Chương 56: Bôi thuốc (hai)
“Chỉ là bị đánh hai gậy mà thôi, lúc tôi còn trẻ cùng người trong quán rượu đánh nhau, đầu còn bị bình rượu đập phải, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao.” Ngủ một chút, hiện tại ăn uống no đủ tinh thần tràn đầy, Đường phong nằm úp sấp trên giường, vô cùng chủ động đem dục bào kéo đến thắt lưng, thân thể tuổi trẻ mà tinh tráng dưới ánh đèn ấm áp lộ ra sáng bóng như tơ lụa, hai đường xanh tím ngoài ý muốn trên lưng đem lại một loại thi ngược mỹ cảm.
Lục Thiên Thần híp mắt, đi tới bên giường ngồi xuống, lấy ra một hộp thuốc từ trong ngăn kéo.
“Lúc cậu còn trẻ?”
“Đúng vậy.” Không suy nghĩ đem chuyện lúc trước nói ra, Đường Phong không có nửa điểm kinh hoảng, suy nghĩ gối lên cánh tay vừa cười vừa nói, “Ai không có quá khứ, ngây ngốc, nhiệt huyết, điên cuồng, còn có phóng túng.”
Cũng không có pháp luật quy định người bệnh tim sẽ không nổi loạn uống rượu hút thuốc, lúc còn trẻ tuổi trải qua một số chuyện ngu xuẩn, dựa vào nhiệt huyết cùng người đánh nhau, thiếu chút nữa cùng người sa đọa, cuối cùng đều là người đại diện lôi trở lại hung hăng giáo huấn, có mấy lần phát bệnh thiếu chút nữa là ch.ết, đi một vòng quanh quỷ môn quan mới lắng lại.
Mọi người đều nói mị lực mị lực, nhưng mị lực là từ đâu tới?
Không trải qua vô vàn cuộc sống bấp bênh như đi trên núi, ngươi rất khó trở nên thành thục thật sự, đau khổ có thể hủy diệt một người, cũng có thể cho người thành công, vì sao nhãn thần của một người bốn mươi tuổi khác với nhãn thần của một người hai mươi tuổi, đó cũng là nguyên nhân.
Thân thể hơn hai mươi tuổi, gần bốn mươi năm trải nghiệm, đây chính là sở hữu của cậu.
“Lời của cậu nghe như lời thúc thúc của tôi.” Lục Thiên Thần đem thuốc cao ở trong tay làm nóng lên, cố sức chà xát sau đó vẽ loạn trên vết máu ứ đọng trên lưng của Đường Phong, người sau nho nhỏ thở nhẹ một tiếng: “Lục tổng, nhẹ một chút, đau a.”
“Cậu cũng biết đau?” Đường nhìn chạm đến dấu hôn trên lưng Đường Phong, bàn tay Lục Thiên Thần đã dùng lực quá nặng.
“Lục tổng, anh muốn giết tôi sao?” Có chút nhíu mày, Đường Phong quay đầu liếc mắt trừng nam nhân, đau đến trong mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng giống như muốn khóc, tuy rằng Đường Phong chỉ là bị làm đau thôi.
Lục Thiên Thần co rút khóe miệng: “Muốn cậu ch.ết cũng sẽ không để cậu ch.ết trong nhà của tôi.”
“Đa tạ Lục tổng khai ân.” Lập tức phản phúng lại.
“Được rồi, đem quần áo mặc vào.” Một cái tát vào trên mông Đường Phong, mềm mại cùng co dãn, Lục Thiên Thần hơi chút cười cười, đem thuốc cao bỏ vào trong tủ ở đầu giường, “Thuốc mỡ ở bên trong, nên giữ bên người.”
Đường phong ngồi dậy, chậm rì rì đem áo ngủ mặc vào, hung hăng kéo loạn một mảnh quần áo.
“Cậu tính câu dẫn tôi sao?” Lục Thiên Thần hai tay đút trong túi quần, đứng bên giường nhìn chàng trai trên giường quần áo không chỉnh.
“Không, tôi không cho là mình có năng lực hấp dẫn được Lục tổng, hay là hiện tại anh bị tôi câu dẫn rồi?” cố ý lôi kéo cổ áo dục bào, trên mặt Đường Phong tràn đầy vẻ mặt đùa giỡn, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Thần, “Nếu đúng như vậy tôi muốn chúc mừng anh, Lục tổng, phẩm vị của anh có chút tiến bộ.”
“Phẩm vị của tôi từ trước đến nay luôn rất tốt.” Lục Thiên Thần chỉ chỉ dấu hôn trên ngực Đường Phong, “Ở cùng Charles rất thoải mái?”
“Anh ta là một tình nhân tốt.” Đường Phong bình luận, về phần ngữ khí kỳ dị của Lục Thiên Thần, cậu tự động loại bỏ.
Lục Thiên Thần nhìn cậu một cái: “Tôi nghĩ cậu sẽ hận tôi.”
“Một người đối với lựa chọn của bản thân, vĩnh viễn không thể trách người khác.” Chàng trai cúi đầu nhẹ nhàng cười cười, ánh mắt thâm thúy lại lộ ra tiêu sái không kềm chế được.
“Nếu như không phải dáng vẻ của cậu không chút thay đổi, tôi sẽ cho rằng cậu là một người khác.” Lục Thiên Thần ngoéo… khóe miệng, “Nhưng mặc kệ cậu là ai, cậu bây giờ là Đường Phong, là nhân viên của ta.”
“Ông chủ nguyện ý giúp nhân viên xuất đầu sao?”
“Phải xem biểu hiện của cậu.” Lục Thiên Thần xoay người rời khỏi gian phòng, trước khi đóng cửa giơ lên tay phải, “nghỉ ngơi cho tốt.”
Đường Phong hướng tên kia đảo một cặp mắt trắng, may là ngày mai cậu có thể rời đi, nếu để cậu mỗi ngày đối mặt với Lục Thiên Thần, cậu sợ bản thân không kiềm chế được mà cho đối phương một quyền.