Chương 31: Lâm Huyên Di chưa chết? !
“Tiến độ diễn ngày càng thuận lợi, càng lúc càng nhanh. Thứ tư này chính là lúc quảng bá, cho nên một ít hình ảnh nhỏ cũng nên chụp thêm thôi” Cố An Kỳ uống ngụm café cuối cùng “Về phần studio là như thế nào? Chờ em thử diễn rồi mới biết?”
“Nhưng mà nhất định em không thể qua được đâu… Lần này tuyển nhân vật này không ít, muốn được chọn ra thật sự rất khó” Tạ Vũ Phỉ nói đến chuyện thử vai, cảm xúc vẫn như trước có chút không yên. Tuy nói là chuẩn bị rất tốt, nhưng vẫn lo những người đến diễn có người tốt hơn, mà chính mình cũng là người mới, nên có chút tự ti.
“Vũ Phỉ, có biết ở trên sân khấu kiêng kị nhất là cái gì không?” Cố An Kỳ dừng một chút, thấy Vũ Phỉ lắc đầu, vẻ mặt mù mịt nhìn mình, mới tiếp tục nói “Là không tự tin, là không cố gắng. Nếu càng băn khoăn nhiều, động tác sẽ không tốt. Em nghĩ đối thủ giỏi hơn, thì ngay từ đầu đã thua rồi”
“Trình độ của em không có vấn đề, mà vấn đề ở thái độ của mình. Vũ Phỉ, vì sao em chọn nghề diễn viên? Vì vì danh? Vì lợi? Chị nghĩ tất cả đều không phải, khi diễn tập, ánh mắt của em đã nói cho chị biết, em yêu diễn xuất nên mới chọn làm diễn viên” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói “Ngày thường em diễn thế nào thì hôm nay cứ làm như vậy. Chị có thể cam đoan với em, chỉ cần có thể bình tĩnh mà diễn thì em có thể thông qua buổi thử giọng, không cần phải sợ hãi”
Cố An Kỳ nói vậy không phải là an ủi Vũ Phỉ, mà điều này không phải là không có căn cứ. Cô đối với Vũ Phỉ rất có tin tưởng, mà ánh mắt của cô càng có tin tưởng. Cô nhận rõ được Nhậm Hoài Thu sẽ lấy buổi thử vai để ngụy trang, tìm nghệ nhân yêu ngành. Hắn mở cuộc thử vai này, tất cả chỉ vì muốn tìm diễn viên có năng lực. Cố An Kỳ có rất nhiều lí do để tin tưởng, chỉ cần Vũ Phỉ phát huy sở trường như bình thường, thì có thể diễn được nhân vật kia.
“Nguyện ước ban đầu của em là diễn xuất…” Tạ Vũ Phỉ nói. Cô rất yêu diễn xuất mới đi theo cô Diệp đến “Đông Phong” cô cũng vì yêu diễn xuất nên chọn nghề diễn viên. Cô thật sự đặt nặng tâm lỹ, khiến cho tất cả những mong muốn lúc đầu bị cô bỏ qua.
“An Kỳ…” Tạ Vũ Phỉ có chỗ ngượng ngùng.
“Tốt lắm, cứ tự tin, chị chờ em mời đi ăn vì được thông qua buổi thử giọng.” An Kỳ cười, đứng lên “Thời gian không còn nhiều, chị phải về rồi, hai ngày nay còn phải quay cho bằng hết.”
“Ừ, chờ thử vai xong, em sẽ gọi cho chị nói kết quả. Còn có thứ tư tuần này, em sẽ đến xem” Vũ Phỉ cẩn thận suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười tươi.
Cố AN Kỳ gật đầu cùng Vũ Phỉ, cô hiện tại phải chụp một ít cảnh, mà Vũ Phỉ cũng vì buổi thử vai mà chuẩn bị, cả hai không còn nhiều thời gian để nói chuyện phiếm. Cô ngồi xe công cộng nhanh chóng về nhà, rửa mặt một lát, chưa ngủ được chút nào liền thay đồ đi ra cửa.
Tối nay là buổi diền còn lại của cô, tuy nói thứ tư tuần sau sẽ chính thức phát sóng tiết mục, nhưng bọn họ ngay cả cảnh quay cũng chưa chuẩn bị kịp, Cố An Kỳ không thể xin nghỉ, không thể vì bản thân mà liên lụy cả đoàn. Hoàn hảo hôm nay là chụp ở học viện, ekip cũng đi lên núi ở vùng ngoại ô chọn ngôi nhà mới xây làm trường. Cố An Kỳ có thể ngủ khi đi ra ngoại ô.
Hôm nay mùa đông lạnh lại chụp ngoài trời, khẳng định mọi nười sẽ lạnh. Cố An Kỳ đến nhanh, ở bên cạnh nhỏ nhỏ mua một ít canh nóng, để một lát đưa vào cho họ dùng.
Vừa vào trường, Cố An Kỳ chưa kịp hỏi bảo vệ, bọn họ chụp ở đâu thì nghe thấy giọng của Lâm Hạc Quần.
Cố An Kỳ thấy anh ở đằng kia hô “Cắt” rồi lớn tiếng la người. Nghe âm thanh kia không chừng hắn đang tức, mang xúc động phát ra. Chẳng qua mấy ngày nay ANnKỳ thường thấy Lâm Hạc Quần mắng người, nên cũng không để ý, chậm rãi đi qua. Mọi người trong tổ kịch đang khẩn trương chuẩn bị lại cảnh diễn, vài nhân viên hốc mắt đều hồng, có ánh lên tơ máu, xem ra thời gian ngủ cũng không có.
Cố An Kỳ hướng họ nhẹ giọng tiếp đón, bước vào. Hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ, nên cũng không nhiều học sinh ở đây, cùng lắm thì chỉ có mấy học sinh ở lại bổ túc đến xem, nhưng cũng bị nhân viên bên gnoaif ngăn cản.
Cố An Kỳ nhìn trên kia vẫn còn chụp, đánh giá còn hai cảnh nữa mới đến phiên mình, vì thế nên đi tìm chị Trương giúp chuẩn bị hóa trang. Cố An Kỳ đi vào phòng hóa trang, chị Trương liếc mắt nhìn cô một cái, giống như không thấy, ổn định ngồi bên cạnh tiếp tục hóa trang cho người khác.
Cố An Kỳ thấy bộ dạng của chị Trương, không thèm để ý, mỉm cười “Chị trương, xin chào.”
Chị trương lúc này mới ngẩng đầu “Ngồi bên này trước, chờ một lát.”
Cố AN Kỳ cũng không oán giận, chọn một chỗ ngồi chờ, thuận tiện xem một vài tin tức nhỏ. Mấy ngày nay đều vội quay phim, những tin tức này đều không để ý cho lắm.
Mở ra thì thấy tin tức chú ý nhiều ngày, cô không nhịn được nhếch mi. Tin tức là “Lâm Huyên Di vẫn còn sống?” Cô rõ ràng đã ch.ết rồi, thi thể cũng đã vớt lên, như thế nào lại bảo còn sống? Chẳng lẽ cô cái gì cũng không biết? An Kỳ cau mày, nhanh chóng đọc tin tức.
“Ở tang lễ của Lâm Huyên Di, thì thấy bạn tốt là Tiêu Thắng Hinh, Tô Dật Phàm tham dự. Ở giữa buổi tang thì thấy cô Huyên Di xuất hiện…”
Cố An Kỳ liếc mắt, nở nụ cười. Cái này nhìn là thấy, liên hệ sự kiện tang lễ trước sau, cô đã hiểu sự tình hơn một nửa.
Tám phần là “Thời đại tinh thượng” đã tìm được một nghệ nhân làm ra chuyện này. Cô gái kia chắc có phần tương tự cô, mặc đồ cô từng chụp, đeo khăn che mặt màu đen, nói ấn tượng đầu tiên cũng khiến cô hoảng hốt một chút, nghĩ đến đó cũng là mình. Mà ảnh chụp ở góc độ kì lạ, bức ảnh này vừa mờ lại bị rung, không rõ có thật hay không, muốn nói không ai phá rối, cô mới cảm thấy kì lại.
“Thời đại tinh tượng” quả nhiên vẫn lấy tiền làm trọng. Cô nhàn nhạt nhìn vào, mang theo một chút hoài niệm, mang theo một ít… giễu cợt.