Chương 97: Nhã Vy Tò Mò

Nhận lễ vật xong, Nguyên Vũ Khánh ôm quyền nói: "Đa tạ trưởng làng, lần sau trở lại, ta sẽ mang lễ vật cho mọi người."
Nói xong, Nguyên Vũ Khánh bước vào nhà rồi đóng cửa, sau đó tiêu thất trong hư không, tựa như chưa từng tồn tại ở nơi này.


Ban đầu trưởng làng cũng không hiểu ý tứ của hắn là gì, nói muốn rời khỏi một thời gian, vậy tại sao lại vào nhà rồi đóng cửa?
Nhưng khi lão nhìn qua khe cửa, thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng thì không khỏi trừng mắt.


Nhưng nhớ tới lời của Chung Minh, trưởng làng như hiểu ra chuyện gì đó, sau đó cũng không cố tìm hiểu thêm nữa.
"Trưởng làng, người này. . ." Chung Minh đưa mắt nhìn vào khe hở của căn nhà, thấp giọng nói, có điều nói được một chút thì im bặt.


"Ta đã biết, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được." Trưởng làng nhìn lên bầu trời, thấp giọng, thì thào nói:


"Có lẽ người này không phải thiếu gia của gia tộc nào cả, mà là đệ tử của một cao nhân ẩn thế nào đó thì đúng hơn. Ngươi nhìn y phục của hắn là biết, chất liệu vải chưa từng thấy qua bao giờ, hơn nữa hắn còn có thể thu cất đồ vật vô cùng đơn giản, đoán chừng không phải là Thần thì cũng là Tiên. Mà người này rời đi lại vô thanh vô tức, chỉ sợ có người hầu cường đại đi theo, hy vọng chúng ta có thể kết xuống một phần thiện duyên."


Lời nói vừa dứt, trưởng làng bất đắc dĩ thở dài, hoàn toàn không có chút hoài nghi đối với thân phận của hắn.
Về phần Nguyên Vũ Khánh, mặc dù không có nghe được mấy lời này nhưng hắn đã đoán được phần nào.


available on google playdownload on app store


Với lại, hắn đã cố tình tạo ra thân phận đệ tử của cao nhân, hơn nữa còn nhái theo giọng nói của người tu tiên, cho nên có thể lấy được thiện cảm của đối phương là chuyện thường tình.
Mà đối với thân phận của hắn, trưởng làng cùng những người khác cũng không có hoài nghi cái gì.


Vì đối với người có thần thông như thế, lợi dụng một ngôi làng nghèo nàn thì được cái gì?
Cùng lúc này, Nguyên Vũ Khánh đã trở lại Trái Đất, nhìn đồng hồ thì thấy cũng đã chiều rồi.


Nguyên Vũ Khánh đi tắm rửa, sau đó bước xuống nhà thì thấy Nhã Vy đang làm đồ ăn trong bếp.
Nhưng lần này cô nàng không có bắt hắn phải nhặt rau tiếp mình, mà cho hắn ngồi chơi, làm hắn vui mừng không thôi.


Thấy vẻ mặt hí hửng của hắn, Phương Nhã Vy hơi cười cười, sau đó dừng động tác nhặt rau, rồi lên tiếng hỏi: "Tình hình bên kia thế nào rồi anh?"


"Khá tốt, hiện tại anh đã tìm được nhân loại, có điều đó chỉ là ngôi làng nhỏ, căn bản không phải chốn thành thị gì cả." Nguyên Vũ Khánh trả lời, trong lời nói mang theo vài phần tiếc nuối.


"Ngôi làng nhỏ?!" Phương Nhã Vy không thấy ngạc nhiên quá nhiều, vì hết thảy đúng như dự đoán của cô nàng, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, cô nàng có chút tò mò, hỏi: "Anh thấy thái độ của họ thế nào?"


"Đúng là ngôi làng nhỏ, có điều, nói tên ngôi làng ra sẽ khiến em bất ngờ đấy." Nguyên Vũ Khánh hơi mỉm cười, sau đó thuật lại mọi chuyện cho vợ mình nghe:
"Về thái độ của bọn họ thì vô cùng thân thiện, hơn nữa cũng rất nhiệt tình, lúc về trưởng làng còn tặng anh một ít lễ vật đây này."


"Bất ngờ?!" Phương Nhã Vy nghi hoặc, hỏi: "Ngôi làng đó tên gì mà nói ra em sẽ bất ngờ? Chẳng lẽ đó là Làng Lá trong phim Naruto?"
Nguyên Vũ Khánh nghe vậy thì có chút dở khóc dở cười, vì hắn không nghĩ trí tưởng tượng của vợ mình lại bay cao như thế.


Có điều, Nguyên Vũ Khánh cũng không có trêu chọc cái gì, sờ mũi cười cười, nói:
"Đương nhiên không phải Làng Lá trong phim Naruto rồi! Mà ngôi làng đó có tên là Vũ Đại, hơn nữa còn có Chí Phèo nữa ấy chứ."


"Hở, Làng Vũ Đại? Chí Phèo? Ý anh là tác phẩm của Nam Cao ấy à?" Phương Nhã Vy nghi hoặc hỏi.
"Ừa, đúng vậy." Nguyên Vũ Khánh nói: "Có điều ngôi làng này rất nghèo, so với các nơi trong nước mình thì còn kém xa rất nhiều."


"Vậy anh đã tìm hiểu được đại khái về nơi đó chưa?" Phương Nhã Vy có chút trầm tư, hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
"Cũng biết được sơ sơ thôi, nghe nói Làng Vũ Đại nằm trong huyện Hưng Khê, thuộc An Châu. Người đứng đầu là vua nhà Lý, nghe nói là Lý Thần Tông." Nguyên Vũ Khánh kể.


Phương Nhã Vy nghe hắn nói thì càng thêm tò mò, rất muốn lấy camera hành trình của hắn để xem.
Bất quá, hiện tại đang bận nấu ăn nên cô nàng không đá động tới, có điều tốc độ làm đồ ăn cũng đã nhanh hơn rất nhiều.


Nhìn thấy vợ mình gấp gáp như vậy, Nguyên Vũ Khánh cũng đoán được phần nào.
Hắn khẽ mỉm cười, sau đó bước vào phụ giúp vợ mình một tay, sau đó bày đồ ăn lên bàn.
Trong lúc ăn uống, Phương Nhã Vy cũng có hỏi hắn một số chuyện gặp phải trên đường.


Tự nhiên hắn sẽ không từ chối, một mực nói hết cho vợ mình biết, vì đây không phải bí mật gì cả.
Đến khối lập phương, hắn cũng đã nói cho vợ mình biết rồi, vậy còn chuyện gì không thể nói được nữa?


Trừ khi hắn phạm phải sai lầm quá lớn như phản bội vợ mình, bằng không sẽ nói như bình thường.
Ăn uống xong, hai vợ chồng phụ nhau rửa bát, đây là cách sống của cô nàng.
Ăn rồi là phải rửa ngay chứ không để tới chiều hoặc qua ngày hôm sau, vì làm như vậy sẽ rất mất vệ sinh.


Đương nhiên hắn sẽ không phản đối chuyện này, bằng không sẽ vác gối ra phòng khách ngủ ngay.
Lên phòng thì Phương Nhã Vy lấy thẻ nhớ trong camera trên nón bảo hộ xuống rồi đút vào máy tính ngồi xem.


Trong lúc đó, Nguyên Vũ Khánh mới lấy cái ống trúc cùng giỏ trái cây và cái gói vải ra khỏi không gian lập phương.
Đầu tiên hắn cầm ống tre lên trước, chưa cần mở hắn đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.


Ngửi thấy mùi này, Nguyên Vũ Khánh đã đoán được phần nào, tới khi mở ra thì không sai vào đâu được.
"Quả nhiên là lá trà!" Nguyên Vũ Khánh thì thào lẩm bẩm.
Lúc trước hắn từng định mở miệng xin một ít để đem về nghiên cứu, nhưng giờ thì hay rồi, có nguyên ống tre, tha hồ mà mò mẫn.


Nguyên Vũ Khánh thử dùng Bức Xạ Tiên Linh để quan sát, chỉ thấy từ ống tre đang tỏa ra linh khí ngào ngạt.
Giờ hắn đã hiểu tại sao thứ này lại tốt như thế, nguyên lai là có chứa một lượng lớn linh khí.


So với trà ở Trái Đất thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đây đã được xem là báu vật rồi.
Thấy mùi thơm thoang thoảng trong phòng, Phương Nhã Vy ngẩn đầu nhìn về phía hắn thì thấy Nguyên Vũ Khánh đang mân mê ống tre.
"Đó là cái gì mà thơm vậy anh?" Phương Nhã Vy nghi hoặch hỏi.


"Đây là lá trà mà trưởng làng tặng anh, thứ này vô cùng thần kỳ đấy, chỉ nhấp môi đã khiến tinh thần phấn chấn rồi, hơn nữa còn khiến thân thể trở nên đầy sức sống, so với cafe còn mạnh hơn rất nhiều." Nguyên Vũ Khánh giải thích.


"Thần kỳ như vậy sao? Đâu, đưa em xem thử đi!" Phương Nhã Vy bước lại gần quan sát thì hắn đã đưa ống tre cho vợ mình.
Phương Nhã Vy mở nấp ống tre, thấy bên trong là những lá trà đã được phơi khô, còn tỏa ra mùi thơm vô cùng dễ chịu.


Chỉ cần ngửi thôi đã thấy tinh thần thoải mái rồi, một khi uống vào còn đến mức nào nữa?
"Thứ này mà đem nghiên cứu, sau đó bán ra thì chắc thu được không ít lợi nhuận đâu anh nhỉ?" Phương Nhã Vy có chút trầm tư, hồi lâu mới thì thào nói.


"Đúng vậy, ban đầu anh cũng tính xin một ít để nghiên cứu, ai ngờ trưởng làng đã tặng rồi. Một lát mẹ về, em đem một nửa đưa cho mẹ nghiên cứu đi, còn lại mình dùng để uống." Nguyên Vũ Khánh đáp.


"Dạ!" Phương Nhã Vy nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về cái giỏ trúc chứa đầy trái cây dưới mặt đất.






Truyện liên quan