Chương 18: Mộ Dung Phục
Ngô Minh sau khi thể hiện ra thiên phú của mình cũng tạo ra cái nhìn khác cho Vương phu nhân. Nhưng vì Ngô Minh còn quá nhỏ vì thế Vương phu nhân vẫn chưa có dự định dạy võ công cho Ngô Minh. Vương phu nhân chỉ tạo thêm điều kiện để Ngô Minh luyện tập thể lực của mình.
Ngoài ra Vương phu nhân bây giờ cũng giống như Ngữ Yên bị mấy món mà Ngô Minh nấu mê hoặc. Tuy là Ngô Minh đã ghi ra công thức cho đầu bếp trang sơn trang làm theo nhưng họ vẫn không thể làm ra được hương vị mà Ngô Minh đã nấu. Ngô Minh vì thế bắc đắc vĩ trở thành đầu bếp trong sơn trang, cũng kiêm luôn thầy dạy nấu ăn. Hắn không thể cứ loay hoay trong bếp được vì thế phải nhanh chóng nâng cao tay nghề của mấy người làm trong phủ lên cao.
Khoảng thời gian này Ngô Minh cũng gặp được một nhân vật quan trọng. Đó là Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục lâu lâu lại ghé qua thăm Mạn Đà Sơn Trang. Hắn gọi Vương phu nhân là mợ, là biểu ca của Vương Ngữ Yên. Chính vì nguyên nhân này mà vô tình Ngô Minh lại trở thành biểu đệ của Mộ Dung Phục.
Phải nói cả hai người không thích nhau lắm. Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ Ngô Minh mà ra. Ấn tượng của Ngô Minh về Mộ Dung Phục là một kẻ bạc nhược, tiểu nhân bỉ ổi, phụ tình phụ nghĩa. Vì mục đích phục quốc mà không từ thủ đoạn gì. Vì lý do này mà Ngô Minh chủ động xa lánh, lạnh nhạt với Mộ Dung Phục.
Nhưng ngày càng tiếp xúc Ngô Minh càng cảm thấy Mộ Dung Phục hiện tại không hề giống với những gì mình tưởng tượng. Mộ Dung Phục sở dĩ thích tới nơi này là vì cha hắn Mộ Dung Bác vừa qua đời. Hắn ở trong phủ của mình vô cùng cô đơn. Chính vì thế hắn hay lui sang Mạn Đà Sơn Trang để tìm kiếm Ngô Minh và Ngữ Yên để chơi đùa.
Dù sao lúc này Mộ Dung Phục cũng chỉ là một đứa trẻ không nghĩ được nhiều chuyện như lúc lớn lên sau này. Ngô Minh cũng dần dần nhận ra Mộ Dung Phục quả thật có thành ý với mình nhưng cũng do ấn tượng về tương lai mà Ngô Minh biết về Mộ Dung Phục quá tốt nên hắn vẫn không thể chấp nhận được.
Hôm nay, Mộ Dung Phục cũng đến chơi tại Mạn Đà Sơn Trang. Từ sớm Ngô Minh đã được thông báo về chuyến thăm này. Bình thường Ngô Minh sẽ không đi ra đón Mộ Dung Phục chỉ có mình Ngữ Yên ra đón, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ngô Minh vì muốn tránh mặt Mộ Dung Phục nên đi ra sau vườn luyện tập, giết thời gian chờ Mộ Dung Phục quay về rồi mới trở lại phòng. Nhưng ai ngờ Mộ Dung Phục lại cùng với Ngữ Yên đi tìm hắn tận nơi.
Đứng trước mặt Mộ Dung Phục, Ngô Minh quả thật không biết nên cư xử thế nào. Nếu như Mộ Dung Phục cứ như trong nguyên tác gian manh, xảo huyệt Ngô Minh sẽ dễ ứng phó hơn là hoàn cảnh hiện tại.
“ Biểu đệ, ngươi làm gì ở đây ta cùng Yên muội tìm ngươi cực khổ lắm.”
“ Tiểu Minh Minh ra đây làm gì vậy.”
“ Còn phải hỏi sao ta đang luyện tập, các ngươi đi chơi đi đừng làm phiền ta.”
“ Biểu đệ! Huynh có làm gì có lỗi với đệ sao, nếu có thì cho huynh xin lỗi! Sao đệ lại cố ý tránh mặt huynh như vậy.”
“ Ta không có.”
Nhìn cả hai người Ngô Minh và Mộ Dung Phục bối rối nói chuyện với nhau Vương Ngữ Yên nhanh trí chạy vào giữa hai người nắm lấy tay cả hai.
“ Tiểu Minh Minh là người tốt, Biểu ca cũng là người tốt, chúng ta làm hòa với nhau đi nào đi ra vườn hoa chơi.”
“ Ta còn phải..”
Ngô Minh đang muốn lấy lý do luyện tập phó thác nhưng đã bị Ngữ Yên lôi kéo đi ra vườn hoa. Tới nơi, Mộ Dung Phục nói với Ngô Minh.
“ Biểu đệ, nếu đệ muốn luyện tập huynh tập với đệ, ta nghe mợ nói đệ là kỳ tài luyện võ không biết thực lực thế nào.”
“ Ngươi sao không phải đối thủ của ta.”
Ngô Minh khinh thường nhìn về Mộ Dung Phục. Không phải Ngô Minh tự cao nhưng với thực lực của Ngô Minh đã vượt quá khả năng mà một đứa trẻ có được vì thế Ngô Minh tin tưởng Mộ Dung Phục không có cơ hội chiến thắng mình.
“ Không thử sao mà biết được, chúng ta giao hữu một trận thê nào.”
“ Cũng được nhưng mà nếu bị đánh sưng mặt cũng đừng trách ta.”
“ Đệ yên tâm huynh sẽ tự lo cho bản thân.”
“ Tiểu Yên muội ra đằng kia ngồi đi, ta cùng Biểu ca giao lưu với nhau một chút.”
“ Cả hai người cẩn thận.”
Ngữ Yên lo lắng nhìn cả hai người, sau đó Ngô Minh cùng Mộ Dung Phục lui ra hai bên thủ thế tấn công.
“ Chuẩn bị sẵn sàng chưa Biểu Đệ.”
“ Đã chuẩn bị xong rồi.”
“ Vậy ta bắt đầu ra tay đây.”
Dứt lời Ngô Minh đã thấy Mộ Dung Phục xông tới tấn công. Mộ Dung Phục cánh tay phải đi trước ra một quyền trực diện. Ngô Minh lập tức né sang một bên. Nhưng ngay khi Ngô Minh lách người né sang, quyền của Mộ Dung Phục đã biến đổi thành một chưởng cách không đánh thẳng vào ngực của Ngô Minh.
Hành động Mộ Dung Phục quá nhanh Ngô Minh không kịp phản ứng chỉ có thế nghiêng người để chưởng lực đánh vào vai của mình.
Ngô Minh bị đẩy lùi ra sau vài bước. Kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phục.
“ Đây là Ẩn Không Quyền của Không giới bang, huynh vừa mới học được.”
“ Được, xem như ngươi lợi hại, giờ tới lượt ta phản công.”
Ngô Minh trong lòng có chút bực tức đánh một quyền thẳng tới người Mộ Dung Phục. Tốc độ của quyền rất nhanh nhưng Mộ Dung Phục vẫn có thể tránh sang một bên kịp sau đó tiện thể đẩy vào lưng Ngô Minh một quyền khiến Ngô Minh mất đà ngã nhào xuống đất.
“ Biểu đệ, đệ đánh quá đơn giản. Ngay từ đầu đã chỉ ra hướng tấn công của mình, dù tốc độ rất tốt nhưng ta vẫn đủ thời gian tránh đi. Đệ ở đây mà mợ không dạy đệ chút võ công nào sao?”
“ Hừ, ta còn chưa thua, chúng ta đánh lại.”
“ Vẫn còn muốn thử.”
Ngô Minh cứ thế cùng Mộ Dung Phục đánh nhau cả buổi. Những trận tiếp theo đa số là Mộ Dung Phục dành chiến thắng, Ngô Minh thua tới mặt mũi chảy xệ, không dám ngước lên nhìn.
Ngô Minh cứ tưởng với khi lực lợi thế của mình hắn sẽ dễ dàng đánh bại được Mộ Dung Phục nhưng bây giờ Ngô Minh mới nhận ra mình đã quên một điều. Đó là hắn cần phải đánh trúng đối phương mới được.
Lúc trước Ngô Minh chỉ dựa phần lớn vào năng lực của cánh tay trái mình mà dành được lợi thế từ đó chiên thắng nhưng hôm này hắn mới phát hiện ra một điều. Hắn từ trước tới giờ vẫn chưa nắm giữ được bước cơ bản của võ công trong thế giới này.
Ngô Minh chỉ là theo bản năng tấn công, chiêu thức không có biến hóa không có kỹ xảo vì thế hoàn toàn không chiếm được lợi thế từ Mộ Dung Phục. Nếu như dùng sức mạnh từ cánh tay trái mình Ngô Minh tự tin sẽ chiên thắng Mộ Dung Phục nhưng làm như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa. Trận chiến này quả thật Ngô Minh đã thua, thua tâm phục khẩu phục.
“ Thôi thôi, ta nhận thua, đánh cũng nửa ngày rồi cũng không đánh trúng ngươi được mấy cái, đánh thêm nữa cũng chỉ tổ tốn công.”
“ Đệ mà đánh tiếp huynh cũng không có sức để tiếp nữa đâu, thể lực của đệ đúng là hơn người, đánh lâu như vậy mà vẫn không thấy dấu hiệu mệt mỏi.”
“ Hừ không cần an ủi ta, ngồi nghỉ một chút đi rồi đi tắm rửa, ta đi nấu một vài món cho hai người ăn coi như phần thưởng ta thua.”
“ Thật mong đợi, biểu muội lúc nào cũng khen đệ nấu ngon trước mặt ta.”
“..”
Ngô Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Ngô Minh đi tắm rửa sau đó đi vào nhà bếp nấu vài món như đã định.
Buổi tối đêm đó Ngô Minh, Mộ Dung Phục và Ngữ Yên ngồi bên ngoài giếng trời ăn uống dưới ánh trăng.
Ngô Minh cũng lần đầu tiên trò chuyện với Mộ Dung Phục như thế này. Cang nói chuyện Ngô Minh càng thấy Mộ Dung Phục không đáng ghét như mình nghĩ mà còn có phần đáng thương thì hơn. Mộ Dung Phục hoàn cảnh cũng không tốt hơn Ngô Minh là bao. Từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, sống ở giữa những người xa lạ cũng không biết ai thật lòng ai không thật lòng.
“ Nếu đệ không thích gọi huynh là biểu ca vậy thì gọi là Tiểu Phục như gọi biểu muội đi, huynh nếu so ra cũng nhỏ tuổi hơn đệ.”
“ Không cần, gọi là biểu ca cũng không có vấn đề gì.”
“ Huynh nhiều lúc rất ngưỡng mộ đệ.”
“ Ngưỡng mộ?”
“ Đệ ở đây có rất nhiều người yêu quý, ta nhìn thấy được những người ở đây đều rất quý mến đệ, biểu muội và mợ cũng vậy.”
“ Mọi người cũng đối tốt với huynh mà.”
“ Họ ấy à chỉ là bề ngoài mà thôi, nếu không phải thân phận thiếu chủ của huynh họ có thể đối xử tốt vậy sao.”
Ngô Minh và Mộ Dung Phục cứ thế nói chuyện đông chuyện tay. Ngô Minh cũng cảm thấy mình có thể thêm một chút về con người Mộ Dung Phục, có thể tương lai Mộ Dung Phục biến chất nhưng hiện tại hắn vẫn là một người tốt, ít nhất là đối với Ngô Minh.
“ Huynh có ước mơ không?”
“ Ước mơ, ta có chứ.”
“ Là gì?”
“ Phục hưng Đại Yên.”
“ Nó là ước mơ sao?”
“ Hừ..”
Mộ Dung Phục cười trừ sau đó nói tiếp.
“ Gọi nó là ước mơ huynh sẽ thấy nó gần gũi với mình hơn. Từ nhỏ phụ thân đã luôn nhắc nhở về việc phục quốc, rồi những lịch sử hào hùng của tổ tiên. Ta chỉ biết lấy nó làm mục đích sống mà thôi.”
“ Sống như vậy có thể vui vẻ sao.”
“ Có nhiều thứ mình căn bản không thể lựa chọn, tỉ như cha mẹ hay là xuất thân.”
“ Nhưng mà tương lai có thể tự mình lựa chọn mà.”
“ Có thể lựa chọn sao, huynh sẽ chọn gì bây giờ, còn đệ đệ sẽ chọn gì bây giờ. Tương lai là tương lai ai có thể chắc tương lai sẽ như mình mong muốn, ai có thể lựa chon tương lai.”
“ Có thể nhất định có thể.”
Ngô Minh chắc nịt một câu nói ra. Cả hai nhìn nhau sau đó nhìn lên trời cao. Bầu trời vô số vì sao đang chiếu sáng nhưng người ta chỉ quan tâm tới ánh trăng đang chiếu rọi kia. Có mấy người có thể nhớ tới những ngôi sao nhỏ nhoi trên bầu trời khi ánh trăng kia đã quá nổi bật.