Chương 92: Uống cà phê tâm sự (hai)

Trong quán cà phê lộ thiên trên sân thượng của khách sạn đã có tốp năm tốp ba khách ngồi, ngọn gió mát mẻ sau buổi trưa, mùi thơm của cà phê tinh khiết, những món điểm tâm ngọt tinh mỹ, tất cả đều khiến kẻ khác thả lỏng thư thái.


Kino nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tách, hai mắt nhìn chàng trai ngồi đối diện đang chăm chú xem kịch bản, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem kịch bản, nhưng phần lớn thời gian tầm mắt vẫn rơi lên người Đường Phong, vẫn cứ có ảo giác cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc trên người đối phương, rốt cuộc là cái gì?


Cảm giác này đã xuất hiện ngay lần gặp mặt đầu tiên và cũng kéo dài cho tới bây giờ, cũng bởi vì vậy hắn mới đề nghị đạo diễn Lý Nguy thử chấp nhận Đường Phong, ngay cả lúc Lục Thiên Thần gọi điện thoại hi vọng hắn cùng Đường Phong liên tuyến, dù hắn luôn luôn rất ít tham gia loại tiết mục tống nghệ như vậy nhưng dĩ nhiên cũng đã đồng ý.


“Dù anh nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi cũng sẽ không biến thành một bông hoa.” Lật thêm một tờ kịch bản, Đường Phong cũng không ngẩng đầu lên mà nhấc lên tách cà phê uống một ngụm, thêm sữa không thêm đường là thói quen của cậu, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi.


Kino khẽ nâng kính râm thật to trên mũi, đeo lên nụ cười thản nhiên: “Cậu vốn là một bông hoa.”
“Nếu như tôi là một bông hoa, vậy anh là cái gì?” Đường Phong giương lên khóe miệng, đây là lần đầu tiên cậu bị người so sánh là một bông hoa.


“Tôi sao? Theo tôi thì là một người làm vườn chăm sóc hoa, đương nhiên cũng có thể là một hái hoa tặc.” Kino vừa nói về mình liền nở nụ cười, “Cậu cảm thấy thế nào?”


available on google playdownload on app store


“Tôi cảm thấy anh rất buồn chán, toàn nói những chuyện rất buồn chán rất không có dinh dưỡng, nếu như anh là một người làm vườn, phỏng chừng không có một bông hoa nào có thể nở.” Nhíu mày, Đường Phong dùng ngữ khí ỉu xìu buồn chán chế nhạo đối phương.


Kino đột nhiên mở to hai mắt: “Đường, cậu biết không, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cậu tôi đã có một cảm giác rất kì quái, cứ như là tôi đã từng gặp cậu.”


Lúc nghe câu nói như vậy trong lòng Đường Phong “lộp bộp” một chút, nhưng cậu vẫn là cúi xem kịch bản, trong kịch bản vừa vặn ngay lúc cậu cùng Kino phải sắm vai hai người đang đấu võ mồm, ngẫm lại hai người bọn họ từ trước đến nay, Đường Phong cười thầm trong lòng, từ điểm này tới xem bọn họ đích thật là một đôi oan gia đi.


“Tôi biết tôi là tình nhân trong mộng của anh, anh không cần lập đi lập lại như vậy.” Đường Phong vẫn đùa giỡn lại.


“Không, không phải cái này.” Kino lắc đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Phong, giống như muốn nhìn thấu đối phương, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ thấy được một chàng trai vô cùng tự nhiên ngồi đối diện hắn mà uống cà phê.
“Cậu biết Fiennes Đường không?” Kino hỏi.


“Ân, đương nhiên biết, anh ấy rất nổi tiếng.” Không chỉ là biết, bọn họ còn vô cùng gần gũi.
Kino nói tiếp: “Đường, cậu rất giống anh ta, thậm chí không chỉ có tên họ giống nhau, cậu xem, hai người đều thích uống cà phê không đường.”
“Có rất nhiều người có thói quen này.”


“Không chỉ là cái này, cậu đại khái không thể tưởng tượng được, câu nói vừa rồi của cậu giống như đúc câu nói Fiennes Đường từng nói với tôi, anh ta luôn luôn nói tôi là một người buồn chán lại không thú vị, luôn nói ra những chuyện không có chút dinh dưỡng.” Đáy mắt bình tĩnh lại dấy lên vài phần bi thương, Kino thở dài, “Fiennes Đường là một người rất tốt, đáng tiếc…Ông trời đố kị anh ấy, sớm như vậy đã dẫn anh ấy rời đi.”


Đường Phong ngẩng đầu lên, đem kịch bản bỏ vào túi xách của mình, nói là uống cà phê nói về nội dung bộ phim, nhưng bọn hắn lại không có một câu liên quan đến bộ phim, bất quá đột nhiên nói tới “Fiennes Đường”, đối với Đường Phong mà nói cũng rất có lực hấp dẫn, cậu rất muốn biết ở trong lòng Kino cậu là người như thế nào.


Dù sao vừa rồi, Kino nói cậu là người tốt.
“Nghe giống như anh rất thân thuộc với anh ấy.” Đường Phong nói, “Anh cảm thấy anh ấy là người như thế nào?”


“Anh ta sao?” Kino lắc đầu nở nụ cười, giống như đã chìm vào trong kí ức, cúi đầu nhìn chằm chằm cà phê đen tuyền trong tách, “Anh ta biểu hiện ra ngoài là một người thoạt nhìn rất trầm ổn thành thục lại có mị lực, nhưng trên thực tế lại là một tên tự tin lại kiêu ngạo, có đôi khi cậu sẽ nhịn không được mà trêu chọc anh ta, không biết vì sao, tôi đặc biệt thích nhìn bộ dáng phát điên của anh ta.”


“Tôi nhớ rõ anh ấy có bệnh tim.” Đối xử với một bệnh nhân như vậy, Kino ngươi quả thật là một tên hỗn đãn!






Truyện liên quan