Chương 50: Kịch hay phải có kịch biến
“Chúng ta bây giờ đi đâu đây?”
“ Gần đây ta nghĩ tới một nơi muốn đi chính là Lôi Cổ Sơn. Nhưng lại chẳng biết đi hướng nào.”
“ Muốn biết đường thì đi hỏi thôi.”
Ba người Ngô Minh chỉ nghỉ lại nhà trọ hơn nửa ngày đã trả phòng tiếp tục lên đường. Ra khỏi Vô Tích Thành, Ngô Minh hỏi thăm người dân thì được một lão bá chỉ đi theo hướng tây đi thẳng. Hắn cũng nghe theo đi theo hướng này. Cả ba người mua một chiếc xe ngựa sau đó khởi hành. Chỉ là đi được một lúc cả ba đã bắt gặp một đám hòa thượng.
“ Các vị tiểu sư phụ sao trông mặt các vị lại buồn khổ như vậy?”
Ngô Minh cũng hiếu kì dừng xe hỏi thăm. Một vị tiểu hòa thưởng cũng chấp tay hướng Ngô Minh trả lời.
“ Thí chủ có điều không biết, bọn ta là hòa thượng ở Thiên Linh Tự chỉ là hai hôm trước có một đám quan binh đã tới cướp tự còn đuổi chúng tôi đi, bây giờ chúng tôi đã là kẻ có nhà mà không thể về.”
Nói xong cả đám đều như đưa đám cả hàng kéo đi, Ngô Minh cũng đoán ra là việc gì đang xảy ra.Lúc này hắn mới vén màn nói vào bên trong xe.
“ Hai muội có muốn đi xem một chuyến kịch hay nữa không, lần này là đám khiếu hoa kia gặp nạn rồi.”
“ Ý huynh là gì?”
“ Muội cứ nghĩ lại chuyện hôm trước là sẽ hiểu.”
Ngô Minh nhắc nhở, Ngữ Yên cũng cố gắng suy nghĩ lại chỉ một thoáng là nghĩ ra.
“ Cái thứ độc dược mà hôm đó muội bị trúng là dành cho Cái Bang.”
“ Đúng vậy ta nghĩ chúng ta vừa đi đám người Cái Bang đó cũng sẽ bại trận, bọn họ hiện giờ chắc là bị nhốt trên cái Thiên Linh Tự vừa nãy.”
“ Vậy bây giờ chúng ta đi cứu người sao? “
“ Muội nghĩ ta bị điên sao mà đi cứu bọn họ, ta muốn đi chính là nhìn dáng vẻ anh hùng của đám ăn mày. Muội không thấy lúc ở Hạnh Tử Lâm ai nấy đều vỗ ngực tự hào mình là người hán là bang chúng Cái Bang sao.”
“ Chàng đúng là trẻ con.”
“ Ta vốn chính là trẻ con.”
Ngô Minh không để ý tới đánh ngựa đi thẳng Thiên Linh Tự xem kịch hay. Vừa tới nay Ngô Minh đã trông thấy cả đám quân lính tây hạ canh gác bên ngoài.
“ Các người là ai?”
“ Mời ngươi đi vào bẩm báo với chủ nhân là có Ngô Minh Minh Chủ Võ Lâm tới thăm.”
“ Ngươi là Minh Chủ võ Lâm?”
“ Ngươi cứ đi thông báo, việc còn lại tự chủ nhân các ngươi giải quyết.”
Ngô Minh cũng không ngờ có ngày mình sẽ dùng danh hiệu này đi ra giang hồ nhưng hiện tại chẳng lẽ hắn lại xưng là biểu đệ của Mộ Dung Phục nghe thật mất mặt.
Một lúc sau cũng có người ra ngoài mời ba người Ngô Minh vào trong. Vừa vào trong tự Ngô Minh đã thấy ba người trong tứ đại ác nhân chỉ còn thiếu Đoàn Diên Khánh là đủ. Nhạc Lão Tam nhanh chóng chạy trước mặt Ngô Minh quỳ xuống hành lễ.
“ Đệ tử bái kiến sư phụ, Bái kiến hai vị sư nương.”
Ngô Minh đang muốn mắng một tiếng nhưng nghe câu sau của hắn thì lại cảm thấy ưa thích.
“ Ngươi lần đầu tiên làm ta thấy vừa mắt, nếu ngươi mà chịu tách khỏi tứ đại ác nhân không chừng ta sẽ chịu nhận ngươi làm đệ tử.”
“ Việc này đệ tử không làm được, sư phụ người ngồi đi, hai vị sư nương cũng ngồi đi.”
Nhạc Lão Tam không để ý mặt mũi kéo ghế cho ba người Ngô Minh ngồi xuống. Lúc này Ngô Minh mới quay sang hỏi.
“ Tướng quân của các ngươi đâu rồi?”
“ Sư phụ muốn hỏi Hách Liên Thiết Thụ, hắn ta bắt được một ả tiện nhân trong Cái Bang bị ả ta mê hoặc cả hôm nay đều ở sau viện ân ái, đúng là kẻ không ra gì.”
“ Lại như vậy, Khang Mẫn người đàn bà này thật không tầm thường. Ta cũng phải nhìn ả ta bằng con mắt khác.”
Ngô Minh nghe qua là đã biết đang nói tới ai. Chỉ có duy nhất Khang Mẫn là có khả năng này, hắn cũng không ngờ khả năng của ả ta lại cao như vậy. Chỉ mấy chốc đã câu dẫn được Hách Liên Thiết Thụ. Nhưng suy nghĩ này của Ngô Minh có lẽ không giữ được lâu.
Hách Liên Thiết Thụ chỉ một lúc sau đã đi ra ngoài, ngồi ở giữa sảnh. Kế bên là Khang Mẫn quần áo lượm thượm, đầu tóc rối bời. Nước mắt cũng chảy ròng in lần trên má. Đôi tay liên tục bíu lấy chân của vị tướng quân kia van xin.
“ Tướng quân người tha cho tôi đi, tôi thật sự không chịu nỗi nữa.”
Hách Liên Thiết Thụ một chân đá văng Khang Mẫn ra một bên quát lên.
“ Con tiện nhân người hán, hừ ngươi nghĩ ta là ai? Bằng chút nhan sắc của ngươi muốn sai khiến ta, đúng là tức cười nếu ta như thế đã không có ngày hôm nay. Mau cút vào bên trong phục vụ các huynh đệ của ta tiếp đi, loại tiện nhân như ngươi cho ngươi sống đã là may mắn còn ở đó đòi hỏi.”
Vừa nói xong đã có hai ba tên binh lính lôi Khang Mẫn vào trong trở lại. Khang Mẫn có thấy được Ngô Minh nhưng ả ta chẳng thèm quan tâm, mấy đêm nay đã liên tục bị làm nhục Khang Mẫn thật sự đã tủi nhục tới cực điểm nào còn điếm xỉa gì tới xung quanh, lúc này ả chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này.
Ngô Minh cũng lắc đầu thở dài.
“ Tự làm tự chịu.”
“ Ngô công tử người hôm nay tới đây là muốn làm gì? Ta cũng nghe qua rất nhiều chuyện về công tử, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”
Giải quyết xong Khang Mẫn, Hách Liên Thiết Thụ lập tức quay sang chào hỏi Ngô Minh như không có việc gì xảy ra.
“ Tướng quân cũng không cần đề phòng, ta hôm nay đến đây chỉ là muốn xem bộ dạng của mấy tên ăn mày kia. Ta cũng muốn xem thử bọn ăn mày đó còn vênh váo được bao lâu.”
Nói là thế nhưng kêu Hách Liên Thiết Thụ không đề phòng Ngô Minh là việc không thể. Từ các thông tin đưa về có thể thấy Ngô Minh năng lực là một ẩn số, biểu hiện qua các thông báo chưa bao giờ hết sức. Nếu lấy đương thời Nam Mộ Dung Bắc Kiều Phong ra so sánh chỉ hơn chứ không kém. Còn về việc vì sao Ngô Minh danh tiếng vẫn chưa thịnh thì chỉ có thể nói là do Ngô Minh không hành tẩu giang hồ nhiều, không có nhiều va chạm để tạo danh tiếng.
“ Nếu là ý này thì công tử không cần phải lo, bọn họ đã bị ta nhốt trong nhà kho củi của tự viện, hiện giờ cả chó cũng không bằng.”
“ Ta muốn đi xem một chút không biết có được không?”
“ Việc này ta thấy..”
Hách Liên Thiết Thụ ấp úng ý là muốn từ chối khéo Ngô Minh nhưng Nhạc Lão Tam lúc này đã thể hiện giá trị của mình.
“ Tướng quân có gì mà ấp úng, sư phụ ta sẽ không làm gì bậy có Nhạc Lão Tam ta đây đảm bảo.”
“ Nếu vậy Nhạc Lão Tam ngươi đưa Ngô công tử đi xem đi, nhớ là việc này có xảy ra vấn đề gì chính là ngươi trách nhiệm.”
“ Cứ yên tâm ở ta.”
Nhạc Lão Tam vỗ ngực bảo đảm rồi dẫn Ngô Minh cùng hai nữ đi ra phía sau hậu viện xem đám ăn mày bộ dạng. Vừa tới nhà kho Ngô Minh đã ngửi được mùi hôi bốc ra. Bình thường đám ăn mày này đã hôi thối tới giờ lại bị nhốt chung một chỗ không bốc mùi mới là lạ.
Ngô Minh để hai nữ ở bên ngoài rồi sai Nhạc Lão Tam bảo vệ dùm mình. Một mình Ngô Minh đi vào trong. Vừa vào hắn đã ăn ngay những ánh mắt miệt thị, căm hận từ mọi người.
“ Tên gian tặc, thì ra ngươi cấu kết với đám người Tây Hạ, ta còn tưởng ngươi là người tốt.”
“ Ngô trưởng lão đừng nói vậy, ta nghĩ Ngô công tử là đến cứu chúng ta.”
Hề trưởng lão một bên cãi lại ánh mắt cầu cứu nhìn Ngô Minh.
“ Các người đều nói sai, ta không phải đồng bọn với bọ người Tây Hạ, ta cũng không đến cứu các ngươi, ta tới đây chỉ có một việc muốn cho các ngươi biết.”
“ Việc gì.”
Ngô Trường Phong khó chịu hừ lạnh một tiếng, Ngô Minh tiến gần tới gần vị Từ trưởng lão kia, đưa tay vào ngực của lão lấy ra được một tấm giấy.
Từ trưởng lão tay chân bị trói lại bị trúng Bi Tô Thanh Phong sao có thể kháng cự chỉ trơ mắt nhìn Ngô Minh hành động.
“ Các ngươi vốn có thể tự mình bảo vệ mình nhưng mà lão già các ngươi tôn kính này lại cố tình hại ch.ết các ngươi.”
“ Ngươi ngậm máu phun người.”
“ Ta ngậm máu phun người, các ngươi tự xem trong này ghi cái gì?”
Từ trưởng lão hơi thở gấp gáp chửi đổng lên, hắn sợ hãi đều Ngô Minh sắp làm. Ngô Minh bắn tờ giấy đính vào cột nhà vị trí có thể để cho bang chúng Cái Bang có thể đọc được. Ngô Trường Phong đọc lớn bức thư.
“ Khởi bẩm bang chủ, Hách Liên Thiết Thụ Nhất Phẩm Đường Tây Hạ dẫn theo theo thuộc hạ tới trung nguyên đối phó bang ta. Họ có một loại độc khí tên là Bi Tô Thanh Phong có thể khiến người ta toàn thân vô lực đành phải bó tay chịu trói, nguy cơ vạn phần phải thật cảnh giác. Đại Tín Phân Đà – Dịch Đại Điêu.”
“ Đây đây là tình báo về đám người Tây Hạ.”
“ Ha ha tới thật đúng lúc nhưng lại bị giấu đi.”
“ Từ trưởng lão việc quan trọng thế này sao ông lại giấu.”
“ Từ trưởng lão uổng công tôi tôn kính ông, ông lại hại ch.ết tất cả chúng tôi rồi.”
Từ trưởng lão bị lời lẽ công kích đủ kiểu không thể mở lời.Ngay lúc này một tiếng hét lên từ đại điện vang vọng tới. Ngô Minh lập tức lao ra ngoài xem xét.
“ Uyển Thanh, Tiểu Yên các nàng biết chuyện gì xảy ra không?”
“ Bọn muội cũng vừa mới nghe, Nhạc Lão Tam hắn đi ra đó trước rồi, là từ đại sảnh phát ra.”
Ngô Minh dẫn theo hai nữ chạy ra đại sảnh chỉ thấy Khang Mẫn tay đang cầm kiếm giết từng người trong đám lính Tây Hạ. Còn đám người Tây Hạ thì nằm sấp trên đất, vừa nhìn đã biết là trúng Bi Tô Thanh Phong.
Trúng độc nước mắt chảy ròng chính là Bi, Toàn thân không thể cử động chính là Tô, khí độc không màu không mùi xưng là Thanh Phong.
Lập tức Uyển Thanh cùng Ngữ Yên một bên cũng bị trúng độc ngã xuống đất. Ngô Minh ánh mắt khso tin nhìn về người phụ nữ trước mắt.
“ Đúng là con chó cùng cắn dậu, ai ngờ ả đàn bà này lại làm được tới thế này.”
Nhìn tình hình có lẽ là Khang Mẫn đã bắt được Bi Tô Thanh Phong cùng thuốc giải ở trong quần áo của mấy tên lính hãm hϊế͙p͙ mình. Vừa đúng lúc ả ta đã nổi điên đi trả thù tất cả những người ở đây. Nhìn xung quanh cũng đã giết hơn hai mươi mấy người máu chảy đầy cả đại sảnh, máu văng lên khắp những kho tượng mặt xung quanh, cả phật tổ mắt cũng đã nhuốm đầy máu.