Chương 43: Tâm Tình Nhã Vy

Sau một phen suy nghĩ, Nguyên Vũ Khánh cũng đoán được phần nào, có lẽ không tránh khỏi liên can đến hắn.
Khẽ hít sâu một hơi, Nguyên Vũ Khánh quay đầu lại, nhìn cô nàng rồi nói: "Xạo ke, nhìn mặt mày mà không buồn?"


Phương Nhã Vy ngẩn đầu nhìn hắn, sau đó nhẹ lắc đầu một cái, hồi lâu mới bắt đầu nói:
"Có nhiều thứ mày không hiểu được đâu! Trước kia mày từng hỏi về gia đình tao đúng không? Hôm nay tao sẽ kể cho mày nghe."


Nguyên Vũ Khánh nghe vậy cũng gật đầu, xác thực từ đó đến giờ chưa nghe cô nàng kể về gia đình lần nào.
Thấy hắn gật đầu, Phương Nhã Vy khẽ ngừng một lúc, lấy lại giọng, sau đó nói:


"Ba má tao quen nhau hồi đại học, tới năm 20 tuổi thì có thai nên phải cưới. Có điều ba tao chỉ quan tâm đến công việc nên bỏ bê má tao, cũng vì quá quan tâm đến công việc, trong một lần đi công tác mới bị tai nạn. Nếu năm đó ba tao không ham công tiếc việc thì. . . hức hức. . ."


Nói đến đây, nước mắt của Nhã Vy bắt đầu lăn dài trên má, thấy vậy Nguyên Vũ Khánh lấy tay lau nước mắt cho cô nàng.
"Mày thấy đó, tiền nhiều để làm gì? Tao chỉ muốn có một gia đình bình thường thôi, tao chỉ cần có ba má bên cạnh là đủ rồi!"


"Mà tao chưa có người yêu là vì tao chỉ muốn yêu một lần, tao không muốn yêu nhiều người, tao không muốn bị tổn thương."
"Tao cần một người thật sự quan tâm tao, cùng tao hạnh phúc. Tao sẽ không chọn người như ba tao, có chí hướng làm ăn là tốt, nhưng tao vẫn cần được quan tâm."


available on google playdownload on app store


"Tao có thể làm ra tiền, tao tự nuôi tao được, chỉ cần một người có thể đem lại hạnh phúc và yêu thương tao là đủ rồi, những thứ khác có thể xây dựng sau."
Phương Nhã Vy nói một tràng làm hắn nhất thời ch.ết lặng, đồng thời cũng hiểu được ẩn ý bên trong.


"Ừa! Thôi! Đừng khóc nữa! Trôi hết phấn nhìn kinh quá!" Nguyên Vũ Khánh thở dài, cũng không biết nên an ủi như thế nào mới phải.
"Ai cần mày khen đâu!" Phương Nhã Vy trừng mắt nhìn hắn, sau đó đưa tay lau nước mắt.


"Cái gì qua thì cũng qua rồi, giờ tập trung cho những gì sắp tới thôi, đời còn dài, cái gì cũng có thể làm được nên mày đừng buồn, rồi sẽ có ngày mày tìm được tình yêu chân chính thôi!"


Nguyên Vũ Khánh lên tiếng an ủi, đồng thời đưa tay xoa đầu Nhã Vy, có lẽ đây là hành động duy nhất mà hắn có thể làm ở thời điểm hiện tại.
Phương Nhã Vy không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xăm, cũng không biết cô nàng đang nghĩ tới chuyện gì nữa.


Nhìn cô nàng một lúc, Nguyên Vũ Khánh lên tiếng đề nghị: "Thôi, đi ăn kem đi! Hôm nay tao bao."
"Ừa, tốt ghê, hì hì!" Phương Nhã Vy cười cười, nụ cười có vẻ bớt buồn hơn một chút.
Nhưng đối với hắn, Phương Nhã Vy vẫn buồn như cũ, làm hắn buột miệng nói: "Nhìn mày tao oải quá!"


"Vô duyên, thôi, đi đi!" Phương Nhã Vy nhăn mặt, sau đó leo lên xe ngồi.
Thế là Nguyên Vũ Khánh chở Phương Nhã Vy đi ăn kem, trên đường cô nàng không nói câu nào, mà chỉ ôm rồi áp mặt vào lưng hắn.


Trong lúc chạy xe, Nguyên Vũ Khánh nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn cô nàng như vậy, hắn thấy có gì đó đã thay đổi trong lòng mình.
Những ngày sau, hắn càng nghĩ về Nhã Vy nhiều hơn, và lúc đó hắn đã không xem cô nàng là bạn thân của mình nữa.


Có điều hắn cần thời gian để xác định lại tình cảm của mình, vì hắn không muốn đối với Nhã Vy như những người từng quen.
Khi nào hắn thật sự yêu Nhã Vy, hắn sẽ nói ra, còn giờ thì vẫn chưa là gì cả.


Mặc dù vậy, trong thâm tâm hắn vẫn luôn tự nhủ rằng, bản thân không được làm tổn thương Nhã Vy, vì cô nàng là duy nhất, và hắn luôn ở trong lòng cô nàng.
Ông nội thấy hắn thường ngẩn người thì cũng đoán được phần nào, bất quá không có xen vào chuyện này.


Đến ngày thứ ba, lúc này Nguyên Vũ Khánh đã bình thường trở lại, nhưng tình cờ nhận được cuộc gọi của Ngô Anh Kiệt.
Sau một lúc nói chuyện, Nguyên Vũ Khánh mới biết trường mình theo học cấp ba đang chuẩn bị tổ chức trại đêm, và bọn hắn được thầy chủ nhiệm rủ về chơi chung với cả lớp.


Nguyên Vũ Khánh lật lịch xem ngày thì thấy bữa đó mình không có bận gì nên gật đầu đồng ý.
Mà nhớ đến trại đêm, Nguyên Vũ Khánh liền rủ Nhã Vy, và cô nàng gật đầu không chút do dự.


Thế là vào sáng ngày hôm sau, Nguyên Vũ Khánh cùng đám bạn vào trường từ 5 giờ để chuẩn bị cho trại đêm.
Vật liệu dựng trại thì thầy chủ nhiệm đã chuẩn bị hết rồi, nên hắn với đám bạn chỉ cần đi vòng vòng chỉ đạo đám học sinh cột mấy cái cây với trang trí là được.


Có điều hắn cũng không được ngồi yên, vì cái bảng tên nó nặng nên Nguyên Vũ Khánh phải đứng lên ghế để treo tiếp đám học sinh.
Mà mới làm có chút mà mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại, thấy vậy hắn đành ngồi xuống băng ghế để nghỉ mệt.


Nhưng vừa mới ngồi xuống chưa được 5 phút, phía sau tự nhiên có chai nước lạnh áp vào mặt hắn.
Theo bản năng, Nguyên Vũ Khánh đưa tay nhận lấy chai nước, sau đó nhìn lên thì thấy Nhã Vy đang mỉm cười với mình.
Lúc này Phương Nhã Vy cũng mồ hôi đầm đìa, nguyên cái áo đã ướt hơn phân nửa.


Thấy hắn nhìn mình như vậy, Phương Nhã Vy liền mỉm cười, sau đó nhảy lên đùi hắn ngồi rồi vòng tay qua cổ hắn, đưa tay giật lại chai nước, nói: "Uống miếng coi."
"Tỉnh bây!" Nguyên Vũ Khánh cười cười, đồng thời giúp cô nàng mở nấp chai nước.


Vừa mở xong, Phương Nhã Vy liền cầm chai nước tu một phát hết nửa chai rồi nói: "Mua cho còn ý kiến hả?"
Bất quá Nguyên Vũ Khánh không có tranh cãi với cô nàng, mà lên tiếng phàn nàn: "Mày nặng quá!"


Mặc dù Phương Nhã Vy rất nhẹ, nhưng hắn không quen cảm giác có người ngồi lên đùi mình nên liên tục lúc lắc cái chân.
Nhưng lời nói vừa dứt, Phương Nhã Vy liền phun ngụm nước vào mặt hắn rồi cười ha hả.


Một màn này diễn ra quá nhanh nên Nguyên Vũ Khánh không cách nào tránh được, nên hắn thuận miệng nói: "Chơi kì vậy mậy?"
"Hì hì, tại mày cứ lúc lắc cái chân làm tao mắc cười quá." Phương Nhã Vy mím môi cười, sau đó đưa chai nước cho hắn.


Nghe cô nàng nói như vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng không biết nên nói gì cho phải.
Có điều còn chưa để hắn kịp làm gì, Phương Nhã Vy đã mở túi xách, lấy khăn giấy ra lau mặt cho hắn.
Mà thấy cũng có lý nên Nguyên Vũ Khánh để yên như vậy luôn, không có ý định để Nhã Vy bước xuống nữa.


Nhưng vì Nhã Vy ngồi trên đùi nên mặt hắn kê sát cổ của cô nàng, trong giây phút đó, hắn bất giác ɭϊếʍƈ nhẹ sau gáy cô nàng, thế là liền bị nhéo cho mấy cái.
Có điều hắn không có phản kháng mà nhe răng cười như điên, mặc dù biết dơ, nhưng mà Nhã Vy thơm quá nên hắn chơi luôn.


Ngồi một lúc, Nguyên Vũ Khánh cùng Nhã Vy đi làm tiếp cả lớp, đến 8 giờ thì xong hết mọi thứ.
Xong đâu đấy, hắn chia tay đám bạn, sau đó chở Nhã Vy đi hóng gió cho mát.
Vì nóng quá nên Phương Nhã Vy cỡi một nút áo phía trên rồi ngồi ôm sát hắn.


Lúc này thì hai đứa đều rích rích, nhưng hắn không quan tâm, chỉ cần gió thổi mát là được rồi.
Trong lúc chạy xe trên đường, Nguyên Vũ Khánh lại nổi máu, thế là bắt đầu chọc: "Người mày dơ hầy."
"Mày cũng vậy thôi, nói tao làm gì?!" Phương Nhã Vy đánh nhẹ vào vai hắn rồi cười cười.


"Công nhận hôi thật. . . ây da đau."
Nhưng Nguyên Vũ Khánh còn chưa nói hết câu đã bị nhéo, cơ mà vừa xong thì Nhã Vy lại kê cằm lên vai hắn.






Truyện liên quan