Chương 100: Nỗi Buồn Tấn Hưng

Thấy đối phương sỉ nhục mình như vậy, Đỗ Tấn Hưng có chút khó chịu trong lòng, nhịn không được, tức giận chat:
"Mày ngon, tao đợi mày ở quán nước gần quán bánh Mr Cake, không gặp thì bố sẽ bới cả nhà mày lên mà chửi cho chừa cái tội anh hùng bàn phím nha con."


Mang theo tức giận, Đỗ Tấn Hưng liền phóng con wave hai màu đến quán nước gần cửa hàng bánh Mr Cake trên đường Thành Thái quận 10.
Có điều, vừa mới tới, Đỗ Tấn Hưng đã bị người khác chỉ trỏ rồi cười rũ rượi vì con wave hai màu của hắn.


Vì lần trước té xe, lại không có tiền trong người nên Đỗ Tấn Hưng lấy đại nước sơn màu hồng trong nhà tô lên cái yếm của chiếc wave, mà trong khi màu tổng thể của chiếc xe lại là màu đỏ nên chiếc xe càng thêm nổi bật.


Cũng vì vụ này mà trước kia Đỗ Tấn Hưng từng bị Nguyên Vũ Khánh với Ngô Anh Kiệt cười cho thối mũi, nhưng lúc đó hắn thấy không sao.
Nhưng đây lại là người lạ, mà nhìn người ta cười như vậy, Đỗ Tấn Hưng thấy hơi chột dạ, sự tức giận trong lòng cũng vơi đi phần nào.


Nhưng được một hồi thì Đỗ Tấn Hưng lại nhớ đến lời của Vayne, thế là hắn lại cắng răng ngồi đợi.
Có điều, Đỗ Tấn Hưng đợi mãi cũng không thấy ai tới kiếm mình, thấy vậy hắn cũng đoán được phần nào, vì anh hùng bàn phím trên mạng rất nhiều.


Trong lúc hắn đang ngồi uống trà đá, điện thoại lại phát sáng, nhìn xuống thì thấy có người gọi mình qua Garena.
Đỗ Tấn Hưng nhìn thì thấy LinTiHan đang gọi, có điều vẫn nhấn nút nghe, nhưng bên kia lại tắt máy ngay lập tức.


available on google playdownload on app store


Lúc này Đỗ Tấn Hưng không khỏi nhíu mày, có điều hắn không có rảnh đến mức mà gọi lại.
Ngồi uống trà đá được một lúc, hắn thấy một con bé mặc đồng phục cấp 3 lướt qua rồi nhìn hắn chằm chằm, sau đó tiến vào quầy gọi nước.


Thấy có người nhìn mình, Đỗ Tấn Hưng liền đưa mắt nhìn theo, hắn thấy đối phương để tóc dài ngang lưng, cộng thêm khuôn mặt trẻ trung làm hắn phải nhìn thêm hai ba cái.
Nhưng nhìn vài cái rồi thôi, Đỗ Tấn Hưng lại nhìn đồng hồ trong điện thoại.


Thấy đợi mãi cũng không thấy Vayne, mà trong khi những người kia lại chỉ nhau cái xe của hắn rồi cười bò lăn ra đất, làm hắn muốn nhảy xuống ống cống.
Bị người khác cười như vậy, Đỗ Tấn Hưng nhịn không được, lập tức đứng dậy thanh toán cốc trà đá.


Thời điểm hắn vừa thanh toán xong, phía sau lại truyền đến giọng nói ngọt xớt của con gái: "Anh ơi, cho em hỏi tí!"
"Ơi! Gì thế e. . ." Nghe giọng con gái gọi mình, Đỗ Tấn Hưng liền quay lại nhe răng cười.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, một cốc cà phê trộn với kem đã bay thẳng vào mặt hắn trong sự ngỡ ngàng của mọi người.


Đỗ Tấn Hưng ho sặc sụa, sau đó đưa tay vuốt hết kem trên mặt mình xuống.
"Ôi, tại anh đấy nhé, tự nhiên quay qua nên mới thành ra nông nỗi này."
Thời điểm Đỗ Tấn Hưng định thét lên thì nghe thấy tiếng rối rít rót vào tai mình, nhìn lại thì thấy là con bé cấp 3 hồi nãy.


Nhưng tự nhiên bị hất nước vào mặt, Đỗ Tấn Hưng cũng quên mình đang nói chuyện với con gái, nên lớn giọng quát: "Thì mày gọi, tao mới quay lại chứ?!"
Nhưng lời nói vừa dứt, lập tức có hơn chục người nhìn về phía hắn rồi chỉ trỏ cái gì đó.


"Ơ, lại còn to tiếng mày tao với con gái nữa chứ." Nghe hắn nói như vậy, con bé liền giả vờ giật mình rồi thốt lên:
"Coi như hòa nhé, tôi đã nói rồi, anh đúng là đồ đần độn với óc heo. Trong game cũng thế, ngoài đời cũng giống nhau đấy."


Trong lúc nhất thời, Đỗ Tấn Hưng không khỏi ch.ết lặng, hắn không nghĩ người chửi như hát trong game lại là con gái.
Nhưng thấy thái độ của đối phương, Đỗ Tấn Hưng liền giả vờ hung dữ, dọa dẫm nói:
"Đồ ranh con, chơi kiểu gì thế?! Đừng tưởng tao không dám đánh mày nhé?!"


"Nhìn xung quanh đi Lee Sin, có nhiều đại hiệp sẵn sàng ra tay khi thấy chuyện bất bình lắm đấy nhé."
Con bé thấy hắn hung dữ như vậy thì càng không sợ, trái ngược càng vênh cái mặt xinh xắn lên thách thức.


Đỗ Tấn Hưng nghe vậy thì nhìn xung quanh một vòng, quả thật có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Thấy mọi chuyện có vẻ không ổn, Đỗ Tấn Hưng nén giận, dùng lực đẩy con bé sang một bên.
Con bé liền kêu "á" một tiếng, sau đó ngã phịch xuống đất, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó.


Nhưng vì quá xấu mặt và ê chề nên Đỗ Tấn Hưng không thèm quan tâm nữa, vội vàng bước lại gần xe thì lại nghe con bé châm biếm:
"Cái xe cũng đẹp lắm, phải công nhận là óc anh còn nhỏ hơn cả não heo để che hết cái xấu hổ khi ra đường với tông màu như thế."
"Sao cũng được!!!"


Đến nước này, Đỗ Tấn Hưng không thèm để ý nữa, nhún vai một cái rồi trèo lên xe nổ máy chạy thẳng về nhà.
Dọc đường hắn định tìm vòi nước công cộng để xả hết cà phê với kem trên người, nhưng thấy có nhiều người nên không đủ dũng cảm để dừng xe.


Thế là Đỗ Tấn Hưng chạy một mạch về nhà, đến khu phố thì ai cũng cười lăn lộn vì nhìn hắn như vừa ụp mặt vào phân đà điểu vậy.
Đến ba của hắn cũng ôm cái ghế cười đến mức quên luôn việc hỏi lý do.


Thấy cảnh này, Đỗ Tấn Hưng không còn gì để nói, lập tức chạy vào nhà tắm.
Trong lúc gội đầu dưới vòi hoa sen, Đỗ Tấn Hưng lại nhớ tới khuôn mặt bướng bỉnh của con bé kia, thế là hắn thầm nguyền rủa con bé đi đạp vào bãi phân chó cho bỏ ghét.


Nhưng hắn cũng biết đây là chuyện không thể, nên quyết định sẽ săn lùng con bé kia trong game, thấy ở đâu hắn sẽ phá ở đó.
Nhưng rồi hắn cũng bỏ dỡ nửa chừng, vì lúc này đã quá muộn và cũng chẳng còn ý chí để làm điều đó nữa, vì hắn đã nhớ cái mặt bướng bỉnh kia rồi.


Rồi thì Đỗ Tấn Hưng lại mang theo bực tức mà chìm vào giấc ngủ, rất nhanh lại mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đến sáng hôm sau, Nguyên Vũ Khánh còn đang ngủ mơ màng thì thấy Nhã Vy đánh thức mình.
Nguyên Vũ Khánh ngáp dài một cái, nói: "Em kêu anh chi vậy?"


Thấy bộ dạng mơ màng của hắn, Phương Nhã Vy liền lật chăn ra, nắm hắn kéo dậy rồi nói: "Đi tập thể dục với em!"
"Anh buồn ngủ quá à!!!" Nguyên Vũ Khánh trả lời, sau đó nằm phịch xuống giường ngủ tiếp.


Nhưng không để hắn kịp nhắm mắt, Phương Nhã Vy đã lôi hắn dậy, làm nũng nói: "Đi đi, em đang đợi nè."
Thấy vợ mình nài nỉ quá, Nguyên Vũ Khánh đành ngồi dậy, nói: "Rồi rồi, đợi anh chút!"
Nói xong, hắn liền bước vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ rồi dắt xe ra ngoài.


Hôm nay hắn chỉ mặc cài quần short rồi mặc áo thun xỏ đôi dép vô thôi là chả cần gì nữa.
Còn cô nàng thì mặc quần lửng màu đen với cái áo ba lỗ màu xám, thêm hai cái dây áo ngực màu đen làm hắn chỉ muốn bay vào làm một nháy.


Có điều, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, sau đó cả hai mang theo vợt rồi chở nhau ra công viên Tao Đàn.
Đến nơi và gửi xe thì đã hơn 6 giờ xíu, nhưng lúc này công viên đã có khá nhiều người tập thể dục, đặc biệt là chỗ bãi cát.


Thế là hắn nắm tay Nhã Vy đi dạo, cơ mà trong lúc đi, hắn cứ nhìn sang cô nàng không à, nhưng thật ra là nhìn ngực cô nàng thì đúng hơn, vì mặc áo này, nhìn ngực nó cứ kích thích, nên hắn cứ nhìn mãi.


Thấy hắn cứ nhìn mình, Phương Nhã Vy cũng nhận ra chuyện gì, liền nghiên đầu nhìn hắn, phụng phịu nói: "Nhìn hoài à. . ."
"Thì nó cứ hiện ra trước mặt nên anh mới nhìn ấy chứ!" Nguyên Vũ Khánh làm ra vẻ mặt vô tội, sau đó nhe răng cười hí hửng.






Truyện liên quan