết Lục đặt đồ xuống, cô đi rửa tay sau đó cũng ngồi xuống giặt quần áo: "Ăn rồi ạ, hôm nay Gia Tín không đi học hả bà?".
Thẩm Uyển Dung lắc đầu: "Nó không đi, bà thấy tinh thần của 2 anh em bọn nó khá tốt, chắc là không bị lây bệnh đầu, có điều vẫn nên ở nhà thêm mấy ngày nữa rồi mới đi học."
Đồng Tuyết Lục cũng thấy thế, nhỡ em ấy bị lây bệnh, giờ mà đi đến trường thì sẽ lây bệnh cho các bạn khác, như vậy thì không ốn.
Sau khi giặt xong quần áo, Đồng Tuyết Lục và Thâm Uyển Dung lấy nước nóng lau qua bên trong và bên ngoài phòng.
Đồng Miên Miên thấy từ lúc chị gái trở về vẫn chưa ôm mình thì đôi mắt to ầng ậng. nước mắt: "Chị ơi, Miên Miên rất nghe lời mà, em không khiến chị thêm phiên đầu, chị đừng đi mà."
Cô bé nhớ sau khi cha và mẹ rời khỏi nhà thì không trở về nữa, cô bé cũng sợ chị và anh của mình sẽ như vậy.
Đồng Gia Tín đứng bên cạnh, 2 mắt cậu ta cũng đỏ lên, từ tối hôm qua đến giờ. trong lòng cậu ta vô cùng lo lắng.
Cậu ta lo anh trai bị bệnh sẽ ch.ết, sợ chị gái sẽ bỏ rơi 2 đứa, hầu như ý nghĩ nào cũng có.
Đồng Tuyết Lục xoa xoa đầu 2 đứa: "Yên tâm đi, chị sẽ không bỏ đi đâu, anh hai của 2 đứa không sao cả, em ấy chỉ bị ốm thôi. Trong thời gian này 2 em không được đến gần em ấy, nếu không 2 đứa cũng sẽ bị ốm, mặt sẽ bị rỗ đấy."
Miệng Đồng Miên Miên há ra thành hình chữ O, trong mắt còn rõ vệt nước: "Miên Miên không muốn bị rỗ mặt đâu, bị rỗ mặt sẽ xấu như anh ba đó."
Trong lòng Đồng Gia Tín đang vô cùng buồn bã, không kịp phòng bị, đột nhiên bị em gái đâm cho một dao khiến cậu ta sững người.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được, cười ra tiếng: "Nếu không muốn mặt bị rỗ thì 2 em không được đến gần phòng của anh hai nhé, đã biết chưa?".
Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên gật đầu ngay lập tức.
Đồng Tuyết Lục làm một chút bánh ngọt và bánh bao, sau đó cô mới đi làm.
===
Tỉnh Bắc Hòa, nhóm sản xuất thứ tám của công xã Hồng Kỳ.
Tạ Kim Hoa đen mặt, ngồi ở trên giường gạch: "Không phải Đại Hổ Tử nói là đã gọi điện cho bên quân đội rồi à? Thế sao Tư lệnh Tiêu kia vẫn chưa đến?".
Đồng Nhị Trụ lấy tay móc lỗ tai: "Mẹ, người ta là Tư lệnh, còn Đại Hổ Tử chỉ là trung đội trưởng nho nhỏ, làm sao có thể sắp xếp được chuyện của Tư lệnh chứ?"
Con dâu thứ ba Phùng Chiêu Đệ nói: "Mẹ, mẹ chắc chắn Tư lệnh Tiêu kia chính là người yêu cũ của cô à? Có nhầm không vậy?"
Đôi mắt sắc bén của Tạ Kim Hoa lóe lên: "Chắc chắn không nhầm đâu! Trông ông ta giống hệt lúc còn trẻ, hơn nữa còn cùng tên cùng họ, làm sao có thể nhầm được chứ? Nếu nhầm thì ông ta đã không nói muốn tới đây đâu!"
Phùng Chiêu Đệ gật đầu: "Hóa ra là vậy, bây giờ con chỉ lo là lúc ông ta đến đây thì sẽ không tin Quảng Thiên là con trai của ông ta thôi."
Đồng Nhị Trụ bất mãn nói: "Mẹ, con đã nói rồi, đáng ra mẹ nên để con nhận Tư lệnh Tiêu làm ba, sao mẹ lại giúp đỡ đứa cháu kia của mẹ chứ?"
Tạ Kim Hoa trừng mắt nhìn ông ta: "Nếu con lớn lên trông giống người cô đã ch.ết kia của con một chút, thì mẹ còn để Quảng Thiên giả vờ làm con trai ông ta à?".
Chuyện bọn họ nhận ra Tư lệnh Tiêu phải kể từ nửa tháng trước.
Sau khi Đại Hổ Tử của nhóm sản xuất thăng chức trở thành trung đội trưởng, lúc ông ta trở về đã mang theo một tấm ảnh chụp của bộ đội, Đồng gia bọn họ cũng sang góp vui.
Khi bà ta nhìn thấy Tư lệnh Tiêu trên bức ảnh, cả người lập tức ngây ra như phỗng.
- -- Người đó không phải là người yêu cũ của Đồng Mạn Chi à? Năm đó ông ta không ch.ết, hơn nữa còn đi lính ư?
Bà ta lập tức hỏi thăm Đại Hổ Tử, không hỏi thì không biết, hỏi xong mới giật nảy mình!
- -- Không ngờ cái lão họ Tiêu này lại là Tư lệnh, hơn nữa ông ta vẫn chưa kết hôn!
Sau khi về nhà, bà ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đây chính là cơ hội để Đồng gia bọn họ trở mình.
Năm mà Đồng Mạn Chi và Tiêu Chấn Đình quen nhau là năm 1937, lúc đó còn đang là thời kỳ chống Nhật. Năm đó Tiêu Chấn Đình cũng không phải là Tư lệnh, ông ta chỉ là một trung đội trưởng nhỏ bé mà thôi, sau đó ông ta bị thương nặng trong lúc chiến đấu, vì vậy không có cách nào đi theo đồng đội, chỉ đành ở lại trong thôn để dưỡng thương.
Lúc đó, ông ta ở lại Đồng gia để dưỡng thương, Đồng Mạn Chi giúp đỡ, chăm sóc ông ta, 2 người sớm chiều ở chung nên đã nảy sinh tình cảm, Đồng Mạn Chi đúng là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, chăm sóc người ta đến mức bò lên cả giường!
Về sau, khi vết thương của Tiêu Chấn Đình khỏi hẳn thì ông ta rời khỏi thôn xóm và trở về đồn trú. Không lâu sau, Đồng Mạn Chi phát hiện bản thân mang thai, lúc đó bà ta cũng mới mang thai chưa tới nửa tháng, 9 tháng sau, 2 người lần lượt lâm bồn.
Đồng Mạn Chi sinh được một người con trai, còn bà ta lại sinh ra một cái thai ch.ết
Lúc đó Đồng Mạn Chi bị khó sinh nên xuất huyết rất nhiều, bởi vì bà ấy sợ người ta biết mình chưa kết hôn mà đã sinh con nên không dám đi mời bác sĩ, cũng không dám đi bệnh viện. Vì cô em gái này, ông chồng Đồng Căn Lai của bà ta đã ôm đứa trẻ đó về nhà nuôi, nói với mọi người đó là con trai của bọn họ.
Hôm nay, Đồng Mạn Chi, Đồng Căn Lai và Đồng Đại Quân đều đã ch.ết hết rồi, ngoại trừ bà ta không còn ai biết rõ chuyện năm đó nữa.
Nói cách khác, bà ta chỉ cần chỉ bừa một người, nói đó là con trai của Tiêu Chấn, Đình thì ông ta không tin cũng buộc phải tin.
Ngay từ đầu bà ta cũng muốn để con trai của mình đi giả mạo, thế nhưng Đồng Nhị Trụ lại nhỏ hơn Đồng Đại Quân 3 tuổi, hơn nữa ngoại hình của ông ta cũng không giống Đồng Mạn Chi chút nào.
Vì thế, bà ta đành phải về nhà mẹ đẻ, nhường cơ hội tốt như thế cho cháu trai Tạ Quảng Thiên.
Mặc dù Tạ Quảng Thiên không giống Đồng Mạn Chi lắm nhưng mặt mũi ông ta lại giống gương mặt lúc còn trẻ của Tiêu Chấn Đình đến 2 phần.
Bà ta cảm thấy ông trời đang giúp mình, một khi Tư lệnh Tiêu nhận cháu bà ta thì bà ta sẽ giết ch.ết Đồng Tuyết Lục và mấy đứa khốn nạn kia!
Càng nghĩ Tạ Kim Hoa càng cảm thấy sung sướng, bây giờ bà ta chỉ mong Tư lệnh Tiêu mau đến đây.
Chỉ có điều, sau khi Tư lệnh Tiêu đến tỉnh Bắc Hòa, ông ấy cũng không đến nhóm sản xuất ngay lập tức.
Ông ấy để cháu trai và chắt trai của mình đi điều tr.a chuyện năm đó, đồng thời cũng điều tr.a về chuyện Đồng gia.
Lúc này ông ấy đang ngồi nghe tin tức mà cháu trai điều tr.a được.
Tạ Dương Hoa nói: "Chú, Đồng gia có 3 người con trai, bao gồm Đồng Đại Quân, Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng, trong đó độ tuổi của Đồng Đại Quân là phù hợp nhất, ông ấy ra đời vào mùng một đầu năm của năm 1938."
- -- Năm 1938!
Tư lệnh Tiêu giật mình, tháng năm năm 1937 ông ấy rời khỏi thôn xóm kia, nếu như Đồng Mạn Chi mang thai vào lúc đó thì thời gian lâm bồn đúng là lúc này.
Bàn tay của Tư lệnh Tiêu hơi run rẩy: "Bây giờ thằng bé đang ở đâu? Ở nhóm sản xuất à?"
Tiêu Dương Hoa lắc đầu: "Không phải, nửa năm trước, cậu ấy và vợ mình đã ch.ết trong vụ tai nạn xe ở Bắc Kinh."
Hô hấp của Tư lệnh Tiêu như ngừng lại, sắc mặt ông ấy trở nên tái nhợt: "Tại sao có thể như vậy? Vậy 2 đứa nó có con cái không?",
Tiêu Dương Hoa gật đầu nói: "Có, Đồng Đại Quân có 2 trai 2 gái, nhưng điều kỳ lạ chính là, mấy đứa con của cậu ấy lại không về quê, ở nhóm sản xuất, người Đồng gia thường kế mấy đứa bọn nó không hiếu thuận, là một đám tai hại."
Đáy mắt Tư lệnh Tiểu hiện lên vẻ sắc bén: "Nói như vậy có nghĩa là, Tạ Kim Hoa đối xử không tốt với người con cả này, đối với những đứa con của người con cá này cũng không quan tâm chăm sóc, có đúng không?"
Tiêu Dương Hoa gật đầu: "Nghe người trong nhóm sản xuất nói, từ khi Đồng Đại Quân còn nhỏ, Tạ Kim Hoa đã không thích người con cá này, những việc nặng trong nhà đều bắt cậu ấy làm, về sau vì có ơn cứu người nên Đồng Đại Quân được điều đến Bắc Kinh làm việc, hơn nửa tiền lương hàng tháng đều gửi về quê, thế nhưng Tạ Kim Hoa cũng không hài lòng, thường nói 2 vợ chồng cậu ấy không hiếu thuận với mình."
- -- Cha mẹ thường hay bất công, nhưng bậc làm cha mẹ lại bất công đến mức này thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tư lệnh Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chuẩn bị một chiếc xe, hôm nay chúng ta lập tức đi đến nhóm sản xuất gặp mặt bọn họ."
Tiêu Dương Hoa gật đầu, nhanh chóng ra ngoài mượn xe, một giờ sau, bọn họ lái xe đi về hướng nhóm sản xuất.
===
Đám người đợi mấy ngày vẫn không thấy có chút tin tức nào thì cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa.
Ngay khi bọn họ muốn từ bỏ thì có một chiếc xe con dừng trước cửa Đồng gia.
Tất cả mọi người trong nhóm sản xuất đều vô cùng ngạc nhiên, vội vàng chạy đến xem.
Tay Đồng Nhị Trụ run lên, ông ta chạy từ ngoài vào nhà: "Mẹ, mẹ ơi! Tư lệnh Tiêu đến rồi!"
Tạ Kim Hoa đang ăn trứng gà, vừa nghe thấy thế thì "ực" một tiếng, quả trứng gà trượt thẳng vào cổ họng, bà ta bị nghẹn đến mức 2 mắt trợn trắng, suýt chút nữa từ trần luôn tại chỗ.
Đồng Nhị Trụ vội vàng chạy đến, dùng sức vỗ lên lưng mẹ mình.
Sau khi vô mấy chục cái, quả trứng trong cổ họng Tạ Kim Hoa mới trôi xuống, phía sau lưng và cổ họng vô cùng đau rát: "Con muốn vỗ ch.ết me à?"
Đồng Nhị Trụ nói: "Mẹ, xe của Tư lệnh Tiêu đang ở bên ngoài!"
Trái tim Tạ Kim Hoa đang đập thình thịch: "Mau, còn không mau mời người ta vào nhà?"
Bà ta vừa dứt lời, 2 người đàn ông cao lớn đã bước vào trong nhà.
Trong đó, người đàn ông đi đầu khoảng chừng 50 tuổi, dáng người cao lớn, ngũ quan cương nghị, dưới cặp mày kiếm là đôi mắt sắc bén như chim ưng, lúc nhìn, người này có cảm giác như nhìn thấy một thanh kiếm sắc bén khiến người ta không rét mà run.
Tạ Kim Hoa vừa nhìn thấy mặt ông ấy thì lập tức nhớ đến Đồng Đại Quân.
Cũng may Đồng Đại Quân đã ch.ết rồi, nếu không 2 cha con bọn họ giống nhau như vậy thì bà ta có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng.
Đôi mắt chim ưng của Tư lệnh Tiêu nhìn Tạ Kim Hoa: "Chị dâu Đồng, đã lâu không gặp!"
Cơ thể Tạ Kim Hoa vô thức run lên: "Chào Tư lệnh Tiêu, nhiều năm không gặp, không ngờ ngài đã lên chức Tư lệnh rồi, chỉ đáng tiếc Mạn Chi không có phúc hưởng..."
Đáy mắt Tư lệnh Tiểu hiện lên vẻ đau khổ, ông ấy lên tiếng cắt ngang lời bà ta: "Năm đó, sau khi tôi rời đi được 2 tháng, tôi đã trở lại nơi này một lần, tại sao khi đó bà không nói với tôi là Mạn Chi đã mang thai, trái lại bà lại bảo với tôi là bà ấy đã lập gia đình rồi?"
Cũng bởi vì nghe thấy tin tức này nên ông ấy mới rời đi trong đau khổ, từ đó về sau cũng không trở lại nơi này nữa.
Trong lòng Tạ Kim Hoa run lên: "Là do Mạn Chi bắt tôi nói vậy, bà ấy còn nói chú là người không có trách nhiệm, còn nói chú là lính đánh trận, ch.ết lúc nào cũng không biết, bà ấy muốn tìm một người đàn ông có thể cho bà ấy một cuộc sống bình yên."
"Lúc đó, sính lễ cũng đã nhận rồi, nếu không phải là sau này bà ấy phát hiện mình mang thai thì chắc chắn bà ấy sẽ gả cho người khác, tôi không lừa chú đâu!"
Tư lệnh Tiêu nhìn bà ta, không hề lên tiếng.
Lời này giống hệt với tin tức mà ông ta đã nghe được. Năm đó, Đồng Mạn Chị đã thật sự tìm người mai mối, bên phía đàng trai cũng đã đưa sính lễ đến rồi.
Chỉ là ông ấy không ngờ rằng về sau Đồng Mạn Chi cũng không gả cho người ta, càng không ngờ là bà ấy đã mang thai con của mình.
Tạ Kim Hoa nhìn thấy ông ấy tin lời của mình, trong lòng thở phào một hơi.
Năm đó, Đồng Mạn Chi không muốn gả cho người khác, là chính bà ta ép bà ấy gả đi, sau đó vì bà ấy có thai, lại lấy cái ch.ết ra để uy hϊế͙p͙ nên mới không có chuyện kết hôn này.
Lúc đó, Đồng gia bọn họ còn phải bồi thường cho bên đàng trai một túi gạo, điều này khiến bà ta tức không chịu được.
Để trả thù Đồng Mạn Chi, mãi cho đến khi bà ấy ch.ết bà ta cũng không nói chuyện Tiêu Chấn Đình quay lại tìm bà ấy cho Đồng Mạn Chi biết. Đồng Mạn Chi ch.ết vì khó sinh, hơn nữa trong thời gian mang thai bà ấy luôn buồn bã, không vui, điều này cũng gây nên cái ch.ết của bà ấy.
Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai biết, cho dù là con trai hay con dâu cũng không được.
Tư lệnh Tiêu nói: "Mộ của Mạn Chi ở đâu? Bà bảo người dẫn tôi đến đó đi."
Tạ Kim Hoa giật mình: "Bây giờ đi xem mộ luôn à? Chẳng lẽ chú không muốn gặp con trai mình trước sao?"
Tư lệnh Tiêu: "Đi thăm mộ."
Tạ Kim Hoa đối diện với ánh mắt sắc bén của ông ấy, nửa câu phản bác cũng không dám nói ra.
Bà ta chỉ đành phải bảo Đồng Nhị Trụ đi gọi cháu trai mình là Tạ Quảng Thiên đến đây, sau đó bà ta lập tức dẫn đối phương đi thăm mộ.
Bởi vì có liên quan đến tư tưởng phá tứ cựu nên thời này không cho phép xây mộ, vì vậy các nấm mộ chỉ được dùng bùn đất đắp thành, phía trước có một tấm bia đá coi như là một ngôi mộ.
Tư lệnh Tiêu nhìn ngôi mộ đơn sơ như vậy, phút chốc hốc mắt trở nên đỏ ửng.
- -- Năm đó từ biệt, không ngờ lúc gặp lại đã là sinh ly tử biệt.
Nếu ông ấy có thể quay lại khi ấy một lần nữa, đích thân ông ấy sẽ hỏi bà ấy tại sao lại gả cho người khác, có lẽ kết quả sẽ không giống bây giờ.
Gió bắc thổi tới, một con quạ đen đậu trên cành cây cách đó không xa, cất tiếng kêu "qua quạ" khiến cho bầu không khí xung quanh càng trở nên lạnh lẽo.
Tạ Kim Hoa đang muốn lên tiếng thì nhìn thấy cháu trai mình là Tạ Quảng Thiên đang thở hồng hộc mà chạy tới đây.
Ánh mắt Tạ Kim Hoa sáng lên, kéo cháu trai đến bên cạnh mình: "Quảng Thiên, người này là Tư lệnh Tiêu, chính là cha ruột của cháu, mau gọi cha đi!"
Tạ Quảng Thiên còn sốt ruột hơn cả Tạ Kim Hoa, ông ta quỳ "phịch" xuống một tiếng: "Cha, cuối cùng con cũng gặp được cha rồi!"
Tạ Kim Hoa hơi giật mình, ngay sau đó cảm thấy cháu trai mình diễn thật là giỏi.
Tư lệnh Tiêu từ từ quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn người đàn ông trung niên trước mặt: "Ngẩng đầu lên."
Tạ Quảng Thiên ngẩng đầu lên, 2 mắt kích động đến mức đỏ ửng: "Cha, con là con trai của cha và mẹ, con là Quảng Thiên!".
Tiêu Dương Hoa nhìn vẻ ngoài của Tạ Quảng Thiên, thầm giật mình, chẳng lẽ người này chính là con trai ruột của chú?
Trên mặt Tư lệnh Tiêu không bộc lộ cảm xúc gì, "Đây chính là con trai của tôi và Mạn Chi?"
Tạ Kim Hoa gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng thế, thằng bé chính là con trai của ngài Tư lệnh và cô em chồng Mạn Chi nhà chúng tôi. Năm đó, chị dâu bên nhà mẹ đẻ của tôi đến nhà tôi chúc tết, không ngờ bà ấy đột nhiên đau bụng muốn sinh, sau đó bà ấy lại sinh ra một cái thai ch.ết, mà trùng hợp là ngày hôm đó Mạn Chi cũng lâm bồn."
"Chú cũng biết mà, Mạn Chi không kết hôn mà đã có thai, chuyện này không thể để cho người ta biết được, nếu không Đồng gia chúng tôi và cả đứa trẻ kia sẽ bị người ta mắng mỏ. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, chúng tôi quyết định để chị dâu bên nhà mẹ đẻ của tôi nuôi đứa bé kia, đúng lúc bà ấy cũng không có con nên vẫn luôn đối xử với Quảng Thiên giống như con ruột!"
[HẾT CHƯƠNG 82]