Chương 8: Dần Trưởng Thành
Bốn chữ, chỉ bốn chữ ngắn gọn đã khiến hắn ch.ết lặng, đứng im tại chỗ mà không nói được lời nào.
Lúc này thiếu niên kia nhìn hắn với ánh mắt đầy mỉa mai, sau đó dựng ngón tay lên, trên đó thình lình xuất hiện một đốm lửa.
Nhìn cảnh này, Khương Tử Nguyên đã biết hết thảy, quả nhiên mình vẫn không thể sánh với người ta.
Minh Anh không có dừng lại quá lâu, nói xong câu đó liền tiến lại chỗ người kia rồi lên xe chạy mất.
Nhìn bóng lưng Minh Anh mỗi lúc một xa, Khương Tử Nguyên đành thở ra một hơi thật dài.
Trong những người từng quen, Minh Anh là người hắn thích nhất, tuy nhiên vẫn chưa đến mức gọi là yêu.
Mặc dù Khương Tử Nguyên đã sớm biết sẽ có ngày này, nhưng hắn không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.
Chuyện Minh Anh thích giác tỉnh giả, hắn đã sớm biết từ trước, bất quá đây là lựa chọn của người ta, hắn làm gì có quyền can thiệp vào chuyện người khác?
Một khi đã đến nước này, hắn cũng không có ý định níu kéo gì nữa, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.
Nhưng chẳng biết tại sao lòng hắn lại buồn vô cớ, tựa như chính mình vừa đánh mất thứ gì đó.
Có lẽ đây là hình phạt mà ông trời dành cho hắn vì đã chơi đùa với tình cảm của những người con gái khác.
Trước kia hắn đích xác là một bad boy chân chính, thích là tán mà chán là bỏ.
Cho nên hôm nay mới cảm nhận được bất lực từ cái gọi là tình yêu mang đến cho hắn.
Khương Tử Nguyên lẳng lặng trở về nhà, sau đó nằm gác tay lên trán rồi ngủ lúc nào không hay.
Mấy ngày sau đó, thấy hắn không đi chơi với Minh Anh nên Nhã Vy cũng biết chuyện.
Sẵn tiện lúc đưa đồ ăn cho hắn, Phương Nhã Vy thuận miệng hỏi: "Xong rồi hả?"
"Xong gì?" Mặc dù biết cô nàng muốn hỏi chuyện gì, nhưng Khương Tử Nguyên vẫn giả vờ không hiểu.
Nhưng trái với dự kiến của hắn, Phương Nhã Vy lại mỉm cười, thấp giọng nói: "Thì chuyện của mày với Minh Anh đó!"
"Ờ, sao mày biết?" Khương Tử Nguyên nhăn mày nghi hoặc, vì hắn đâu có đem chuyện này nói với người khác đâu.
Nghe vậy, Phương Nhã Vy cười cười, khinh thường nói: "Tao rành mày quá mà, ngày nào chả gặp nó, hôm nay không gặp là biết có chuyện rồi!"
"Ờ!" Nghe vậy, Khương Tử Nguyên đành trả lời cho có lệ, tâm trạng ăn uống cũng vơi đi vài phần.
Thấy vẻ mặt của hắn, Phương Nhã Vy tò mò hỏi: "Sao hôm nay mày trầm lắng thế?"
Nhẹ thở dài một cái, Khương Tử Nguyên đặt đũa xuống, chán nản nói: "Đáng ra tao không nên quen nó mày ạ!"
"Nếu đã không nên, vậy sao mày còn tán nó?" Phương Nhã Vy nhăn mặt, cảm thấy hơi khó hiểu.
Khương Tử Nguyên cũng biết điểm ấy, có điều vẫn không biết nên trả lời thế nào, sau đó cả hai đều rơi vào im lặng.
Thấy hắn chán nản như vậy, Phương Nhã Vy có chút buồn buồn, thuận miệng khuyên nhủ nói:
"Giờ mày tán ai nữa cũng thế thôi! Với lại chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa!"
"Tối nay mày đi chơi với tao không?" Khương Tử Nguyên thở dài, thấp giọng đề nghị.
"Ừa, cũng được!" Phương Nhã Vy gật đầu, nhưng trong lòng không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Khương Tử Nguyên cũng không quá để ý tới chuyện này, mang theo tâm trạng nặng nề ngồi ngắm mây.
Đến tối, Khương Tử Nguyên vác theo cây đàn rồi chở Phương Nhã Vy ra công viên ngồi chơi.
Hôm nay hắn chán nên không nói chuyện nhiều, chủ yếu là đàn rồi để cô bạn hát cho mình nghe là chính.
Khoảng một tiếng sau, Khương Tử Nguyên chở Nhã Vy đến quận bốn, trên đường đi cô bạn nói không ngừng nghỉ làm hắn có chút vui vui trong lòng.
Nhưng đang đi trên đường, Phương Nhã Vy bỗng nhiên muốn đến cầu Ánh Sao, thế là hắn quay xe chạy đến quận bảy, thẳng tiến đến khu đô thị Phú Mỹ Hưng.
Chạy một lúc cũng đến nơi, Khương Tử Nguyên liền tìm chỗ gửi xe, sau đó cùng Nhã Vy tản bộ trên cầu.
Bình thường thì cầu Ánh Sao cũng đông người lắm, nhưng chẳng biết tại sao hôm nay lại vắng người, đi cả buổi chỉ thấy vài cặp đi dạo.
Bất quá Khương Tử Nguyên cũng không quan tâm đến vấn đề này, nhìn mọi người một lúc, hắn mới thì thào hỏi: "Sao tự nhiên mày đòi ra đây vậy?"
"Hông thích hả? Vậy về nha?" Phương Nhã Vy cười lém lĩnh.
"Bớt đi!" Khương Tử Nguyên thở dài, nhưng trong lòng đã không còn buồn như trước nữa.
"Hì hì. . ." Phương Nhã Vy cười cười, nụ cười rất hồn nhiên, mang lại cho hắn một chút ấm áp.
Đưa mắt nhìn lại xung quanh, Khương Tử Nguyên cảm thấy tò mò hỏi:
"Ra đây toàn đôi với đôi, nhìn người ta hun hít với nhau, mày không ghen tị hả?"
"Tao chả ham, mà nhìn tao với mày không giống couple à?" Phương Nhã Vy cười cười.
"Sao giống? Tao với mày có yêu nhau đâu?" Khương Tử Nguyên lắc đầu.
"Vậy luôn à!" Phương Nhã Vy nhìn sang hướng khác, khuôn mặt hiện lên vẻ khác thường.
Mà hắn cũng không chú ý đến sự tình này, nên không cách nào phát giác được cảm xúc của Phương Nhã Vy.
Vì vậy, Khương Tử Nguyên lại tiếp tục nói: "Mai mốt có gấu tao sẽ dẫn ra đây chơi."
"Thôi! Khi nào mày yêu con người ta, mày hãy dắt ra đây, không lại làm khổ nó." Phương Nhã Vy lắc đầu.
"Mày làm như. . ." Khương Tử Nguyên còn chưa nói hết câu đã nghe Phương Nhã Vy đòi chụp hình.
Thấy mình cũng rảnh nên Khương Tử Nguyên gật đầu đồng ý, cùng Phương Nhã Vy đi chụp hình khắp nơi.
Dọc đường, Nhã Vy hôn hắn vô tư, nhưng Khương Tử Nguyên vẫn đơ như khúc gỗ.
Hắn chẳng biết sao mình không có cảm xúc gì nữa, có lẽ bản thân đang chán nên không cảm nhận được gì cũng nên.
Đúng lúc này, Phương Nhã Vy chạy tới, nắm tay hắn nói: "Ê, mày để tay qua lưng tao, giả bộ ôm tao đi!"
"Chi vậy?!" Khương Tử Nguyên nghi hoặc hỏi.
"Thì nhìn tụi nó ôm nhau thấy ghét quá." Phương Nhã Vy nhìn hắn cười cười.
Khương Tử Nguyên im lặng, nhưng vẫn choàng tay qua vai ôm Nhã Vy, còn cô nàng thì tựa đầu vào người hắn.
Tấm này hắn nhờ người đi đường chụp giúp, về sau khi có dịp nhìn lại, hắn cảm thấy đầy hồi ức.
Đi chơi đến 10 giờ thì hắn chở Nhã Vy về nhà, rồi chuyện này cũng qua, và hắn không còn trầm lắng như trước nữa.
Nhưng từ bữa đó, hắn thấy Phương Nhã Vy có gì đó là lạ, mà hắn chẳng biết tại sao.
Bất quá Khương Tử Nguyên cũng mặc kệ, sau đó cùng đám bạn ôn bài để chuẩn bị cho kỳ thi xét tuyển đầu vào.
Một khi đã biết bản thân không có duyên với giác tỉnh giả, hắn đã đề ra hướng đi riêng cho mình.
Lại nói, mặc dù tốt nghiệp đã bao gồm thi đại học, nhưng một số trường đại học sẽ có bài đánh giá riêng.
Nhất là những trường đại học nổi tiếng như Bách Khoa, Ngoại Thương và những trường có vốn đầu tư từ nước ngoài.
Nên hắn cùng đám bạn phải ôn bài, bằng không sẽ đánh mất tương lai của mình ngay.
Trong nhóm chỉ có hắn với Đỗ Tấn Hưng thi chung trường Bách Khoa, còn Ngô Anh Kiệt thì qua trường Ngoại Thương.
Về phần Nhã Vy thì cô nàng thi vào Học Viện Giác Tỉnh, bài kiểm tr.a đầu vào cũng khó không kém.
Mặc dù khác trường, nhưng Phương Nhã Vy cũng cố gắng giúp hắn rất nhiều trong quá trình ôn luyện.
Cả nhóm ôn luyện suốt hai tuần thì đến thời gian bước vào phòng thi.
Khương Tử Nguyên chọn cho mình một bộ đồ lịch sự, sau đó phóng xe đến nhà Nhã Vy, chở cô nàng đến Học Viện Giác Tỉnh.
Cũng may là trường Bách Khoa với Học Viện Giác Tỉnh nằm gần nhau nên không mất thời gian.
Trước khi vào trong phòng thi, toàn thể học sinh đều bị kiểm tr.a đồ dùng một lượt, tỷ như bút viết với mấy thứ linh tinh khác.
Ngồi một lúc thì tiếng chuông vang lên, giám thị bắt đầu phát đề thi cho thí sinh.
Đề thi yêu cầu hoàn thành 100 câu trong vòng 60 phút, mỗi câu 1 điểm, chỉ cần trên 80 điểm liền đạt chỉ tiêu.