Chương 9: Hiện tại, kiệt tác, xin lỗi và mảnh đất ???
Bóng tối bắt đầu buông xuống không khí thật tĩnh lặng mọi người ai cũng có công việc riêng của mình. Cộc...cộc..cộc... đó là tiếng gõ cửa của bác giúp việc:- Tiểu thư cơm đã xong mời cô xuống ăn - bác giúp việc
Không thấy Nhi trả lời bác giúp việc bèn mạo phạm vào phòng Nhi. Bước vào căn phòng này mà bác có cảm giác buồn buồn, đi đến lại gần chiếc giường có một cô gái ngồi tựa vào giường nhìn ra ngoài ban công nơi có ánh trăng huyền ảo xa xăm. Bác giúp việc tiến lại gần Nhi cất lời:
- Tiểu thư cơm đã xong rồi ạk
Nhi vẫn ngồi đó không nói không cử động chỉ nhìn lên bầu trời đầy sao, có vẻ Nhi đang suy nghĩ một cái gì đó rất xa xăm mà không ai có thể hiểu được sự suy tư của cô gái này, phá tan cái bầu không khí ảm đạm tĩnh lặng này bác giúp việc ngồi xuống bên cạnh Nhi nói:
- Cuộc sống thế nào cuộc đời ra sao cứ bỏ qua mà sống tiếp với hiện tại - Bác giúp việc
Nhi bất chợt giật mình quay sang nhìn bác giúp việc với cái ánh mắt mà có lẽ Nhi chưa bao giờ nhìn với bất kì ai. Biết Nhi đang nhìn mình bác giúp việc nói:
- Chắc con nghĩ tại sao ta biết được suy nghĩ của con phải không - bác giúp việc thay đổi cách xưng hô như bà đã rất thân thuộc với Nhi
- Con biết ta là ai không - bà hỏi khiến Nhi quay sang như muốn bà trả lời câu hỏi này
- Ta là một người giúp việc bình thường như bao người làm trong đây thôi nhưng có lẽ ta may mắn hơn bao người là được chăm sóc cho con từ khi con đang trong bụng mẹ, khi nghe được tin bà chủ có thai ta rất vui nhưng vui hơn ta lại được chọn sẽ làm ɖú nuôi của con, điều đó khiến ta vô cùng hạnh phúc. Niềm vui tưởng chừng sẽ lâu dài nhưng nó đã cướp đi trong một khoảnh khắc. Dù bây giờ con đã lớn nhưng ta mong ta có thể vẫn được quan tâm con - bà nói mà cổ bà nghẹn ắng , có lẽ bà phải cố gắng kiềm lại những giọt nước của mình
Nhi ôm chầm lấy bà nói một câu mà cũng đủ để chất chứa bao tâm tình và ý nói ở trong đó:
- Con cảm ơn!!! - Nhi
Bà cũng ôm Nhi và bây giờ có lẽ bà không thể nào giữ nổi những giọt lệ rơi ra từ trong đôi mắt hiền hậu kia nhưng bà vội lay đi để Nhi không thấy nước mắt bà rơi:
- Được rồi giờ xuống ăn cơm đi - bà xoa đầu Nhi nói nhẹ
- Dạ! Để con đi tắm đã, ɖú cứ ra ngòai đi ạ!! - Nhi
- Ừm
Vú nuôi đi ra ngoài đóng cửa lại lúc này Nhi ngồi đó suy nghĩ lại lời của ɖú nuôi và cuối cùng Nhi đứng dậy tiến lại gần cái tủ quần áo mở ra mà thốt lên:
- Oh My Good!!! Sao toàn đồ màu hồng vậy nè, nhiều váy nữa chứ!!! [ Kiểu này chị thích rồi nha ]
Vài phút sau, đẩy mãi đẩy mãi mà Nhi cứ đứng đó vì có vẻ nó quá nhiều váy trong khi đó Nhi lại tìm một bộ sóoc bình thường [ cái này thì em nói sai ạ ]
đẩy qua đẩy lại mà vẫn không có một chiếc quần sooc hay cái áo phông bình thường nào khiến Nhi bực mình ngồi phịch xuống giường than:
- Trời ơi sao toàn váy là váy vậy nè không có cái bộ quần áo bình thường nào hay sao - Nhi nói mà trên đầu có cái đèn sáng trưng
Loay hoay một lúc Nhi cuối cùng cũng hoàn thành xong cái kiệt tác của mình là phá hoại chiếc áo giả váy là bằg chất bò được nhập từ Úc về, vì nó kiểu giống quần mà chị đây không tiếc nuối cắt lun phần thân của nó và may là có eo được làm bằng chun lên dễ làm, Nhi lấy kéo cắt tua tua phần trên cạp nhìn giờ nó không khác một cái quần sooc rách trông rất đẹp và chất. Còn áo thì cắt từ cái váy màu trắng có chữ K ở gữa. Chị này sáng tạo nói thật là nhìn nó rất hợp thời trang và sành điệu. Thấy thành quả của mình đã ổn Nhi chạy vào nhà tắm 20p sau đi ra với kiệt tác của mình, nhìn nó không khác nào một thiên thần cá tính với chiếc quần sooc bò cào rách te tua ở cạp và chiếc áo phông trắng có chữ K màu đen. Thấy ổn với bộ quần áo ày Nhi mở cửa đi ra ngoài rồi xuống lầu...
- Cô Dương lên gọi con bé xuống ăn cơm đi - Bà Trịnh hối
- Đúng đó cô lên gọi đi chắc con bé quên đó [ trời ơi ăn sao quên được hả lão gia ]
- Dạ để tôi lên - Bà Dương ( ɖú nuôi của Nhi lúc nãy đó ạk)
- Con xuống rồi ạk - Nhi bước vào phòng bếp một cách bình thản
- Con làm gì mà lâu vậy, chậm chạp giống hết mẹ con -Ông Trịnh nói Nhi lợi dụng nói móc bà Trịnh
- Con có chút trục trặc về mấy việc linh tinh thoy àk - Nhi trả lời ba
- Ông vừa nói cái gì vậy Hả - bà Trịnh bừng sát khí nhìn ông Trịnh một cách hết sức âu yếm ahihi
- Hả, anh có nói gì đâu bà xã cáu - Ông Trịnh minh oan
- Còn dám chối sao hả - bà Trịnh
- Thôi được rồi cho anh xin lỗi - ông Trịnh năn nỉ
- Hứ - bà Trịnh quay mặt đi
Ngồi ngay đó Ann và Krist chỉ biết ngồi cười 2 vk ck nhà này thoy, tuy họ cũng k còn trẻ nhưng trái tim của họ vẫn còn rất thanh xuân...
- Nhi con ngồi xuống đây đi đứng đó làm gì - ông Trịnh nói
- Dạ - Nhi đáp
- Khoan đã- bà Trịnh nói khiến ai cũng giật mình
- Em sao vậy để con bé ngồi xuống đi - ông Trịnh nói
- Nhi con đang mặc cái gì vậy, mẹ nhớ không nhầm là mẹ chỉ mua cho con váy thôi mà - Bà Trịnh ngạc nhiên với bộ quần áo của Nhi
- À cái này thì....- Nhi gãi đầu có vẻ khó nói
- Trả lời câu hỏi của mẹ đi - bà Trịnh
- Tại con không thích mặc váy, nhìn nó quá diêm dúa, khó chịu, hoạt động không dễ, quá thục nữ, iểu điệu, nết na, dịu dàng... đó là những cái con không thích và là những cái con không có - Nhi nói lung một tràng khiến mọi người cứ há mồm mà nghe
- Nhưng con là con gái mà phải mặc váy nhìn mới đẹp - bà Trịnh phản đối với câu trả lời của Nhi
- Đó không phải style của con mẹ à - Nhi
- Thôi được rồi tùy con vậy, ngồi xuống ăn cơm đi - Bà Trịnh
Nhi ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người, trên môi ai cũng nở 1 nụ cười, họ kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện. Nhi, Ann và Krist bắt đầu nói chuyện với nhau một cách rất gần gũi... Bỗng Nhi nói đến chuyện căn phòng:
- Ừm con có chuyện muốn nói với ba mẹ - Nhi
- Chuyện gì vậy con nói đi - ông Trịnh
- Ba mẹ cho có thể cho phép con đổi phòng của mình không ạk - Nhi
- Tại sao, căn phòng đó có vấn đề gì sao - Ông Trịnh
- Dạ không chỉ là con không thích hợp với căn phòng dành dụm nhiều tình yêu thương như vậy - Nhi
Không khí khá căng thẳng mọi ai cũng không hiểu ý nói của Nhi
- Vậy tại sao con lại mún đổi chứ - ông Trịnh
- Con xin lỗi con không thể nói - Nhi
Tuy ai cũng tò mò với Nhi nhưng ông bà Trịnh cũng không từ chối yêu cầu của Nhi vì đó là yêu cầu đầu tiên mà con gái cưng của họ đề nghị
.......
Bữa cơm vẫn tiếp tục nhưng không khí bây giờ không còn vui vẻ như trước nữa mà trở thành hiu hắt tĩnh lặng. Mọi người ăn không bị nghẹn nhưng cũng không thể nào nuốt trôi được nên dần dần mọi người về phòng chỉ còn Nhi ngồi một mình trong căn bếp to lớn kia mà suy nghĩ:
- Con xin lỗi ba mẹ, con không thể nói ra được sự thật của mình vì nó sẽ khiến ba mẹ đau buồn. Có một ngày ba mẹ sẽ biết được nhưng không phải bây giờ vì con không muốn phải dời xa ba mẹ nhanh như vậy. Con yêu ba mẹ nhiều lắm chỉ cần 2 người biết được như vậy là đủ rồi.... =.=""
Ăn không nổi nuốt không dô Nhi đứng dậy đi ra ngoài biệt thự tản bộ. Lượn được một vòng đằng sau nhà Nhi quay lại đằng trước nhà thì bất chợt nhìn thấy có 2 mảnh đất bị bỏ trống và với cái quan niệm của Nhi đáng lẽ ở hai bên ngay cổng như vậy thì đáng lẽ phải được trồng cây hoặc hoa thật đẹp nhưng ở đây lại bỏ trống chỉ có duy nhất 2 cái cây được trồng ở 2 bên làm cho nó đỡ trơ trụi và tan hoang. Nhìn cả một khu biệt thự lộng lẫy như vậy mà lại có 2 mảnh đất như vậy nhìn thật mất mĩ quan. Đang suy nghĩ thì bất chợt đằng saU Nhi có người cất tiếng nói:
- Con đang suy nghĩ tại sao 2 mảnh đất này lại không có cây nào được trồng đúng không -.....
*Là ai đã nói như vậy thì để lần sau mình tiết lộ nha. Chap sau sẽ có một nhân vật nữa được hé lộ đó mong mọi người đón đọc tiếp nha. Cảm ơn rất nhiều ^^*
* Kí tên *
* Sarah Nguyễn*