Chương 84: Chặn Đứng Kiện Cáo

Tới đây thì cô tư đã hiểu hết mọi chuyện, thì ra từ đầu đến giờ, mình mới là người làm trò hề trước mặt người khác.
Nghĩ tới tình cảnh lúc trước, khuôn mặt của cô tư nhịn không được mà trở nên xám ngắt, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.


"Đấy, con gái tốt của cô đấy, cố mà giữ."
Ông bảy nghe tới đây thì đưa mắt nhìn sang ông sáu, sau đó nhẹ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Hết thuốc chữa rồi, mặc kệ đi."


Những người khác nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, làm cô tư vô cùng xấu hổ, bất quá bà ta cũng không có lời nào để bào chữa cho mình.
Giờ khắc này cô tư vô cùng lo lắng, vì nếu bị người ta kiện ngược lại, nói không chừng còn thảm hơn rất nhiều.


Nhớ tới số tiền mình đòi bồi thường lúc trước, cô tư hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Có điều ông sáu với ông bảy là người từng trải, nên thấy tình cảnh trước mặt thì đã hiểu bảy tám phần.


Sau đó ông sáu nói nhỏ với hắn hai câu, ban đầu hắn còn nhăn mày không chịu, nhưng sau đó thì thở ra một hơi rồi xua tay.
Đến lúc ra ngoài lấy xe cùng những người khác, Nguyên Vũ Khánh còn bực mình chuyện lúc nãy nên thuận miệng hỏi:


"Sao hồi nãy em ngăn anh lại? Mặc dù bà ta không biết gì, nhưng loại đó phải cho ăn đòn mới khôn ra được."


available on google playdownload on app store


"Anh không nhớ lời ông nội dặn à? Lớn rồi, có vợ rồi thì phải chững chạc một chút, đâu phải chuyện gì cũng dùng vũ lực để giải quyết, với lại anh càng đánh thì họ càng chửi thậm tệ hơn thôi, cứ mặc kệ là được."


Phương Nhã Vy thấy hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi thì thấp giọng khuyên can, dù sao đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, nên cô nàng thấy như vậy là hợp lý nhất rồi.


Tuy nghe vợ mình nói rất có lý, nhưng hắn không nuốt trôi cái giọng chanh chua vừa rồi, huống hồ bà ta còn mắng ông nội hắn là súc vật.
Đây là sự súc phạm vô cùng nặng nề, đối với hắn, chuyện này không thể cho qua dễ dàng như thế, nên có chút bực mình, nói:


"Nhưng anh vẫn cay, vu khống để tống tiền thì thôi đi, đằng này còn chửi em với ông nội nữa, mẹ nó chứ."
"Thôi, chuyện này để em lo là được, anh đừng quan tâm nữa."


Phương Nhã Vy thừa biết suy nghĩ của hắn, vì đối với cô nàng, ông nội là người rất tốt nên không thể bị chửi thậm tệ như thế, bất quá đã có đối sách nên lên tiếng an ủi.
"Nhưng mà. . ." Bất quá, còn chưa để Nguyên Vũ Khánh nói hết câu, Phương Nhã Vy đã trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nghe em!!!"


Thấy cô nàng trừng mắt nhìn mình, Nguyên Vũ Khánh đành im lặng, sau đó phóng xe đến công ty của mẹ vợ.
. . .
Cùng thời điểm đó, hai mẹ con cô tư đã rời khỏi tòa án được một đoạn thời gian, trên đường đi hai mẹ con không nói với nhau câu nào.


Cao Thiện Mỹ thấy ngột ngạt nên chỉ biết khóc, rõ ràng đứng dưới gốc độ của phụ nữ, cô nàng thấy hành động của mình không sai, mà người sai là hắn, Nguyên Vũ Khánh.
Gặp người rơi vào tình cảnh đó mà hắn không giúp, đúng là loại người rác rưỡi, không đáng mặt đàn ông.


Nhưng con bé quên rằng, với cái tính muốn gì là phải có, càng không thích nhận sai đã khiến mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đúng lúc này, từ trong con hẻm bỗng nhiên bước ra một người trung niên, người này nhìn hai mẹ con từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nói:


"Trên đời này chẳng có cái gọi là Công Lý, vì Công Lý chỉ là diễn viên hài!"
"Anh nói vậy là có ý gì?" Cô tư cảnh giác nhìn sang người trung niên, có phần đề phòng hỏi.
Bất quá, dưới câu hỏi của cô tư, người trung niên không có trả lời, mà mỉm cười nói:


"Sao chị không hỏi lại con gái mình? Chắc gì suy nghĩ của bản thân đã đúng?!"
Nghe lời của người này, cộng thêm vẻ mặt thảm thương của con gái, cô tư như nghĩ tới chuyện gì đó, hồi lâu mới lên tiếng hỏi:
"Chuyện lúc nãy là giả?"


Cao Thiện Mỹ khẽ ngẩn đầu nhìn người trung niên, sau đó nhìn sang mẹ mình rồi nhẹ gật đầu, tựa như những gì người trung niên kia nói là đúng.
Thấy vậy, cô tư không khỏi siết chặt nắm tay, khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận, gằng từng chữ hỏi:


"Sao lúc nãy con không nói ra cho đám súc sinh kia biết? Biết ai mới là súc vật thật sự?!"
Hiện giờ bà ta hận không thể thét lên cho cả thế giới cùng biết, vì bà ta biết loại người như ông năm, căn bản không thể dạy ra đứa cháu đàng hoàng được.


"Giờ mọi chuyện đã rơi vào ngõ cụt, hơn nữa đối phương còn lấy ra bằng chứng biện minh cho mình, hai mẹ con chị lấy gì đấu với người ta?" Người trung niên mỉm cười hỏi ngược lại.


Cô tư nghe tới đây thì không nói gì, vì bà ta biết lời của người trung niên trước mặt đích xác là thật, căn bản không thể đấu lại người ta.
Huống hồ, trên đời này làm gì có cái gọi là Công Lý?
Công Lý chỉ là một diễn viên hài mà thôi!


Sau một hồi trầm tư, cô tư cố nén giận trong người, nghiêm túc hỏi: "Anh có cách nào lấy lại công bằng cho mẹ con chúng tôi không?"
"Cách đương nhiên là có, có điều mẹ con chị đã từng nghe tới giáo phái Chân Thần hay chưa?" Người trung niên khẽ mỉm cười, khuôn mặt hiện lên sự hiền hòa.


Mà vừa nghe tới đây, hai mẹ con không khỏi đưa mắt nhìn nhau, vì bọn họ cũng có nghe phong phanh về cái tên "giáo phái Chân Thần" này.


Theo thông tin trên báo đài, giáo phái Chân Thần này là tổ chức vô cùng tà ác, chuyên đi lừa gạt và hành hung người khác, căn bản không có chuyện ác nào chưa làm, vì vậy cô tư có hơi sợ hãi.
Nhưng đối mặt với những chuyện vừa rồi, cô tư như có điều suy nghĩ, thấp giọng hỏi:


"Giáo phái Chân Thần? Ý anh là giáo phái tà thần?"
"Không, không! Giáo phái tà thần chỉ là cái tên mà đám người kia bôi đen cho chúng tôi mà thôi! Như chị thấy, trên đời này làm gì có đúng sai hoàn toàn? Chắc gì người ngoài giáo phái là tốt? Người trong giáo phái là xấu?"


Nghe người trung niên nói đến đây, cô tư càng nghe càng thấy có lý, vì dưới tình cảnh của bà ta, bà ta thấy hành động của đám người Nguyên Vũ Khánh vô cùng độc ác.


Thấy vẻ mặt của cô tư đã hòa hoãn bớt đi phần nào, Cao Thiện Mỹ mới đưa mắt nhìn sang người trung niên, sau đó nhẹ gật đầu, khóe miệng bỗng lộ ra nụ cười ranh mãnh, chỉ là nó rất nhanh đã biến mất.
. . .


Cùng lúc đó, Nguyên Vũ Khánh đang chở vợ mình đến công ty của cô Thanh, đồng thời nghe Phương Nhã Vy kể về những khó khăn mà mẹ mình đang gặp phải.
Lại nói, trụ sở của công ty nằm ở quận một, cách nhà cũng không xa nên đi tầm nửa tiếng liền tới.


Công ty này tên Phượng Vũ, là một tập đoàn khá lớn, chuyên nghiên cứu các loại dược phẩm cho giác tỉnh giả.
Giá trên sàn của công ty khoản 100 tỷ, đây là con số lớn, nhưng so với những nơi khác thì chỉ được xem là công ty nhỏ.


Bất quá, đối với hắn, quy mô của công ty này đã vô cùng lớn, vì chí ít là cho tới hiện tại, hắn không cách nào sánh bằng.
Mặc dù rất hâm mộ, nhưng hắn đã sớm biết tới công ty của cô Thanh, chỉ là không có cơ hội đến thăm mà thôi.


Nguyên Vũ Khánh ngẩn đầu nhìn lên thì thấy đây là tòa nhà cao đến 10 tầng, cũng không biết nhân viên bên trong ra sao nữa.
Bên dưới thì có bảo vệ chặn cửa nên hắn không vào được, phải đợi Nhã Vy gọi cho cô Thanh thì cả hai mới được đi lên.






Truyện liên quan