Chương 84: Điệu ballroom dance tình nhân
Cố An Kỳ là người thứ ba đếm ngược phải lên sân khấu, sau khi cô biểu diễn rất nhanh đã kết thúc. Các nghệ sĩ đều bị yêu cầu ở lại “Octavia”, chờ thông báo của vòng casting tiếp theo.
Mọi người đều hiểu, sau khi họ biểu diễn xong thì đây chính là lúc để giám khảo thảo luận. Tranh thủ lúc nghỉ ngơi này, không ít người vào toilet trang điểm lại, chỉnh lại dung nhan hoặc đi mua đồ uống.
“Này, cô có nghe nói không, cái cô Nhâm Tĩnh Thu á, là đi cửa sau đó.” Cô gái Giáp nói nhỏ.
“Cái gì? Cô ta đi cửa sau á? Tôi biết mà, làm gì có ai trong thời gian ngắn như thế mà nghĩ ra được một bài hát chứ. Hừ, thì ra là có cửa sau.” Cô gái Ất nói tiếp.
“Cô đừng nói linh tinh, chị Tĩnh Thu là dùng chính thực lực của mình .” Cô gái Bính vội vàng biện giải cho Nhâm Tĩnh Thu.
“Tôi không nói linh tinh, tôi nghe Cố An Kỳ nói, cô ấy nói có lý lắm, ngay cả người sau lưng Nhâm Tĩnh Thu là ai đều nói cơ! Chính là giám đốc Chung đó.” Cô gái Giáp khinh thường nói, “Kỳ thật tôi đã nhìn ra từ lâu quan hệ giữa hai người này không bình thường rồi.”
“Cạch…” “Cót két” cửa toilet bị mở ra, Nhâm Tĩnh Thu đen mặt đi ra làm mấy cô gái vừa nghị luận về cô sợ tới mức chạy không kịp.
“Đứng lại!” Nhâm Tĩnh Thu vừa rửa tay vừa kêu, vài người chột dạ ngừng chân.
“Giỏi thì nói trước mặt tôi, đứng có nói sau lưng.” Nhâm Tĩnh Thu lạnh lùng liếc họ một cái, “Tin đồn này trong lòng các cô biết rõ có hay không, đừng rảnh rỗi đến mức phải hắt nước bẩn lên người khác!”
“Vâng…” Ba người bị dạy dỗ nghẹn họng, chỉ đành lên tiếng đáp ứng rồi lui ra ngoài.
Đường Tâm Tâm đứng sau cửa toilet nghe thấy tất cả, khóe miệng cười lạnh. Nhâm Tĩnh Thu luôn nóng tính, lúc này Cố An Kỳ sao có thể sống thoải mái đây? Đợi sau khi mọi người đi hết cô mới mở cửa, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, cười lạnh.
Cố An Kỳ vẫn ngồi trong phòng nghỉ, lấy nước khoáng mang theo uống từng ngụm nhỏ, bổ sung chút nước rồi lại tiếp tục lật xem tạp chí nổi tiếng trong tay. Vẫn chưa tìm được nhà tài trợ cho《 Tình yêu cuối cùng》, dù sao lần này nữ nhân vật chính và đạo diễn đều là tân binh, chưa có đủ danh tiếng cho phòng bán vé, mà người duy nhất nổi tiếng Dư Quả lại không quen biết một nhà tài trợ nào, vì vậy họ đã tính toán đến tình huống xấu nhất là tự mua quần áo cho bộ phim.
Nghe đã thấy vất vả, Chu Á Kiệt nghe xong tình huống thê thảm này đã do dự hỏi Cố An Kỳ có nên từ bỏ hay không, nhưng cô thích kịch bản này nên vẫn kiên trì. Cũng không phải cô chưa từng quay phim trong điều kiện gian khổ như thế này. Cô thích nhân vật đó nên cho dù phải tự xuất tiền túi cũng không sao.
Ừ, bộ này cũng đẹp, có lẽ có thể đặt hàng.
“Cộp cộp cộp…” Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn bóng đen che ở trước mình.
“Cố An Kỳ, tôi nói cho cô biết, cô có chuyện gì thì có thể nói thẳng với tôi, nhưng cô lại ở sau lưng giở trò hủy danh dự người khác, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.” Nhâm Tĩnh Thu trực lai trực vãng*, lạnh lùng cảnh cáo Cố An Kỳ, sau khi nói xong định đi.
(*trực lai trực vãng: ngay thẳng, chính trực)
Cố An Kỳ khó hiểu: “Tôi đắc tội tiền bối sao?”
“Đắc tội? Ha, tiền bối? Cô coi tôi là tiền bối sao?” Nhâm Tĩnh Thu trào phúng liếc nhìn cô, sau đó nhanh chóng rời đi.
Cố An Kỳ nheo mắt, nghĩ lại lời Nhâm Tĩnh Thu vừa nói, “Hủy danh dự người khác”, “Giở trò” sao nghe quen thế nhỉ? À, cô nghĩ ra rồi, lúc vừa bước vào đây không phải Đường Tâm Tâm đã nói mấy lời này với cô sao? Trong lòng cô dường như đã hiểu, nhưng cũng biết dưới tình huống này, cô nói gì thì Nhâm Tĩnh Thu cũng không nghe.
Đường Tâm Tâm ơi Đường Tâm Tâm, tôi chưa muốn động thủ mà cô đã chụp mũ lên tôi rồi sao?
Nước cờ cao tay, nhưng do thời gian quá ngắn nên có vẻ khá sơ sài. Người tính kế nên hiểu rõ tính cách của người kia, Đường Tâm Tâm chắc chỉ biết tính tình Nhâm Tĩnh Thu nóng nảy nhưng không biết cô thẳng thắn, ghét sự dối trá từ tận xương.
Đường Tâm Tâm, con người của cô thật đúng như cách diễn của cô, không hề có hồn. Không nhập vào linh hồn thì sao có thể đoán được cảm xúc của nhân vật chứ? Xem ra mình đã đánh giá cao cô ta…
Cô híp mắt, suy nghĩ nhìn ra xa, muốn trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi* sao? Vậy nhìn xem ai mới là người thắng đi.
(*trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi: sự tranh chấp giữa hai bên khiến cho bên thứ ba được hưởng lợi)
Kết quả vòng đầu tiên có rất nhanh, nhân viên đọc tên từng người phải rời khỏi hội trường, cứ như vậy loại được khoảng hai phần ba số người, chỉ còn lại một phần ba tiếp tục ở lại làm cho hội trường thật to trông có vẻ trống trải.
“Vòng thi thứ hai, ở trường trung học bạn sẽ cùng người yêu khiêu vũ thế nào.”
Cố An Kỳ đầu đầy hắc tuyến, đúng là sợ cái gì thì xảy ra cái đó. Hôm qua mới bắt đầu tập, hôm nay đã phải biểu diễn.
“Vòng này sẽ có nam chính của quảng cáo này Hàn Dịch Phong đến phối hợp với các bạn.” Sau khi nhân viên nói xong, Hàn Dịch Phong bước ra từ bức màn.
Hàn Dịch Phong là người mẫu lai hàng đầu hiện nay, dáng người cao gầy theo tỉ lệ 1/9 * không cần phải nói, hai dòng máu Australia và Trung Quốc cho anh thêm rất nhiều ưu thế, đường cong khuôn mặt anh rất thâm thúy, dưới mái tóc màu đen hơi rối là đôi mắt màu lam, mang theo hơi thở của quý tộc châu Âu suy đồi. Đôi mắt đó làm mê đảo mọi ngươi không phân biệt tuổi tác, có thể nói là nam nữ đều giết.
(*tỉ lệ cơ thể 1/9 : tức chiều cao cơ thể bằng chín lần khuôn mặt)
Vừa ra tới sân khấu Hàn Dịch Phong đã mỉm cười chào các nữ nghệ sĩ ngồi dưới, “Tôi là Hàn Dịch Phong, xin giúp đỡ nhiều hơn.”
Hàn Dịch Phong nghiêng người tao nhã theo nghi lễ châu Âu. Không ít nữ nghệ sĩ phía dưới bị nhãn mạo kim tinh*, mê hoặc đến choáng đầu hoa mắt.
(*nhãn mạo kim tinh: nghĩa đen ‘sao bay đầy trời’, chỉ chứng chóng mặt choáng váng. Trường hợp này có thể hiểu là bị lóa mắt)
Không biết có phải là ảo tưởng của Cố An Kỳ hay không mà cô cảm thấy sau khi nhìn vào hai mắt Hàn Dịch Phong, máu trong người cô như chảy ngược, chỉ muốn chạy ra bên ngoài.
Cô không biết Hàn Dịch Phong, chẳng lẽ chủ nhân thân thể này quen Hàn Dịch Phong? Nhớ tới lúc ban đầu, cô nhíu mày, vô cùng không vui với cảm giác trốn tránh này, trong đầu không được tự nhiên.
Lại một người nữa lên sân khấu, có điệu nhảy đường phố, có Tango, có Latin, có samba, tóm lại cái gì cần có cũng có làm người ta chóng cả mặt. Cố An Kỳ định tâm*, cố gắng kìm nén cảm giác muốn chạy trốn, ôn lại các điệu nhảy cho tình nhân một lần nữa.
(*định tâm: tâm có định lực, không dao động)
Cô là Cố An Kỳ, cô là người dũng cảm, cũng không phải loại nhát gan co người chạy trốn.
“Số 68!” Cuối cùng cũng gọi đến cô, cô rũ mắt đi lên sân khấu.
“Ballroom dance.” Cô bình thản nói với nhân viên bên cạnh, chỉ chốc lát sau âm nhạc vang lên.
Hàn Dịch Phong dắt tay cô, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô. Cố An Kỳ hít một hơi thật sâu, nhớ lại câu Tô Dật Phàm từng dạy cô, cố gắng thả lỏng. Cô là học sinh trung học, cô đang khiêu vũ với người cô yêu…
Sau khi lẩm bẩm vài lần trong lòng đề bài vòng casting, cô phối hợp với Hàn Dịch Phong khiêu vũ.
“An Kỳ, cuối cùng thì em cũng đến.” Hàn Dịch Phong nói nhỏ bên tai Cố An Kỳ, mang theo chút mê hoặc.
Cố An Kỳ không trả lời, giống như không nghe thấy anh nói gì, vẫn duy trì vẻ mặt như trước, nhảy theo bước chân anh. Quái lạ, rõ ràng cô là người bị cùng tay cùng chân, lúc khiêu vũ luôn bị vấp ngã, nhưng đến lúc nhảy chính thức lại như được khai khiếu*, mỗi bước chân đều rất thanh thoát.
(*khai khiếu: 开窍 khai khiếu” nghĩa là mở hai mắt hay còn nói là sáng mắt, thông suốt, đã nghiệm ra chân lý …)
“Sao vậy, còn giận anh sao?” Hàn Dịch Phong như cố ý nhẹ nhàng đến gần tai Cố An Kỳ, hơi nóng thổi vào tai cô hơi ngứa ngứa.
“Đã lâu như vậy rồi thì em cũng phải hết tức giận rồi chứ.” Hàn Dịch Phong tuy đang xin lỗi nhưng giọng điệu mang theo uy hϊế͙p͙ và trách móc, “Lúc trước không phải em cũng có scandal với Trịnh Văn Quân sao?”
“Bụp!” Ngay sau khi anh nói xong những lời này , Cố An Kỳ “vô tình” giẫm lên giày Hàn Dịch Phong, giày cao gót giẫm xuống khiến Hàn Dịch Phong đau tới mức xoắn cả mặt.
“A, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi… lần đầu tiên tôi khiêu vũ, vì vậy…” Cô đỏ mặt không ngừng xin lỗi, “Vậy… Chúng ta làm lại đi, tôi chắc chắn sẽ không giẫm lên chân anh nữa!”
Cô thề thốt nghiêm túc, mặc dù trong mắt cô tràn đầy áy náy nhưng khi Hàn Dịch Phong nhìn vào mắt cô, đôi mắt lam nheo lại. Đầu ngón chân anh đang đau vô cùng. Cô nàng này chắc chắn vừa rồi đã dùng hết sức để giẫm! ch.ết tiệt!
“Không sao, chúng ta tiếp tục.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, lại vươn tay ra.
Cố An Kỳ cúi đầu, “Thẹn thùng” đặt tay vào bàn tay to lớn của Hàn Dịch Phong.
Hàn Dịch Phong không nói gì nữa, lúc Cố An Kỳ nghĩ Hàn Dịch Phong đã biết điều thì đột nhiên anh dùng lực ôm cô giơ lên cao làm động tác kết thúc.
Khỏang hai giây sau anh mới thả Cố An Kỳ xuống.
Cố An Kỳ cúi đầu sa sầm mặt, tim đập “bình bịch”. Không phải cô bị dọa bởi động tác cuối cùng của Hàn Dịch Phong, mà cảm giác khi rơi xuống khiến cô hoảng sợ. Cảm giác như vậy giống như… giống như rơi từ trên vách núi xuống, giống như cô bị ngã xuống núi lần thứ hai…
“Sợ sao?” Hàn Dịch Phong cong môi, ôm lấy vai cô. Khi đặt tay lên vai cô anh mới phát hiện Cố An Kỳ khác thường.
Cả người cô đều run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi.
“Anh! Đồ khốn!” Cố An Kỳ đầu cũng không ngẩng lên, giọng nói kèm theo tiếng khóc, gần như chạy trốn khỏi hội trường.
Cô… Sẽ không khóc thật chứ… Hàn Dịch Phong nhìn bóng dáng cô bỏ đi, vươn tay, muốn đuổi theo. Anh không biết vì sao khi nghĩ tới dáng vẻ rơi lệ của cô cùng từng giọt nước mắt trong suốt, trong lòng như bị cái gì đó chặn lại.
“Dịch Phong!” Chị Mai là quản lý kêu lên đúng lúc ngăn lại bước chân muốn đuổi theo của Hàn Dịch Phong.
Tại một góc trên tầng ba tòa nhà “Octavia”, sau khi Cố An Kỳ uống một cốc nước lớn, thở hổn hển mới tỉnh táo lại.
Nói thật, cô nên cảm ơn Hàn Dịch Phong. Cảm ơn câu nói cuối cùng của anh để cô nhận ra mình vẫn đang ở trên sân khấu, nếu không trong khoảng thời gian ngắn cô không thể khôi phục lại trạng thái của nhân vật được. Hít vào một hơi, sau khi cô trùng sinh đã để lại di chứng, chỉ cần có cảm giác rơi xuống thì cơ thể sẽ tự động liên tưởng đến vách núi.
Đứng ở trên sân khấu mà thiếu chút nữa hủy đi sự thành công của mình… Đúng là mất mặt… Đúng là kém cỏi.
Cô cúi đầu, kiểm điểm lại bản thân. Cô mình đứng ở ngoài hội trường, không đi vào, giờ phút này cô không muốn ở trong không gian bị bịt kín.
Thậm chí… cho dù có nhiều người xung quanh đi chăng nữa.
Sau khi kết thúc vòng casitng thứ hai Hàn Dịch Phong vẫn không thấy bóng dáng Cố An Kỳ.
“Dịch Phong…” Chị Mai kêu lên, “Còn đang nghĩ về cô gái vừa rồi sao?”
“Ai… Ai sẽ nghĩ về cô ấy chứ ?” Vẻ mặt anh xấu hổ, hình như để che giấu, anh hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giải vờ như không thèm để ý.
“Cô gái kia, Cố An Kỳ, hình như cậu rất để ý cô ấy.” Chị Mai cau mày nói, chuyện này đối với một thần tượng đang nổi tiếng không phải là chuyện tốt.
“Chị Mai, chị nghĩ nhiều quá rồi. Em và cô ấy có thể có quan hệ gì chứ?” Hàn Dịch Phong không thừa nhận, “Dáng vẻ bình thường như cô ta cho em cũng không cần.”
Hàn Dịch Phong nói xong, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nghe Hàn Dịch Phong nói, chị Mai chẳng những không bớt lo lắng mà vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Hàn Dịch luôn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, toàn nói mấy thứ không đứng đắn, hỏi anh chuyện gì anh cũng trả lời quanh co. Nhưng chuyện này anh lại nghiêm túc trả lời.
Kỳ thật cô phải nhận ra có vấn đề từ lâu rồi mới phải, ngay từ đầu quảng cáo của”Octavia” anh đã khác thường, cố ý đề cử ngôi sao hạng ba không chút danh tiếng Cố An Kỳ, sau đó còn cố tình bỏ lịch trình, đến đây làm giám khảo.
Nhớ lại hành động và lời nói của anh trong phòng giám khảo sau khi vòng thi thứ nhất kế thúc, chị Mai lại cảm thấy Hàn Dịch Phong có chuyện gì đó gạt cô.
Ngay khi đoạn phim ghi hình được truyền đến phòng giám khảo thì đồng thời ở phòng bên cạnh cũng đã biểu diễn xong, mọi người bắt đầu đánh giá diễn xuất của thí sinh. Chị Mai nghĩ lại, ngay từ lúc đầu Hàn Dịch Phong đã khác thường, từ lúc nghệ sĩ lục tục lên sân khấu anh vẫn nhìn vào màn hình, vốn tưởng anh đã sớm chọn được người, nhưng sau đó anh không hề nói lời nào, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào màn hình, mặc kệ mấy vị giám khảo khác thảo luận vô cùng kịch liệt, anh cũng không tham dự.
“Số 18 rất biết cách nghênh ngang tị đoản*, bài hát đó chưa nghe qua bao giờ, chắc cô ấy vừa sáng tác. Có thể trong mười mấy phút ngắn ngủi viết nhạc và lời một bài hát, đúng là không đơn giản.”
(*nghênh ngang tị đoản: phát huy điểm mạnh và tránh đi điểm yếu)
“Số 24 diễn cũng tốt, rất hạnh phúc, hợp với chủ đề tình yêu, cũng thông minh khi sử dụng mỹ phẩm.”
“Số 1 cũng thú vị…”
Trong thời gian ngắn có rất nhiều quan điểm, Cố An Kỳ biểu diễn tuy rất xuất sắc nhưng không ai nhắc đến tên cô, bị vứt ở một bên. Chị Mai lúc ấy tuy đáng tiếc thay cho Cố An Kỳ, nhưng phải biết rằng vị trí người đại diện quảng cáo này không chỉ dựa vào thực lực mà còn dựa vào danh tiếng và bối cảnh công ty phía sau. Cố An Kỳ chỉ là một nghệ sĩ vừa mới chớm nở, mặc dù lúc trước cũng có nhiều tin tức, nổi tiếng cũng có, nhưng trên thực tế danh tiếng của cô vẫn không đủ để so với đám người Đường Tâm Tâm, Nhâm Tĩnh Thu.
Thua ở điểm này đúng là tiếc cho cô, nhưng coi như mọi người có khả năng đoán trước tình huống đi.
“Dịch Phong, anh không có ý kiến gì sao?” Lúc ấy Phùng Nhã Lỵ hỏi ý kiến Hàn Dịch Phong.
“Tôi ư? Tôi thật ra thích màn biểu diễn của Cố An Kỳ.” Anh nheo mắt, không nói đến số thứ tự của Cố An Kỳ, “Rất nhập tâm, cũng rất thú vị.” Anh vuốt cằm, suy nghĩ nhìn bóng dáng Cố An Kỳ xẹt qua màn hình, giống như thợ săn khóa lấy con mồi của mình.
“Hừ…” Giám đốc Chung hừ một tiếng.
“Ha ha, số 68 đúng là thú vị, ha ha, ha ha.” Chị Mai thân là quản lý chỉ có thể cười ha ha, hy vọng làm dịu đi không khí.
“Ha, dù sao cũng không vượt qua được số 24.” Giám đốc Chung nói.
“Số 24? Cái cô búp bê trống rỗng nhàm chán kia à?” Hàn Dịch Phong co chân, nhẹ tênh nói, hoàn toàn chọc giận giám đốc Chung.
Đang lúc chị Mai muốn ra mặt giảng hòa thì Hàn Dịch Phong dường như sợ lửa chưa đủ to nói với đạo diễn Trương, “Đạo diễn Trương, ngài cũng thấy vậy sao?.”
“Ừ…” Ngoài dự đoán của chị Mai, đạo diễn Trương gật gật đầu, “Xét về hành động, số 68 đúng là tốt hơn số 24.”
“Số 68 tốt hơn số 24?” Giám đốc Chung lộ vẻ không vui.
“Số 24 diễn không có hồn, chỉ được cái vỏ.” Đạo diễn Trương đạo nghiêm túc nói, “Số 24 không hề nhập vai vào nhân vật, chỉ chuyển động bên ngoài. Tuy để ý tới đặc điểm của học sinh trung học nhưng đây cũng là lỗ hổng lớn nhất. Phạm vi của động tác quá lớn, cô muốn khoe ra vẻ đẹp nhất chứ không phải ‘Nữ sinh trung học’ trong đề bài. Thua số 68 chủ yếu vì bước chân, bước chân của số 24 cứ dính vào nhau, không có tinh thần tươi trẻ của tuổi thanh xuân, mà số 68 lại hoàn toàn khác, cô ấy hòa mình vào hoàn cảnh, hòa vào trong cảm giác nên bước chân cũng thoáng hơn, âm thanh giẫm xuống sàn cũng vang ‘bộp bộp bộp’.”
“Cố An Kỳ, nếu quảng cáo mùa này chọn cô ấy, không phải sẽ rất thú vị sao?” Hàn Dịch Phong luôn mặc kệ sự sống ch.ết người khác nhưng lúc ấy lại rảnh rỗi chen vào nói giúp Cố An Kỳ.
Nhiều khác thường như vậy, nhiều vấn đề như thế, nhưng sao mình không chú ý thấy? Mày chị Mai nhíu chặt lại.
Giờ nghĩ lại đúng là cô đã quá lơ là. Hàn Dịch Phong có rất nhiều scandal về chuyện bạn gái, nhưng cô cũng không để trong lòng, bởi vì cô biết Hàn Dịch Phong chỉ chơi đùa mà thôi, lần hẹn hò lâu nhất cũng không quá một tuần, nhưng lần này Cố An Kỳ… Dường như hơi đặc biệt…
Chị Mai nhíu mày nhìn cánh cửa mở toang, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ chuyện này không phải nhỏ.