Chương 45: Đi Xem Pháo Hoa

Thấy cô nàng khóc như vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức đưa tay lên trời, nói: "Tao thề luôn đó, về sau không chọc như vậy nữa."
Nói xong, hắn thấy cô nàng đã dịu lại, thế là lại lên tiếng nói tiếp: "Thôi! Đừng vậy nữa, đi chơi đi!"


"Mày toàn vậy không à!" Phương Nhã Vy nín rồi nhưng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lấy cái áo khoác mỏng mặc vào, thế là hắn không thấy gì nữa.
Xuống xe, Nhã Vy vẫn còn giận nên ngồi cách ra một khúc nhưng lại bị hắn nắm tay kéo sát vào.


Phản kháng một hồi, Nhã Vy cũng ngồi sát vào, thế là hắn chở cô nàng đi uống nước với ăn vặt các thứ.
Tới công viên thì Nguyên Vũ Khánh chụp hình cho Nhã Vy, thế là cô nàng lại cười tươi như hoa, không còn giận nữa.


Ngồi chơi một lúc thì Phương Nhã Vy đăng Facebook với caption: "Buổi tối với người tình không bao giờ quen".
Đến ngày 30 tết, lúc này đã là 8 giờ tối, Nguyên Vũ Khánh qua nhà chở Nhã Vy đi coi pháo hoa.
Đến nơi, hắn bấm chuông thì cô Thanh bước ra mở cửa, thấy vậy hắn hỏi: "Vy có ở nhà không cô?"


"Nó trên lầu đó con." Cô Thanh cười cười, thấy hắn qua nhiều rồi nên không còn xa lạ gì nữa.
Nguyên Vũ Khánh dạ một tiếng, dắt xe vô nhà liền phóng lên phòng của Nhã Vy.
Nguyên Vũ Khánh rón rén mở cửa bước vào thì thấy cô nàng đang đeo head phone, mặt quay ra cửa sổ nên không thấy hắn bước vào.


Trong giây phút đó, trong đầu hắn lại nảy sinh một ý tưởng, thế là hắn lại gần rồi bất ngờ ôm lấy cô nàng từ đằng sau.
Cơ mà do đứng nên cánh tay bị nhích lên phía trên, vô tình đụng trúng ngực của Nhã Vy.


available on google playdownload on app store


"Gì vậy, hết hồn à!" Phương Nhã Vy giật mình ngồi bật dậy, thấy người ôm mình là hắn thì thở ra một hơi.
"Kêu mày 3 4 tiếng mà mày có nghe đâu." Nguyên Vũ Khánh cười cười.
"Làm giật mình, tưởng ai." Phương Nhã Vy đưa tay vỗ ngực, đồng thời liếc mắt nhìn hắn.


"Coi chừng có ngày trộm nó hϊế͙p͙ mày là xong đó con." Nguyên Vũ Khánh cười cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
"Xớ." Phương Nhã Vy đánh hắn một cái, sau đó nằm xuống xem phim tiếp.
Thấy vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức hỏi: "Đi coi pháo hoa không?"


"Đi đi, hì hì." Phương Nhã Vy cười tươi như hoa, vì năm nay lại không cần ở nhà nữa.
"Đi thì thay đồ đi, còn ngồi đó làm gì." Nguyên Vũ Khánh thúc giục.
"Biết giồi." Phương Nhã Vy cười hí hửng, lập tức ngồi dậy chuẩn bị.


"Ê, mày xem bộ nào đẹp?" Phương Nhã Vy lấy hai bộ váy màu đỏ và màu vàng nhạt cho hắn xem.
Nguyên Vũ Khánh nhìn một hồi thì chợt nhớ tới một chuyện, lập tức mỉm cười nói: "Cái đầm tao tặng hồi 12 đâu?"
"Ờ ha!" Phương Nhã Vy chợt nhớ lại chuyện này.


"Đồ tao tặng mà không mặc, mai mốt không tặng gì nữa." Nguyên Vũ Khánh giả bộ làm ra một mặt giận dỗi.
"Giờ tao mặc nèeeeeee." Phương Nhã Vy nhõng nhẽo, sau đó lấy bộ đầm hắn tặng năm lớp 12 ra khỏi tủ.
"Ờ, lẹ đi!" Nguyên Vũ Khánh nhìn đồng hồ, thấy đã 9 giờ rồi thì thúc giục.


"Khó tánh quá hàaaa!" Phương Nhã Vy dùng cái giọng dễ thương làm hắn thấy buồn cười.
"Bắt chước tao hả?" Nguyên Vũ Khánh làm ra bộ mặt nghiêm túc.
"Dạ! Vy đâu dám hờ hờ!" Phương Nhã Vy cười cười rồi chạy tót vào nhà tắm.


Trong lúc Nhã Vy đi thay đồ, ngồi không cũng chán, hắn mở đại một cái ngăn kéo của tủ quần áo ra xem.
Nguyên Vũ Khánh vừa mở tủ, thiên đường đã nằm ngay trước mặt hắn.
Bên trong toàn áo lót đủ màu sắc, đầy kiểu dáng, từ loại không dây rồi khóa trước, làm hắn hoa cả mắt.


Còn qυầи ɭót thì có vài cái màu trắng, còn lại là cam, hồng và vô vàn cái màu đen.
Nguyên Vũ Khánh cầm vài cái đưa lên mũi ngửi thì thấy thơm thơm, lúc sau mới biết trong tủ có lông não nên mới thơm như vậy.


Nguyên Vũ Khánh cầm vài cái lên kéo qua kéo lại xem nó như nào, định bỏ túi mấy cái, nhưng thấy bỉ ổi quá nên thôi.
Có điều, trong lúc hắn đang mân mê mấy cái quần, Nhã Vy đột nhiên mở cửa bước ra.


Nguyên Vũ Khánh hơi giật mình, nhưng vẫn làm ra khuôn mặt đê tiện, nói: "Mày mặc nhiều cái lạ quá."
"Vô duyên quá con chó." Phương Nhã Vy hét lớn, làm hắn muốn thủng màn nhĩ.
Cô Thanh ngồi dưới nhà cũng nghe thấy, nhưng không có bước lên xem thế nào.


Lúc này Nguyên Vũ Khánh mới định thần trở lại, cười ha hả rồi đem bỏ vô tủ.
Cùng lúc đó, Phương Nhã Vy đã chạy lại đánh hắn liên tục, nhưng Nguyên Vũ Khánh không né mà ngồi xuống giường chịu trận.


Có điều, Nhã Vy đánh thì đánh, còn hắn cười thì cứ cười, dường như không biết đau là gì.
Thấy vậy, Phương Nhã Vy liền ra khỏi phòng, đi đâu đó không biết, nhưng lúc sau bước vào thì hắn thấy cô nàng đang cầm cây thiết bảng của tôn ngộ không.


À không, phải nói là cây chổi mới đúng, sau đó cô nàng cầm chổi quất hắn như đập thịt bò làm hắn la oai oái, không ngừng cầu xin nói: "Thôi thôi, đau quá à!"
"Ai kêu mày vô duyên như thế hả? Quá đáng vừa thôi!" Phương Nhã Vy nhăn mặt, tức giận mắng.


Thấy cô nàng không đánh nữa, Nguyên Vũ Khánh mới ngồi dậy, gãi đầu nói: "Tao tò mò tí mà."
Nhưng trái ngược với dự tính của hắn, Phương Nhã Vy lập tức thét lên: "Mày phải biết đó là đồ con gái chứ?"


"Tao thấy có gì đâu? Tao với mày cũng hay đi ngang mấy chỗ đồ lót suốt mà?" Nguyên Vũ Khánh hơi nghi hoặc.
"Nhưng tao không thíchhhhhh!" Phương Nhã Vy dậm chân, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.
"Rồi rồi, mà tao thấy mấy cái nhìn xuyên qua ấy, nhìn được đấy." Nguyên Vũ Khánh gật đầu, nhưng lại nhây tiếp.


"Mày dám!" Phương Nhã Vy trừng mắt nhìn hắn, sau đó cầm cây chổi quất vào chân hắn.
"Ui da, đau quá, đừng đánh nữa." Nguyên Vũ Khánh lấy tay ngăn cây chổi, một bên không ngừng xin tha thứ.
"Lì!" Phương Nhã Vy quăng cây chổi sang một bên, đồng thời trừng mắt nhìn hắn, tựa như bị đánh là đúng.


Thấy cô bạn đã quăng cây chổi đi chỗ khác, Nguyên Vũ Khánh thầm thở phào một hơi, nở nụ cười, khen ngợi nói: "Mà nói chứ, mày mặc cái đầm này đẹp đấy."
"Tao lúc nào chả đẹp, nói thừa." Phương Nhã Vy bĩu môi, cũng không chấp nhất với hắn chuyện lúc nãy nữa.


Mà nghe cô nàng nói vậy, Nguyên Vũ Khánh lập tức cười khinh khỉnh, nói: "Đâu, tại đồ tao tặng đẹp thôi!"
"Vậy tao trả này!"
Phương Nhã Vy lập tức làm động tác cỡi đồ, làm hắn trừng lớn hai mắt, cười khổ nói: "Thôi thôi, khổ mày quá hà!"


"Xớ. . . ai kêu chọc tao chi!" Phương Nhã Vy thấy khuôn mặt cười khổ của hắn thì phì cười, sau đó cũng không còn giận nữa.
Lần này hắn thành thật hơn, không móc phá cái gì nữa, mà ngồi trên giường đợi Nhã Vy trang điểm.


Trang điểm xong, hắn thấy Nhã Vy xinh hơn bình thường rất nhiều, làm hắn phải nhìn lại mấy lần.
Nhưng trang điểm thì trang điểm, ra khỏi nhà Nhã Vy vẫn mang đôi dép lào màu trắng hồi đi núi Vân Tiêu, làm hắn không biết nói gì hơn, cơ mà xinh thì vẫn xinh.


Tới trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, Nguyên Vũ Khánh gửi xe bên ngoài cho dễ lấy, chứ không lúc về không có đường ra.
Gửi xe xong, lúc này Nhã Vy đưa tay rồi nhìn hắn, Nguyên Vũ Khánh mỉm cười, sau đó chủ động nắm tay cô nàng đi chơi.


Lúc này thì hắn đã bắt đầu thích Nhã Vy rồi, có thể nói là thoáng qua thôi, nhưng hắn đã có tình cảm và quyết định tiến tới.
Nguyên Vũ Khánh nghĩ hạnh phúc là khi yêu và được yêu.
Hắn thì được cô nàng yêu, nên hắn sẽ phải quý trọng điều này, và đáp trả lại Nhã Vy.


Đây không phải là trách nhiệm hay gì cả, chỉ đơn giản là hắn muốn như vậy, muốn được yêu thương cô nàng, muốn đi tới cuối con đường cùng cô nàng, và sẽ không để cô nàng bị tổn thương vì mình nữa.






Truyện liên quan