Chương 21: Đỉnh Huyền Thiên Sơn

Tuy rằng cách nói chuyện của hai đứa có hơi bựa, nhưng chỉ với người sâu đậm như hắn thôi, chứ người ngoài thì cô nàng kín kẽ lắm.
Đi một vòng thì về gần khách sạn, lần này Phương Nhã Vy nhảy xuống đòi cõng thử.


Khương Tử Nguyên nghe vậy thì đồng ý hai tay hai chân, nhưng vừa leo lên thì Phương Nhã Vy đã khụy xuống.
Thấy cô nàng mém té nên Khương Tử Nguyên kéo lại, sẵn tiện bế lên rồi lắc qua lắc lại làm cô nàng chịu không được mà cười nắc nẻ.


Nhìn cô bạn cười, Khương Tử Nguyên phải công nhận Nhã Vy hồn nhiên với vô tư thật sự.
Đến phòng thì tầm 10 giờ, cả đám lại kéo qua phòng hắn để quẩy hiệp hai.
Lần này có khoảng mười đứa con gái, con trai thì đến đủ, nhưng hắn không thấy Nhã Vy ở đâu hết.


Thấy vậy, Khương Tử Nguyên chạy qua phòng thì thấy cô nàng đang nằm trên giường.
"Ê Vy, qua chơi mày." Khương Tử Nguyên bước lại khều khều.
"Thôi, tao buồn ngủ quá à!" Phương Nhã Vy không có quay lại nhưng vẫn trả lời.
"Dậy đi mày, hồi nãy xung lắm mà?" Khương Tử Nguyên tiếp tục gọi.


"Thôiiii!" Phương Nhã Vy từ chối với cái giọng nhõng nhẽo.
"Không dậy tao dê mày bây giờ." Khương Tử Nguyên đe dọa.
"Mày dám?!" Phương Nhã Vy hất hàm với giọng thách thức.
Nói là làm, Khương Tử Nguyên liền sờ mông Nhã Vy một phát, thế là cô nàng quay hẳn 180 độ rồi đạp một cái.


May mà Khương Tử Nguyên né kịp, không là thảm luôn rồi.
"Tao nói rồi, mà cũng săn chắc đấy." Khương Tử Nguyên nhe răng cười.
"Vô duyên!!!" Phương Nhã Vy lườm hắn.
Khương Tử Nguyên cười hề hề rồi đi ra, Phương Nhã Vy cũng ngồi dậy chải tóc rồi bước theo.


available on google playdownload on app store


Về phòng, Khương Tử Nguyên lấy ly uống trà xài đỡ, đánh xì dách mỗi đứa làm cái hai vòng.
Luật là xoay tua thua thì mỗi đứa một ly, còn xì bàng thì gấp đôi.
Trong nhóm có 7 trai 3 gái, còn mấy đứa không chơi thì ngồi xem.
Khương Tử Nguyên là chủ tọa nên mở hàng trước.


Mà chả hiểu sao hắn đen như đêm không trăng, nhà cái mà bốc lên 17 thì chơi thế nào?
Khương Tử Nguyên cho từng đứa kéo, đắng cái là chỉ có ba đứa kéo thôi mới ch.ết, trong đấy hai đứa kéo tới hai lá.


Hắn nghĩ hai đứa này ch.ết nên xét trước và đúng là chúng nó ngủm thật, xem như đỡ được hai ly.
Tiếp theo Khương Tử Nguyên cho xét hết thì đứa nào cũng 18 trở lên, Phương Nhã Vy ngồi kế bên cũng 18 mới đắng.
Thế là Khương Tử Nguyên hốt trọn bảy ly phạt, tính ra cũng gần hai lon chứ ít gì.


Uống xong hắn kéo tiếp, nhưng mở lên thì nó lồi ra con già, giờ đánh kiểu gì cũng ch.ết.
Phương Nhã Vy nhìn hắn cười cười, làm Khương Tử Nguyên có cảm giác bất lực.
Chưa gì mở hàng đã thế, sang ván thứ hai thì tiếp tục sáu ly, nhưng chả hiểu sao 20 mà vẫn ch.ết?


Khương Tử Nguyên đắng chát trong lòng, thế là bị phạt uống thêm mấy ly bia.
Rồi cứ tới đứa này đứa kia uống, tới lượt Nhã Vy thì đứa nào đứa nấy cũng ngà ngà hết rồi, chỉ còn vài người với hắn là tỉnh.
Lúc này Phương Nhã Vy được cây 9 với 8, nhưng kéo lên con 10 mới thảm.


Thế là Phương Nhã Vy hốt 9 ly, hắn thấy tội nên đỡ hộ một nửa, sang ván sau thì 7 ly.
Chơi một lúc thì cả đám giải tán, phòng ai nấy về, nhưng mấy đứa con trai trong lớp vẫn ra ngoài quậy phá các kiểu.
Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại mỗi hắn với cô bạn thân.


Bất quá Khương Tử Nguyên thấy cũng bình thường, thế là ngồi xuống dọn bộ bài với chăn gối.
Nhưng lúc này hắn thấy Nhã Vy khui một lon ra uống, uống sao mà để bia tràn hết ra ngoài, làm ướt hết áo.


Thấy không ổn nên Khương Tử Nguyên giựt lon bia làm hết phần còn lại, còn cô nàng thì nằm ngửa trên giường.
Uống xong hắn đem lon không bỏ vào thùng, có điều quay qua thì thấy Nhã Vy sao mà xinh quá.


Mặt cô nàng đỏ đỏ, một chân duỗi thẳng, chân kia co lại, tay trái thẳng một bên, tay phải để lên bụng, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thấy cảnh này, Khương Tử Nguyên đột nhiên bước tới hôn Phương Nhã Vy, nhưng được một lúc thì lập tức bật dậy.


Hắn lấy mền đắp cho Phương Nhã Vy, sau đó bước ra ban công hóng gió, hồi lâu mới bước vào.
Lúc hắn định vác cô nàng về phòng thì phát hiện tụi kia không chịu mở cửa.


Thế là hắn để Nhã Vy lên giường rồi đứng đó quan sát, được một hồi thì hắn buồn ngủ quá nên nằm xuống ngủ luôn.
Đến sáng hôm sau, khi thức dậy Khương Tử Nguyên thấy Phương Nhã Vy đang ôm mình ngủ ngon lành.


Mà nhìn lại trong phòng thì không có ai ngoài hắn với cô bạn, không cần đoán hắn cũng biết là đám bạn đang chừa không gian cho cả hai.
Nhưng tiếc là đám bạn đã sai rồi, bởi vì hắn không thích Phương Nhã Vy.


Khương Tử Nguyên gỡ tay Nhã Vy đặt sang một bên, tuy nhiên hành động rất nhẹ, tránh cho cô nàng thức giấc.
Dù không có tình cảm, nhưng 2 giờ sáng mới ngủ, mà còn say nữa nên hắn để cô nàng nằm thêm một tí.


Tranh thủ thời gian còn sớm, Khương Tử Nguyên hoạt động tay chân để chuẩn bị lên đỉnh Huyền Thiên Sơn.
Khoảng 10 phút sau, hắn đánh răng rửa mặt ra thì thấy Phương Nhã Vy cục cựa, lăn qua rồi ngồi dậy dựa lưng vào tường.
"Ao ệt quớ à! (tao mệt quá à!)" Do mệt mỏi nên giọng của Phương Nhã Vy nhừa nhựa.


Nghe nhỏ bạn nói vậy, Khương Tử Nguyên gật gù nói: "Thì chả mệt, cũng 2 giờ mấy mới ngủ mà."
"Mày có làm gì tao không đó?" Phương Nhã Vy liếc mắt nhìn hắn.
"Đừng có hỏi tao, tự cởi ra kiểm tr.a đi." Khương Tử Nguyên nhe răng cười.
"Im đi chó!" Phương Nhã Vy nhịn không được mà mắng một tiếng.


"Sao chửi tao? À, mà hồi nhỏ mày có bị té xe không?" Khương Tử Nguyên đột nhiên cười nham hiểm.
"Không, rồi sao?" Phương Nhã Vy nghi hoặc nhìn hắn.
"Tao chỉ thấy lạ là tại sao lại không có máu thôi!" Khương Tử Nguyên vừa trả lời vừa làm ra vẻ mặt ɖâʍ dê đê tiện.


Nghe hắn nói vậy, Phương Nhã Vy không có trả lời, nhưng mặt đã hầm hầm, như chỉ cần một chút kích thích liền lao tới ăn đủ với hắn vậy.
"Thôi, mày về phòng đi, tao đi ị cái." Khương Tử Nguyên thấy không ổn nên đánh bài tiễn khách.


"Con chó, chưa thấy thằng nào vô duyên như mày." Phương Nhã Vy hậm hực bước khỏi phòng để chuẩn bị ăn sáng rồi lên núi.
Thấy vậy, hắn nhanh chân đi thay đồ, mặc áo sơ mi đỏ với quần short chấm hoa, chân đi tông lào màu trắng.


Lúc này Phương Nhã Vy bước ra, cô nàng mặc đầm ba lỗ màu trắng từ trên xuống dưới, nhưng chân đi tông lào.
Đôi tông lào này hắn với cô nàng mua chung một chỗ, cùng màu trắng nên nhìn chả khác gì đồ đôi.


Vừa ra thì Phương Nhã Vy gặp hắn, hai đứa nhìn nhau rồi nhìn xuống, tiếp đó nhìn nhau cười cười, sau cùng mới ra nhà hàng ăn sáng.
Ăn sáng xong, cả đám lên xe chạy tới Huyền Thiên Sơn, dọc đường thì Phương Nhã Vy mệt nên ngủ luôn.


Chạy một hồi thì tới bãi đậu xe, vừa bước xuống, gió lạnh lùa vào khiến Khương Tử Nguyên nổi cả da gà.
Khương Tử Nguyên biết trước là sẽ như thế nên kêu Nhã Vy đem áo khoác theo, vì vậy cô nàng đỡ hơn rất nhiều.


Mà đến đây thì có hai phương thức để lên đỉnh Huyền Thiên Sơn, một là đi bộ, hai là đi bằng xe jeep.
Khương Tử Nguyên không ngu mà đi bộ, đi bộ lên trên đó là khỏi xuống luôn chứ đùa.
Hắn thuê xe jeep, xe này có hai băng ghế dọc theo thân xe chứ không ngồi ngang như bình thường.


Nên hắn ngồi ngay cửa, cho Phương Nhã Vy ngồi phía trong, thuận tiện cho cô nàng nghỉ ngơi.
Xe chạy lên dốc liên tục nên Phương Nhã Vy dựa sang người hắn ngủ, thấy vậy hắn để như thế luôn.






Truyện liên quan