Chương 53: Trở Thành Một Đôi

Nói đến đây, Nguyên Vũ Khánh đưa tay nắm lấy vai của Phương Nhã Vy, trịnh trọng nói:


"Tao không nói láo đâu, những gì trước kia tao không tốt, hãy để tao bù đắp, tao muốn ở bên cạnh mày, quan tâm lo lắng cho mày như một người yêu thật sự, chứ không phải một đứa bạn. Tao không muốn mất mày đâu, nhìn mày vui vẻ với người khác, tao khó chịu lắm, giờ tao đã hiểu cảm giác của mày rồi! Tha thứ cho tao nhé, hãy để tao yêu mày và bên cạnh mày Vy à."


"Hức. . . hức. . ." Phương Nhã Vy không trả lời nhưng lại khóc thúc thít, thấy vậy hắn liền cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt của cô nàng.
Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má Nhã Vy, Nguyên Vũ Khánh biết cô nàng đã chịu đủ rồi.


Càng nhìn Nhã Vy khóc, hắn càng thấy thương cô nàng, càng trách tại sao lúc trước mình lại khốn nạn như thế.
Thời điểm hắn vừa hôn xong, bên ngoài lại vang lên giọng hát thanh thoát:


"Là vì anh hạnh phúc khi có em bên cạnh anh, một nụ hôn thật khẽ lên đôi mắt nét môi khi buồn, những điều anh thầm giấu trong trái tim đã lâu thật lâu, dù ngày mai ra sao thì vẫn chỉ yêu người thôi, dẫu chỉ là giấc mơ anh sẽ mơ hoài, cuối con đường nắng lên chờ em tới, đến khi nào trên thế gian, mặt trời ngừng sáng lối em đi về, ánh mắt này, đôi tay này mãi thuộc về nhau. . ."


Mặc dù không biết tại sao bài hát này lại trùng hợp như thế, nhưng đã giúp hắn lấy lại dũng khí, đồng thời hít sâu một hơi rồi nói:
"Vy à, tao yêu mày nhiều lắm, làm người yêu tao nhé?"
Nguyên Vũ Khánh vừa dứt lời, tiếng khóc thúc thít của Nhã Vy đã biến mất.


available on google playdownload on app store


"Anh không biết bao nhiêu sao trên trời, anh không biết cuộc đời mai ra sao, dù gian lao, dù ra sao thì anh vẫn luôn có, có một người luôn bên cạnh anh mãi thôi, anh không biết yêu em sao cho vừa, anh không biết ngọt ngào hay trăng sao, tình yêu anh dù không mấy lời, nhưng lòng anh biết ý nghĩa cuộc đời này là khi có em. . ."


"Rồi mùa уêu thương dần đang đến, mà thuуền cô đơn hoài không bến, còn hoài loaу hoaу, giữa mênh mông xuôi ngược, chờ được nắm đôi bàn taу ai, vùng trời đêm đông từng đong đếm, hàng ngàn ngôi sao dìu em đến, mình ngồi nơi đâу, giữa уêu thương vơi đầу, sao chưa siết đôi bàn taу. . ."


"Giọt sương âm thầm giăng mâу rét đôi vai gầу, và trên con đường em đi tuуết rơi, tựa thân anh nàу em ơi làn hơi ấm nhất trên đời, rét thế nào cũng không làm buốt tim em, vậу sao chưa cầm taу nhau để đông không còn, lạnh con tim tình уêu đang héo hon, mùa đông năm naу tô son màu xuân xanh đón em về, để môi kề những уêu thương lúc xuân về. . ."


Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang tiếng hát du dương, kèm theo đó là tiếng "dạ" nhỏ như muỗi kêu của Nhã Vy.
"Hở?!" Nguyên Vũ Khánh tưởng mình nghe nhầm, lập tức hỏi lại.
"Dạ, em yêu anh!" Phương Nhã Vy vòng tay ra sau lưng hắn, nhưng quay đầu nhìn sang chỗ khác.


"Xoay mặt qua đây nào." Nguyên Vũ Khánh kéo mặt cô nàng qua rồi nhìn thẳng vào mắt Nhã Vy.
"Em yêu anh được chưa?! Người ta ngại mà!!!" Phương Nhã Vy trả lời một cách thẹn thùng, sau đó gục mặt vào ngực hắn.
Trong giây phút đó, Phương Nhã Vy đột nhiên vòng tay qua cổ, rồi kéo hắn xuống.


Lần này Nhã Vy chủ động hôn hắn, một nụ hôn thật sự giữa hắn và cô nàng.
Nguyên Vũ Khánh thấy nụ hôn này ngọt vô cùng, tựa như bao uất ức bấy lâu nay của Nhã Vy đang bùng cháy trong người mình.


Hạnh phúc dâng trào làm hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn thầm thề với lòng, đây là lần đầu, cũng là lần cuối, vì hắn không muốn đánh mất Nhã Vy thêm một lần nào nữa.


Đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng hò hét, sau đó là những tiếng vỗ tay dồn dập khiến hắn phải giật mình nhìn lại.
Lần này bước vào không phải ai khác, mà là cô Thanh cùng ông nội và những người khác trong khu phố số 17.


Làm hắn ngạc nhiên hơn là sự xuất hiện của đám bạn, hầu như mọi người đều đến đủ, trong đó Ngô Anh Kiệt đang cầm micro, còn Đỗ Tấn Hưng thì vác theo cái loa kẹo kéo, tay thì điều khiển máy tính bảng, còn những người khác thì lấy điện thoại ra quay phim.


Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, Nguyên Vũ Khánh lập tức hiểu vì sao nghe giọng hát có chút quen tai, thì ra là giọng hát của Ngô Anh Kiệt.
Nhưng vì sao mọi người lại đến đây, vì sao lại biết hắn sẽ tỏ tình thì không ai nói với hắn hết.


Về phần Phương Nhã Vy, vừa thấy mọi người đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn có mẹ của mình, cô nàng lập tức vùi mặt vào ngực hắn.
Bất quá, ông nội cùng những người khác ở khu phố số 17 không có ở lại quá lâu.


Thấy duyên phận hai người đã thành thì nhanh chóng rời khỏi, vì bản thân bọn họ còn chuyện khác phải làm.
Nhất là cô Thanh, mấy tháng gần đây công ty liên tục gặp trắc trở nên phải thường xuyên ở lại thâu đêm.


Nhưng khi nghe tin con gái mình sắp thoát được kiếp độc thân, cô Thanh liền bỏ công chuyện đang làm sang một bên để chạy về tham dự.
Khi thấy con gái mình hạnh phúc như vậy, cô Thanh mới nhẹ gật đầu, xem như mọi cố gắng trước kia đều xứng đáng.


Thấy không còn gì đáng xem nữa, cô Thanh liền xoay người rời khỏi, vội vàng trở lại công ty để xem xét tình hình.
Lúc này Đỗ Tấn Hưng mới chạy lại, mỉm cười nói: "Chúc mừng mày nha, lần này khỏi than phiền nữa."


Ngô Anh Kiệt nghe vậy thì cười ha hả rồi trêu chọc: "Ối giời ơi, nào là không cua bạn thân này, giờ thì sao há há. . ."
Bảo Trân với Tuyết Nhi và những người khác thì nhìn hắn với Nhã Vy mới ánh mắt đầy hâm mộ.
Cũng phải thôi, có mấy khi gặp được cặp đôi như vậy nên không hâm mộ mới là lạ.


"Cảm ơn tụi bây nha." Nguyên Vũ Khánh nhìn đám bạn của mình rồi mỉm cười đầy hạnh phúc.
"Khà khà, đợi trang cá nhân của mày sáng nhất đêm nay đi con." Ngô Anh Kiệt vỗ vai hắn rồi cười lớn.


Mà nghe mọi người trêu chọc như thế, Phương Nhã Vy thấy ngại quá nên quay đầu chạy vô nhà, để lại hắn ở ngoài với đám bạn.
Nhân lúc rảnh rỗi, Nguyên Vũ Khánh liền đứng nói chuyện với đám bạn.


Hắn rất nghi hoặc vì sao đám bạn lại biết mình sẽ tỏ tình mà kéo nhau đến, hơn nữa còn bày ra cái trò như thế?
Ngô Anh Kiệt nghe hắn hỏi liền cười cười, sau đó nói hết mọi chuyện cho hắn biết.


Sau một hồi lắng nghe, Nguyên Vũ Khánh không khỏi kinh ngạc, vì hắn không ngờ người dẫn đầu lại là ông nội của mình.
Thật ra ban đầu Ngô Anh Kiệt cũng rất bất ngờ, bất quá vì tăng thêm kịch tính nên mới bày ra cái trò hò hát này.


Bất quá đã không làm nhục mệnh, may mắn mà hai người thành đôi, bằng không hắn đã trở thành tội nhân thiên cổ.
Được một lúc thì đám bạn chào tạm biệt rồi ra về, để lại hắn một mình trong sân nhỏ.


Bất quá Nguyên Vũ Khánh không có vào nhà ngây mà đứng đó, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Nguyên Vũ Khánh vừa hút vừa nghĩ về tương lai, trong lòng cảm thấy mãn nguyện vì có được Nhã Vy.
Trước đó hắn cho rằng, cảm giác sung sướng nhất là khi thi đậu vào trường Bách Khoa.


Nhưng từ khi có Nhã Vy thì lại khác, vì những thứ kia mất đi vẫn có thể tìm lại được.
Chỉ có Nhã Vy là duy nhất, mất đi rồi sẽ không còn một Vy nào đối xử với hắn như vậy nữa.


Giờ thì hắn đã có được Nhã Vy, đối với hắn, cô nàng là người đi cùng với hắn đến hết suốt cuộc đời này.






Truyện liên quan