Chương 16: Scandal

Trên các kênh giải trí lẫn các mặt báo bắt đầu đưa một loạt tin tức tiêu cực về Đan Á Đồng.


Nào là Đan Á Đồng ti tiện, dùng mọi thủ đoạn mới có thể ký được hợp đồng trở thành nghệ sĩ, thậm chí có người đã chứng kiến “thành tích” đánh nhau của cậu khi còn ở cô nhi viện.


Một số chỗ khác thì đưa tin Đan Á Đồng là kẻ chuyên nịnh nọt cấp trên cùng các nghệ sĩ lớn, chứ thật ra bản thân chẳng có mấy tài năng.


Thậm chí có người nói cậu và Lạc Viêm Kiềm là đồng tính luyến ái, đám người đó còn lấy tấm ảnh hai người ngồi chung trong xe hơi ra làm bằng chứng, rồi cũng có nơi suy đoán Đan Á Đồng và Tiếu Kỳ Thậm có mối quan hệ bất chính, nếu không với vị trí hiện nay của Đan Á Đồng làm gì có thể được tham gia vào movie bom tấn đó.


Lúc này có rất nhiều tin tức trái chiều được đưa ra, chỉ trong thời gian ngắn mà tên Đan Á Đồng đã tràn ngập trên các mặt báo. Hơn nữa, ở một số tờ báo còn tả rất sống động, cứ như thể phóng viên được chứng kiến tận mắt hiện trường.


Trên bàn làm việc có một vài tờ báo được đặt gọn gàng, mà tờ nào tờ nấy đều đề cập đến scandal của Đan Á Đồng.


available on google playdownload on app store


“Bộp!” Người đàn ông mặc vest ném quyển tạp chí trong tay lên bàn, lạnh lùng nói “Từ hôm nay trở đi, Đan Á Đồng giao cho anh phụ trách, chờ giải quyết chuyện này xong thì chuẩn bị mở lễ ký hợp đồng với cậu ấy.”


Người đàn ông trung niên đứng cạnh bàn làm việc có phần không dám tin, nói “Ý Đường tổng là muốn bảo vệ cậu ta?”
Đường Nguyễn Khanh hai tay bắt chéo, tóc đen cột sau gáy, rất phù hợp với vẻ ngoài đẹp trai, có chút gợi cảm khác thường của y “Tôi tin vào mắt nhìn người của mình.”


Người đàn ông trung niên cúi người xuống “Tôi hiểu rồi.”


“Hiểu rõ là tốt, anh đi xử lý chuyện này đi.” Đường Nguyễn Khanh mở một cuốn tạp chí khác trên bàn, ảnh bìa có in một tấm hình mờ mờ, là ảnh hai chàng trai đang hôn nhau, y cười lạnh, báo chí luôn làm những việc ngớ ngẩn, nhưng mà nếu không có những kẻ như vậy thì làm sao có scandal, tuy vậy nếu làm quá lên thì chỉ khiến người khác ghét bỏ.


Người đàn ông trung niên đóng cửa phòng làm việc lại, có phần nghi ngờ rốt cuộc cậu kia như thế nào lại được Đường Nguyễn Khanh đối đãi như vậy?


Đan Á Đồng ngồi trên ghế xem kịch bản, có một người đang ngồi đối diện với cậu, Á Đồng ngẩng đầu, hóa ra là nữ diễn viên chính của bộ phim, Lâm Vũ Hân.


Lâm Vũ Hân ra nghề đã nhiều năm, trong giới cũng coi như có chỗ đứng, tiếng tăm truyền ra cũng tốt đẹp, tuy nhan sắc không thuộc vào hàng top, nhưng bù lại, cô là một diễn viên có sức cuốn hút riêng, chỉ với điều này thôi thì những diễn viên chỉ dựa vào nhan sắc thì không thể nào bì kịp.


“Đang xem kịch bản à?” Lâm Vũ Hân ngẫu nhiên hỏi, cô chưa từng nói chuyện cùng nghệ sĩ mới này, cảnh diễn chung của hai người thì cũng sắp xếp ở phía sau. Nhưng sau mấy ngày quan sát, cô thấy được chàng trai này chính là một diễn viên mới rất có tiềm năng.


“Chị Vũ Hân.” Đan Á Đồng rục rịch định đứng lên, lại bị đối phương phóng khoáng ấn người xuống “Chị nói này, cậu là con trai mà rườm rà quá, chị chỉ hỏi thế thôi, chẳng lẽ cậu còn chuẩn bị đứng lên báo cáo hả?”


Đan Á Đồng biết tính Lâm Vũ Hân, từ 4 năm trước đã hiểu rõ cô, cho nên cũng không cứng nhắc nữa, đặt kịch bản sang một bên, có chút bối rối đáp lại “Vâng, em là người mới nên cần phải nghiên cứu nhiều hơn.”


“Trình độ diễn xuất của cậu vốn đã vượt qua rất nhiều diễn viên kì cựu rồi.” Lâm Vũ Hân móc ra gói thuốc lá, nhìn sang Đan Á Đồng “Cậu hút không?”


Đan Á Đồng lắc đầu, cậu từ trước tới giờ đều không thích nổi mùi vị thuốc lá, mặc dù trong giới có rất nhiều nghệ sĩ thích không chỉ là thuốc lá không.


Lâm Vũ Hân rút ra một điếu, thanh lịch châm lửa, dáng vẻ khi hút thuốc của trông rất đẹp, giống như bức tranh một người phụ nữ trên ba mươi tuổi, xinh đẹp đầy cám dỗ.


“Cũng không biết cậu là kẻ lão luyện hay là ngây thơ nữa.” Lâm Vũ Hân nhả ra một hơi khói, nhìn điếu thuốc đang cháy trên đầu ngón tay, trong giọng nói mang theo hoài niệm “Trong giới này có rất ít nghệ sĩ không hút thuốc lá, có lẽ chỉ có người đó.”


Dáng vẻ tươi cười của Đan Á Đồng có chút thay đổi, cậu nhìn Lâm Vũ Hân “Nghệ sĩ đều hút thuốc ạ? Chắc là do em không thấy nhiều, nhưng mà… tư thế hút thuốc của chị Vũ Hân trông đẹp lắm.”


Lâm Vũ Hân cười khẽ, thiếu niên ở trước mắt đúng là đang lấy lòng mình, cô gảy tàn điếu thuốc “Cậu thấy được quá ít mà thôi.”


Cô quan sát kĩ lưỡng vẻ ngoài chàng trai này, trong giới showbiz cũng coi là khá, nhưng nếu chỉ dựa vào gương mặt thì e nổi lên không được. Nhưng mà thiếu niên này dường như có tố chất diễn viên, cùng với sự may mắn, có lẽ cậu có thể nổi tiếng, chẳng qua chuyện may mắn này có thể kéo dài được bao lâu chứ?


“Nghe nói bây giờ cậu cũng là người dưới trướng công ty tụi chị?” Lâm Vũ Hân đột nhiên hỏi.
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, về chuyện Lâm Vũ Hân tự nhiên lại để ý chuyện này thì Đan Á Đồng cũng không muốn tìm hiểu thêm.


“Người đại diện của cậu là ai?” Lâm Vũ Hân rất có cảm tình với thiếu niên này, nên hiếm khi mới hỏi han nhiều như vậy.


Đan Á Đồng lắc đầu “Lúc này công ty chưa sắp xếp gì cho em hết.” cậu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục “Có lẽ còn phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa thì mới bố trí.”


Dụi điếu thuốc trong tay, Lâm Vũ Hân khẽ nhíu mày, nhưng cô lại an ủi chàng trai trẻ, nói “Không cần lo lắng, công ty sẽ nhanh chóng sắp xếp thôi.” Cô bắt đầu lo sợ ban giám đốc công ty hay là đã quên mất cậu, nếu như vậy thật, cậu bé này sẽ ngay lập tức biến tướng thành hàng đông lạnh đây.


“Chị Vũ Hân” Tiếu Kỳ Thậm từng bước chân lịch lãm đi đến bên cạnh hai người, khom người nói “Chị Vũ Hân cũng ngắm trúng Đan Á Đồng của chúng ta rồi sao?”


Lâm Vũ Hân mặt trắng bệch liếc Tiếu Kỳ Thậm “Cái thằng nhãi ch.ết tiệt, chị mày là hạng người như vậy sao? Đây là quan tâm đàn em, quan tâm đấy, mày hiểu chưa?”


Nhìn cách hai người cư xử với nhau, có thể thấy được quan hệ của bọn họ không hề tệ, Đan Á Đồng ở một bên cười theo, tỏ vẻ không nghe ra người đang bị bọn họ trêu chọc là mình.


“Đồ ngốc, nó đang giễu cợt chúng ta, cậu còn cười cái gì hả?” Lâm Vũ Hân kí đầu Đan Á Đồng, rất có dáng vẻ một bà hoàng nói “Lúc này em phải phản đối tên đó, có hiểu không, là phản đối?”


Tiếu Kỳ Thậm thấy Đan Á Đồng cười thật thoải mái, cái này chắc là do vẻ mặt hù dọa Lâm Vũ Hân chọc cười rồi. Trợ lý của Kỳ Thậm đem một cái ghế đến cho hắn, hắn cũng không khách khí mà ngồi xuống “Chị Vũ Hân, chị dọa đàn em rồi đó, vị tiểu thư Vũ Hân cao quý, xinh đẹp lạnh lùng hóa ra lại là người như thế này, chị muốn làm cho Á Đồng phải phản ứng như thế nào đây?”


“Xuy” Lâm Vũ Hân cười nhạo, không thèm để ý tới câu nói đùa của Tiếu Kỳ Thậm, nhìn sang Đan Á Đồng nói “Chuyện của em xử lý thế nào rồi?” Nói xong, còn giả bộ vô tình liếc nhìn Tiếu Kỳ Thậm một cái “Sự kiện này liên lụy tới tên tiểu tử thúi và Lạc Viêm Kiềm, chỉ sợ không dễ xử lý.”


Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, không phát hiện ra đối phương lo lắng bao nhiêu, cảm thấy hứng thú nói “Á Đồng có ý kiến hay không?”
Đan Á Đồng ngẩng đầu, nhìn con mắt đối phương giống như cười mà không phải cười, chưa kịp mở miệng đáp lại thì có người tới cắt ngang.


“Vũ Hân, Kỳ Thậm, cảnh tiếp theo là đoạn diễn của hai người, cả hai nhanh đi chuẩn bị đi.” Phó đạo diễn đi đến bên cạnh ba người “Đêm nay có thể trời mưa, bây giờ mọi người cứ đi quay phim, đến khuya thì quay cảnh mưa.”


Tiếu Kỳ Thậm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đan Á Đồng, đứng dậy, “Vâng, tôi biết rồi.”
Hai người cùng đến phòng hóa trang, lúc đi, Lâm Vũ Hân hạ giọng nói “Mày hình như rất quan tâm cậu nhóc này?”


Tiếu Kỳ Thậm nhìn cổ áo phục trang của mình “Chị hình như cũng rất có hứng thú với cậu ấy mà.” Nói xong, còn liếc Lâm Vũ Hân một cái.


“Chị với mày không giống nhau” Hai người đã tới trước cửa phòng hóa trang “Trong lòng mày đã rõ, không phải sao?” Nói xong, bước vào phòng trước, ném lại cho Tiếu Kỳ Thậm cái bóng kiêu kì.


Tiếu Kỳ Thậm lông mày giật lên một cài, cười, rõ ràng là đã quen với hành vi như vậy của Lâm Vũ Hân.
Hắn có hứng thú đặc biệt với ca sĩ này mà thôi, chuyện đó có cái gì không đúng sao?


Đan Á Đồng nhìn nhân viên hậu trường di chuyển đạo cụ xung quanh, gương mặt trống rỗng quay lại nhìn vào kịch bản trong tay.


Lâm Vũ Hân trước khi cậu ch.ết là đàn em cùng công ty, lúc đó cô chưa nổi tiếng như bây giờ, nhưng cũng là diễn viên có một ít nét đặc biệt, không nghĩ ra được sau 4 năm, cô đã có địa vị của riêng mình trong giới.


ch.ết đi rồi sống lại, trải qua 4 năm, cậu thích cái chốn phù hoa này, cậu thích diễn trò, thích cuộc sống tranh đấu, sở thích này dường như chưa bao giờ thay đổi.


Chẳng qua đối thủ lần này sử dụng thủ đoạn quá thấp kém, thấp kém đến độ làm cậu cảm thấy dù có thắng đi nữa cũng không có cảm giác đạt được thành tựu.


“Á Đồng” Dương Quân đi đến bên cạnh cậu, cúi người ghé vào tai cậu nói “Công ty bên kia hình như đã chuẩn bị sắp xếp người đại diện cho cậu.”
“Biết là ai không?” Đan Á Đồng có chút suy tư nói.


“Còn chưa rõ ràng lắm, nhưng là nghe nói công ty rất để ý scandal lần này” Dương Quân có chút mơ hồ, địa vị của Đan Á Đồng trong ngành giải trí căn bản không lớn, thế mà Thiên Quan lại sẵn lòng bảo vệ cậu, cho dù đợi thêm một thời gian ngắn trong thế giới này nữa, hắn vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ.


Đan Á Đồng cũng không nghĩ Thiên Quan lại lựa chọn như vậy, cậu xoa nhẹ trán “Tôi biết rồi.” Thiên Quan sẽ ra tay là chuyện ngoài dự đoán của cậu, cũng giống như Đường Nguyễn Khanh đem 2 triệu để lấy cậu, cái giá này đối với cậu hiện nay mà nói đều là chuyện không thể nào.


“Còn có…” Dương Quân do dự nhìn Đan Á Đồng, bộ dáng có vẻ có chút khó xử.
“Ừ?” Đan Á Đồng nhíu mày “Còn có chuyện gì sao?”


“Vừa rồi Hạ Tây Xuyên có gọi điện thoại tới, nói là Lạc Viêm Kiềm đêm nay sẽ đến thăm đoàn làm phim” Dương Quân càng ngày càng không hiểu nổi mấy người này, với tình hình hiện nay, Lạc Viêm Kiềm chẳng phải nên tránh né sao? Như thế nào còn đâm đầu vào trước họng súng?


Đan Á Đồng mày nhíu càng chặt “Anh nói là đêm nay?”
Dương Quân thấy Đan Á Đồng biểu hiện không được vui, có chút cứng ngắc mà gật đầu.


“Anh phải đi gọi điện hỏi Hạ Tây Xuyên chút đi, Lạc Viêm Kiềm lúc nói lời này chắc đầu phát sốt quá rồi đấy”. Đan Á Đồng đứng dậy, xoay người đi về hướng phòng nghỉ.


Dương Quân lặng người, sững sờ nhìn bóng lưng Đan Á Đồng, “Chính là… Chính là cậu ta đang trên đường tới rồi.”
Vì sao không nghe hắn nói hết?


Dương Quân đã có thể tưởng tượng ra đêm nay trên mặt Đan Á Đồng sẽ bày ra nụ cười “ngây thơ, khờ dại” cỡ nào, người hắn liền run lên, đột nhiên có chút đồng cảm với người nào đó đang chạy xe trên đường.


Rất đáng tiếc, những lời này của Dương Quân, Đan Á Đồng cũng không có nghe thấy, cái người đầu óc có bệnh trong lòng cậu cũng đã bắt đầu phát hỏa.






Truyện liên quan