Chương 114: Đưa Tặng Đồ Vật
"Xử lý gì tầm này nữa! Đương nhiên là đưa mẹ nghiên cứu rồi, nếu mọi thứ ổn hết thì mình uống cũng không sao."
Thế là hắn móc điện thoại ra gọi cho mẹ vợ, không lâu sau đó thì bên ngoài có tiếng xe chạy đến.
Hắn chạy ra mở cửa thì thấy người đến không ai khác, chính là cô Thanh, có điều lần này vẻ mặt của cô Thanh rất chờ mong chứ không nghi ngờ như lần trước nữa.
Thấy vẻ mặt chờ mong của cô Thanh, hắn lập tức đưa vò rượu cho đối phương, sau đó thuận miệng nói đến một số sự tình cần lưu ý để tránh những chuyện ngoài ý muốn.
Cô Thanh nghe vậy thì vui mừng không ngớt, lá trà với gốc nhân sâm kia đã đủ khiến công ty có bước ngoặc lớn.
Vậy mà bây giờ còn vò rượu này, nếu đúng như lời trưởng làng, không chừng rượu này có thể gia tăng tuổi thọ, đây là một chuyện hết sức trọng đại.
Mang theo vui mừng, cô Thanh quay xe về công ty, sau đó lập tức cho người nghiên cứu thuốc bổ siêu cấp này.
Mà lần trước đã nếm qua sự ngon ngọt của lá trà, cho nên lần này phòng thí nghiệm vô cùng sôi động.
Bất quá, Nguyên Vũ Khánh cũng không có quan tâm tới, vì hắn không có chuyên môn về chuyện này nên có tìm hiểu cũng chỉ tốn thời gian mà thôi.
Đưa đồ cho mẹ xong, Nguyên Vũ Khánh vào nhà bếp ngồi lặt rau thơm với rửa lá hẹ các kiểu.
Ngồi làm được một lúc thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, thế là hắn lau tay rồi bước ra ngoài xem xét.
Vừa mở cửa, hắn đã thấy một chiếc Toyota Camry màu trắng đời 2019 đang đậu bên ngoài, kế bên là Đỗ Tấn Hưng đang đưa tay lên chuông cửa.
Vừa nhìn là hắn biết Ngô Anh Kiệt sẵn đường, nên qua rước Đỗ Tấn Hưng luôn đây mà.
"Tụi bây vào trong đi!" Nguyên Vũ Khánh nói xong thì bước vào trong, đẩy cánh cửa còn lại ra để xe lăn bánh vào.
Đợi Ngô Anh Kiệt lái xe vào xong, hắn liền đóng cửa lại, sau đó bước vào phòng khách ngồi đợi.
Thấy hai đứa bạn bước vào, Nguyên Vũ Khánh rót cho mỗi đứa một ly nước, sau đó hỏi:
"Hai đứa bây ăn uống gì chưa? Sao hôm nay tới sớm vậy? Tao nhớ tao dặn tụi bây 9h mới tới mà?"
"Ăn uống gì tầm này, vừa thức dậy là tao xách xe chạy qua rước thằng Hưng luôn rồi, với lại tao thấy mày cứ thần thần bí bí làm tao khó chịu quá, nên qua sớm để hỏi cho rõ, chứ không khó chịu lắm." Ngô Anh Kiệt hốp một ngụm nước, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang hắn.
Nghe Ngô Anh Kiệt nói vậy, Đỗ Tấn Hưng cũng gật đầu đồng ý, nghi hoặc hỏi: "Tao cũng như thằng Kiệt vậy, có chuyện gì mà mày kêu tụi tao qua đây vậy? Sao không nói trên nhóm luôn đi?"
"Thì có chuyện quan trọng nên tao mới gọi tụi bây qua đây, chứ không gọi qua làm gì?! Ăn ké à?" Nguyên Vũ Khánh đưa mắt nhìn sang hai đứa bạn của mình với vẻ mặt đầy khó tin.
Nhưng đối với vẻ mặt như chó ăn cớt của Nguyên Vũ Khánh, Ngô Anh Kiệt không chút quan tâm, ngược lại còn cười hí hửng, nói:
"Ờ, đây cũng là một ý tưởng hay, tao ngửi thấy mùi đồ ăn rồi nha mậy, hôm nay không ăn là tao không về đâu đấy."
Đối mặt với hai đứa bạn không biết ngại này, Nguyên Vũ Khánh chỉ biết lắc đầu chán chường, nói:
"Ừ đúng rồi, tụi bây còn nhớ cái lần tao gọi tụi bây lên tòa không?"
Nghe hắn hỏi đến đây, Đỗ Tấn Hưng thầm nhớ lại chuyện lúc trước, hồi lâu sau mới vỗ đùi, nói:
"Ờ, nhớ sao không mậy?! Lần đó con Vy không cản lại là mày cho mẹ con nhà đó ăn đấm thay cơm rồi."
Nhắc đến chuyện này, Ngô Anh Kiệt như nhớ tới chuyện gì đó, lập tức chen chân vào hỏi:
"Mà sao lần đó mày làm ảo thuật hay vậy? Tự nhiên trên tay xuất hiện hộp mì à? Đừng nói với tao, mày là giác tỉnh giả hệ không gian đấy?"
Lần đó cả đám đã hỏi qua một lần, nhưng hắn với Nhã Vy không trả lời, hơn nữa còn lái sang chủ đề khác nên mọi người không biết chuyện này ra sao.
Hôm nay lại nghe hắn nhắc lại, nhất thời làm mọi người trở nên hứng thú, nhất là Ngô Anh Kiệt, vì đứa bạn này đã nghĩ tới một khả năng, một khả năng hết sức kinh người.
Đối với chuyện này, Nguyên Vũ Khánh cũng không giấu diếm, trực tiếp thừa nhận, nói: "Ừa, cũng gần tương tự như vậy đấy."
Vừa nói xong, trên tay Nguyên Vũ Khánh liền xuất hiện thanh đao bị gãy dài hơn nửa mét, sau đó thanh đao lại biến mất không thấy tung tích.
Tiếp sau đó, trên tay hắn lại xuất hiện khẩu súng lục, sau đó tháo băng đạn ra rồi biến mất không thấy đâu.
Một màn này để hai đứa bạn không khỏi trố mắt nhìn nhau, từ khuôn mặt có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Một lần kia còn có thể nghĩ là hắn giấu hàng đâu đó trong người, nhưng lần này thì khác biệt hoàn toàn.
Nhìn hắn cứ tay không lấy đồ như vậy, Ngô Anh Kiệt nhịn không được, nghi hoặc hỏi: "Tao nhớ mày không có thiên phú về mặt giác tỉnh giả mà? Sao tự nhiên hôm nay lại có năng lực kỳ lạ vậy?"
"Đúng đấy! Không lẽ cái này là do con Vy đang dở trò?"
Đỗ Tấn Hưng nghi hoặc nhìn lại xung quanh thì không thấy Phương Nhã Vy ở đâu, đến đây đứa bạn này liền biết hẳn là không có liên quan với nhau.
"Đúng là tao không phải giác tỉnh giả thật, nhưng tao có tới bốn năng lực lận. Có điều đó không phải là siêu năng lực do bẩm sinh mà có, mà do khối lập phương này tạo ra."
Nói xong, trên tay Nguyên Vũ Khánh lập tức xuất hiện một khối lập phương màu xanh dương, có cạnh chừng 1cm.
Nhìn khối lập phương lấp lánh ánh lửa màu xanh trước mặt, Đỗ Tấn Hưng cùng Ngô Anh Kiệt như không tin vào mắt mình.
Ngô Anh Kiệt dụi dụi hai mắt như để xác nhận lại, sau đó thò tay tới định chạm vào thì bị hắn ngăn lại:
"Cái này không chạm vào được, bằng không nặng thì nổ mất ngón tay, nhẹ thì lột da, nó nguy hiểm hơn bề ngoài đấy."
"Khối lập phương này là gì vậy?" Đỗ Tấn Hưng hỏi tới đây thì chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi:
"Có phải lần trước mày không bị người ta đánh, mà là bị khối lập phương này tổn thương đúng không?"
"Có thể nói là vậy, có điều tụi bây muốn biết vì sao tao lại gọi tụi bây tới đây không?" Nguyên Vũ Khánh nhìn sang hai đứa bạn của mình, làm ra vẻ huyền bí hỏi.
"Chẳng lẽ có liên quan đến khối lập phương thần bí này?" Ngô Anh Kiệt dò hỏi, trong lòng nổi lên một trận chờ mong.
"Cũng gần như vậy đấy, có điều chuyện hôm nay không liên quan đến khối lập phương này, mà liên quan đến cái khác."
Nguyên Vũ Khánh nói đến đây thì khuôn mặt của hai đứa bạn đột nhiên nghiêm túc, vì cả đám thấy chuyện này không hề đơn giản.
Sau đó Nguyên Vũ Khánh kể lại chuyện ông nội để lại hai miếng thủy tinh cho hai đứa bạn của mình.
"Ông nội nói hai đứa bây là người tin được, nên đến thời điểm thích hợp thì đưa cái này cho tụi bây."
Vừa nói, hắn vừa lấy hai miếng thủy tinh ra khỏi không gian lập phương, sau đó đưa cho hai đứa bạn của mình.
Nhìn miếng thủy tinh chừng cái điện thoại 5 inch trước mặt, Ngô Anh Kiệt với Đỗ Tấn Hưng không khỏi hưng phấn trong lòng.
"Miếng thủy tinh này có công năng gì vậy? Để soi gương à?"
Đỗ Tấn Hưng cầm miếng thủy tinh lật tới lật lui một hồi cũng không nhìn ra điểm bất thường nào, hơn nữa, càng nhìn, hắn càng thấy nó chẳng khác nào tấm thủy tinh bình thường.
Mà đồ vật bình thường như vậy, hẳn Nguyên Vũ Khánh sẽ không lấy ra để lừa bọn hắn, cho nên cả đám rơi vào trầm tư.