Chương 111: Thời Cơ Đã Tới
Đối với lời hô đó, mọi người không dám can thiệp vào, vì người phía trước mọc đầy gai nhọn, nên ai cũng biết đây là giác tỉnh giả, chạm vào sẽ có chuyện ngay.
Vì vậy mọi người chọn cách lẫn tránh, chuyện chuyên nghiệp nên để người chuyên nghiệp làm, thế nên ai cũng nhao nhao tránh sang một bên.
Nguyên Vũ Khánh thấy vậy thì đưa tay nắm lấy Phương Nhã Vy nép sát vào lề đường.
Thời điểm tên người nhím này vừa chạy qua, Nguyên Vũ Khánh không nói lời nào mà thò chân ra phía trước, sau đó là một màn té lộn đầu của tên kia.
Cô gái đuổi theo phía sau hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã đuổi tới kịp.
Tên người nhím lập tức bò dậy, một bên siết chặt cái túi xách, bên khác thì đưa mắt xem ai là thủ phạm làm mình té lộn đầu như thế.
Bất quá, nhìn lại thì không thấy ai khả nghi, vì lúc này Nguyên Vũ Khánh đã thu lại động tác của mình từ đời nào rồi.
Không phát hiện được người chơi mình, tên người nhím lập tức giận cá chém thớt, rút hai cây gai nhọn trên người mình phóng thẳng về một phía.
Nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà có một cây gai nhọn này lại nhắm về phía Phương Nhã Vy.
Theo bản năng, Phương Nhã Vy lập lức nghiên đầu qua một bên, nhưng đã bị Nguyên Vũ Khánh đưa tay ra phía trước chặn lại.
Thời điểm người ta tưởng tay hắn sẽ bị xuyên một lỗ thì phát hiện cây gai vừa chạm vào tay hắn liền biến mất không thấy tung tích, còn cây gai kia thì đâm sâu vào vách tường.
Một màn này để Phương Nhã Vy có chút lúng túng, có điều rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Chủ nhân, sức chiến đấu của đối phương là 5.25."
Nghe hệ thống thông báo, Nguyên Vũ Khánh cũng không nói gì, vì hắn phát hiện cô gái kia đã đuổi tới, và biến hai tay thành màu đen như kim loại, sau đó lao vào tóm lấy tên kia.
Thấy tên kia đã bị bắt, Nguyên Vũ Khánh cũng không để ý tới nữa, nắm tay Phương Nhã Vy dẫn ra ngoài bãi gửi xe.
Trên đường đi, Phương Nhã Vy vạch tay hắn ra xem, xem thử có bị thương gì không.
Nhưng nhìn cả buổi, cô nàng cũng không thấy chút tổn thương nào, điều này khiến cô nàng không khỏi kinh ngạc, hỏi:
"Ủa, bộ anh có siêu năng lực khác nữa hả? Sao tự nhiên cây gai kia lại biến mất thế?"
"Em đoán xem?!" Nguyên Vũ Khánh nhe răng cười, sau đó trên tay hắn thình lình xuất hiện một cây gai dài hơn 10cm.
Nhìn một màn này, Phương Nhã Vy lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao cây gai vừa chạm vào người hắn liền biến mất.
Điều này khiến cô nàng không khỏi vui mừng, vì phát hiện siêu năng lực của hắn cũng có ít quá đấy chứ.
Sau đó hai người về nhà, Phương Nhã Vy thì vừa nấu ăn vừa xem video hắn quay được ngày hôm qua.
Ban đầu, mọi chuyện cũng không có gì, hầu hết đều đúng như những gì hắn nói.
Nhưng tua được một lúc, cô nàng thấy hắn uống một chén rượu, sau đó ngã xuống đất, rồi tiếp đó là nằm bất tỉnh nhân sự, làm cô nàng không khỏi nhíu mày.
Mang theo nghi hoặc trong lòng, Phương Nhã Vy gác chuyện nấu ăn lại một lúc để xem tiếp đoạn phía sau.
Mặc dù không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng thông qua vẻ mặt, cô nàng có thể đoán được bọn họ không có ác ý.
Quả nhiên sau nửa tiếng thì Nguyên Vũ Khánh đã tỉnh dậy rồi nói cái gì đó với đám người kia.
"Ủa anh, sao tự nhiên anh ngã lăn quay ra vậy?" Phương Nhã Vy nghi hoặc hỏi, vì cô nàng không hiểu ngôn ngữ của thế giới bên kia.
"À, em không nhắc thì anh cũng quên mất chuyện này. Nghe Roblox với trưởng làng giải thích là do cơ thể anh hư nhược nên không cách nào tiếp thu được thuốc bổ quá mức, nên mới bị chảy máu mũi mà bất tỉnh nhân sự như vậy." Nguyên Vũ Khánh giải thích.
Nghĩ lại hắn thấy mình khá may mắn, may mà chưa đem gốc nhân sâm kia đi nấu nước uống, không là xuống lỗ với ông bà tổ tiên luôn rồi.
Về chuyện này hắn cũng có ý định khác, tuy uống nhưng sẽ không uống quá nhiều, bằng không cái được không bằng cái mất.
"Hên là bọn họ không có ý đồ xấu với anh đấy, không là toi đời rồi." Phương Nhã Vy thuận miệng nhắc nhở, làm hắn có chút dở khóc dở cười.
"Không thành vấn đề, vì trước khi anh ngất xỉu đã ra lệnh cho Roblox rồi, nếu có gì không ổn, hệ thống sẽ truyền tống anh trở về Trái Đất ngay."
Vừa nói Nguyên Vũ Khánh vừa lấy cái hủ to bằng quả dưa hấu ra cho vợ mình xem.
Vò rượu này cũng không có khác biệt gì với bên này, hơn nữa nồng độ cồn cũng không cao lắm.
Tuy nhiên thuốc bổ thì hơn xa rất nhiều, cho nên Phương Nhã Vy cũng không dám niếm thử.
"Anh định xử lý vò rượu này thế nào?" Phương Nhã Vy nghi hoặc hỏi.
"Xử lý gì tầm này nữa! Đương nhiên là đưa mẹ nghiên cứu rồi, nếu mọi thứ đều ổn hết thì mình uống cũng không sao."
Thế là hắn móc điện thoại ra gọi cho mẹ vợ, không lâu sau đó thì bên ngoài có tiếng xe chạy đến.
Hắn chạy ra mở cửa thì thấy người đến không ai khác chính là cô Thanh.
Hắn đưa vò rượu cho cô Thanh, sau đó thuận miệng nói đến một số sự tình cần lưu ý, để tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn.
Cô Thanh nghe vậy thì vui mừng không ngớt, lá trà với gốc nhân sâm kia đã đủ khiến công ty có bước ngoặc lớn.
Vậy mà bây giờ còn có vò rượu thuốc này, nếu theo như lời trưởng làng nói thì không chừng có thể gia tăng tuổi thọ là có thật.
Mang theo vui mừng, cô Thanh quay xe về công ty, sau đó lập tức cho người nghiên cứu thứ thuốc bổ siêu cấp này.
Mà lần trước đã nếm qua sự ngon ngọt của lá trà, cho nên lần này phòng thí nghiệm vô cùng sôi động.
Bất quá, Nguyên Vũ Khánh cũng không có quan tâm tới, vì hắn không có chuyên môn về chuyện này nên có tìm hiểu cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
Đưa đồ cho mẹ xong, Nguyên Vũ Khánh vào nhà bếp ngồi lặt rau thơm với rửa lá hẹ các kiểu.
Ngồi làm được một lúc thì bên ngoài có tiếng chuông cửa reo, thế là hắn lau tay vào cái khăn rồi bước ra ngoài xem xét.
Vừa mở cửa hắn đã thấy một chiếc Toyota Camry màu trắng đời 2019 đang đậu bên ngoài, kế bên là Đỗ Tấn Hưng đang đứng kế cái chuông cửa.
Vừa nhìn là hắn biết Ngô Anh Kiệt sẵn đường qua rước Đỗ Tấn Hưng đây mà.
"Tụi bây vào trong đi!" Nguyên Vũ Khánh nói xong thì bước vào trong, đẩy cánh cửa còn lại ra để xe lăn bánh vào.
Đợi Ngô Anh Kiệt lái xe vào xong, hắn liền đóng cửa lại, sau đó bước vào phòng khách ngồi đợi.
Thấy hai đứa bạn bước vào, Nguyên Vũ Khánh rót cho mỗi đứa một ly nước, sau đó hỏi:
"Hai đứa bây ăn gì chưa? Sao hôm nay tới sớm thế? Tao dặn tụi bây 9h mới tới mà?"
"Ăn gì tầm này, vừa thức dậy là tao xách xe chạy qua rước thằng Hưng rồi, với lại tao thấy mày cứ thần thần bí bí làm tao khó chịu quá nên qua sớm để hỏi cho rõ, chứ không khó chịu lắm."
Ngô Anh Kiệt hốp một ngụm nước, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang hắn.
Nghe Ngô Anh Kiệt nói vậy, Đỗ Tấn Hưng cũng gật đầu đồng ý, nghi hoặc nói:
"Tao cũng như thằng Kiệt vậy, hôm qua có chuyện gì mà mày kêu tụi tao sang đây vậy? Sao không nói trên nhóm luôn đi?"
"Thì có chuyện quan trọng nên tao mới gọi tụi bây qua đây, chứ không gọi qua làm gì?! Ăn ké à?" Nguyên Vũ Khánh trừng mắt nói.
"Ờ, đây cũng là một ý tưởng hay, tao ngửi thấy mùi đồ ăn rồi nha mậy, hôm nay không ăn là tao không về đâu đấy." Ngô Anh Kiệt cười hí hửng.
Nguyên Vũ Khánh chỉ biết chán chường nhìn hai đứa bạn của mình, nói: "Tụi bây còn nhớ cái lần tao gọi tụi bây lên tòa không?"