Chương 100: Lấy mình làm trung tâm
Nhìn thoáng qua thì không thấy gì, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện ánh mắt Cố An Kỳ dần dần thay đổi, giống như đang thật sự nhìn thấy cái gì đó. Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại tại một điểm, chớp chớp mắt.
“Thông qua!” Lâm Hạc Quần lập tức hô “Thông qua”, cảnh này đã quay xong, tiếp theo chỉ cần xử lý hậu kỳ là được.
Lâm Hạc Quần bảo nhân viên vẽ giúp Cố An Kỳ một ký hiệu trên mặt đất rồi để cô đi hóa trang.
Trịnh Văn Quân vẫn đứng một bên, thấy Cố An Kỳ kết thúc lập tức ném cho cô một cái khăn lớn: “Mùa đông đừng để cảm lạnh.”
“Tách”, “Tách”, âm thanh chụp ảnh không ngừng vang lên, phần lớn truyền thông đến cùng Trịnh Văn Quân đều nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc “Tình yêu” này.
“Cám ơn.” Cố An Kỳ cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cầm thêm vài thứ đi vào cái lều dựng tạm.
Mặc dù bây giờ đã qua mùa đông, là thời điểm cho vạn vật tái sinh nhưng trời vẫn còn rất lạnh, sản phẩm lần này dành cho mùa hạ nên cô phải mặc một chiếc váy mỏng để quay, để đảm bảo hiệu quả cô còn không mặc quần áo chống rét, cái khăn này có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cô ấm áp không ít.
Cô đứng lên, quấn khăn chặt quanh cơ thể đang rùng mình.
“Cố An Kỳ, anh có chuyện muốn nói với em.” Hàn Dịch Phong đi tới trước mặt cô, nghiêm túc nhìn vào hai mắt cô.
“Ừ.” Cố An Kỳ chào đám người Trịnh Văn Quân rồi đi theo Hàn Dịch Phong đến chỗ khác.
“Em nói em bị mất trí nhớ đúng không ?” Giọng điệu Hàn Dịch Phong không nghe ra đang vui hay giận.
“Đúng.” Cố An Kỳ nhàn nhã nói, “Sau lần bị điện giật đó, có một vài chuyện không thể nhớ ra.”
“Vậy bắt đầu lại một lần nữa đi. Em vẫn là em, mà anh cũng vẫn là anh. Cho dù mất trí nhớ nhưng cảm giác cũng sẽ không thay đổi, không phải sao?” Hàn Dịch Phong đúng lý hợp tình nói.
“Tôi đã nói rồi, không là không.” Cố An Kỳ lạnh nhạt nói, đôi mắt hạnh tròn trịa không có chút độ ấm, chỉ trống rỗng nhìn ra xa, “Anh chưa từng coi trọng tôi thì tôi cần gì phải nhượng bộ anh, anh cũng nên biết anh và tôi đều là loại người lấy mình làm trung tâm.”
Cố An Kỳ hiểu rất rõ tính cách của mình, khuyết điểm lớn nhất của cô là một khi đã diễn xuất thì sẽ quên đi tất cả, vứt bỏ tất cả mọi người, mọi vật xung quanh. Nói dễ nghe thì là cá tính, tập trung, nói khó nghe là ích kỷ, lấy mình làm trung tâm.
Cô không thể suốt ngày chỉ xoay quanh một người đàn ông, tự bẻ gãy cánh của mình để luôn bên cạnh một người khác, vì vậy từ sau khi cô hiểu rõ tính cách của Hàn Dịch Phong đã chắc chắn anh ta không hợp với mình. Hàn Dịch Phong muốn một Cố An Kỳ như chim nhỏ nép vào người, dịu dàng đáng yêu, mà không phải người chịu ẩn nhẫn, độc lập và máu lạnh như cô.
“Hàn Dịch Phong, anh cũng nên nhận ra, sau lần điện giật đó tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi không phải tôi trước đây nữa rồi. Tôi đã nghĩ thông suốt, đồng thời nhìn thấu nhiều chuyện.” Cố An Kỳ thở dài, “Anh và tôi chỉ có thể làm bạn bè, không thể vượt qua ranh giới đó.”
“Lời nói của một mình em có thể tính sao? Cố An Kỳ! Em rất ích kỷ !”
“Đúng, tôi không phủ nhận.” Cố An Kỳ bình thản đối mặt với lửa giận của Hàn Dịch Phong, “Hàn Dịch Phong, tôi là người như vậy, không thể nhượng bộ hay thay đổi vì bất kì ai, vì vậy…”
Nói tới đây, khóe miệng cô cong lên: “Thà rằng tôi để người khác nói tôi ích kỷ, vô tình, chứ không muốn bẻ gẫy cánh của mình.”
Cố An Kỳ sau khi nói xong lập tức rời khỏi, Hàn Dịch Phong nhìn theo bóng dáng Cố An Kỳ muốn ra tay ngăn cản, nhưng tay lại ngừng giữa không trung, không thể vươn ra.
Anh, đúng là không biết nên nói gì.
“Xử lý xong rồi ?” Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ trở về thuận miệng hỏi.
“Ừ.” Cố An Kỳ không muốn nhiều lời, “Chu tiên sinh, kế hoạch quay cho ngày mai có thể hủy bỏ được rồi, hôm nay chắc có thể thông qua trong một lần.”
“Cô chắc chắn không?” Chu Á Kiệt hỏi.
“Ừ, chắc sẽ như thế. Ngày mai tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Lần đầu tiên Cố An Kỳ xin nghỉ phép khiến Chu Á Kiệt kinh ngạc, từ trước tới nay anh chưa từng nhìn thấy Cố An Kỳ mệt mỏi, anh mở miệng, cuối cùng nói: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp, hôm nay cứ quay xong đi đã rồi nói sau.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô mệt mỏi, quả thật cô rất mệt mỏi. Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, trong lòng dường như có cảm giác trống vắng. Cô biết cái này gọi là “buông tay”, là cảm giác Cố An Kỳ còn giữ lại với Hàn Dịch Phong. Cố An Kỳ có lẽ đã từng yêu say đắm Hàn Dịch Phong, nhưng bất an và sợ hãi còn nhiều hơn phần tình cảm kia.
Lần đầu tiên Cố An Kỳ chạm mặt Hàn Dịch Phong đã nhận ra điều này. Cô chiếm được cơ thể này, nhưng cảm giác của cơ thể này đối với vài người, vài việc vẫn còn sót lại. Cố An Kỳ cũng không thích mấy loại tình cảm không thuộc về cô này, tuy nhiên nhờ đó mà cô có thể phân tích quan hệ giữa cô và người kia.
Tình yêu vốn cân bằng một khi xảy ra sự bất bình đẳng, lực lượng của một bên lớn hơn thì không còn là tình yêu nữa, nó đã trở thành ỷ lại.
Cố An Kỳ nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
Đạo cụ cho cảnh thứ hai đã chuẩn bị xong, người lần này trang điểm cho Cố An Kỳ là chị Trương, vốn cô thấy kinh phí eo hẹp nên không định mời chuyên viên trang điểm, nhưng chị Trương nghe nói Cố An Kỳ phải quay phim, mà còn vô cùng quan trọng nên không nói hai lời lập tức giúp đỡ. Quan hệ giữa chị Trương và Cố An Kỳ cũng coi như tốt đẹp, lúc này Cố An Kỳ gặp phiền toái, chị Trương tất nhiên sẽ tới giúp không chút do dự.
Cố An Kỳ trang điểm vẫn theo phong cách tươi trẻ, chẳng qua cái mụn nhỏ giữa trán không còn nữa. Thoạt nhìn cô hơi thần bí lại có chút trẻ con, bím tóc thật dài cũng được tháo ra.
Cô đi tới đứng tại vị trí đã đánh dấu, giơ tay làm dấu “OK” với Lâm Hạc Quần.
“3, 2, 1. action!” Bảng clapper board dập xuống.
Cố An Kỳ nhắm mắt lại, dường như đang hi vọng điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười thỏa mãn. Vài giây sau, dường như cô cảm nhận được cái gì đó nên từ từ mở mắt, sửng sốt nhìn bản thân trong gương.
Hàn Dịch Phong chậm rãi đi tới theo kịch bản, Cố An Kỳ không yên lòng đứng trước mặt Hàn Dịch Phong, Hàn Dịch Phong sững sờ nhìn Cố An Kỳ, giống như nhìn xuyên qua cô nhìn về phía sau.
Cố An Kỳ tất nhiên biết tâm tư Hàn Dịch Phong, cô khẩn trương giơ bức thư trong tay lên: “Xin hãy nhận.”
Hàn Dịch Phong nhìn bức thư, dường như nghĩ đến điều gì đó nên cười nhẹ, tuy nhiên anh vẫn chỉ đứng một chỗ rất lâu không nhận lấy thư trong tay Cố An Kỳ theo kịch bản.
“Dừng!” Lâm Hạc Quần xem không vừa mắt nên hô “Dừng, Hàn Dịch Phong, tập trung vào, mọi người vào vị trí, làm lại lần nữa.”
Cố An Kỳ liếc nhìn Hàn Dịch Phong, đôi mắt nâu không hề mang theo tình cảm: “Hàn Dịch Phong, anh muốn mượn quảng cáo lần này để diệt tôi?”
“Anh sẽ không nhận thư của em.” Hàn Dịch Phong lãnh khốc nói, nói đến lạnh lùng, Cố An Kỳ, chẳng phải em còn lạnh lùng hơn anh sao? Sau khi từ chối anh còn tái hiện lại khung cảnh lần đầu tiên anh gặp cô. Đây là ý gì?
Cố An Kỳ chớp mắt: “À, thế à?.”
Cô đơn giản trả lời, không ngăn cản Hàn Dịch Phong, cũng không làm gì để cứu vãn, cô chỉ lặng lẽ xoay người rời đi. Hàn Dịch Phong cắn chặt răng, sâu thẳm trong tim anh không hề muốn Cố An Kỳ thất bại, anh chỉ muốn Cố An Kỳ hạ mình, trở lại bên anh mà thôi, nhưng sao cô cứ cứng đầu cứng cổ như vậy chứ? Cô không phải không biết hậu quả của việc anh không chịu nhận bức thư.
Cố An Kỳ xoay người cười nhạt, khóe miệng không mang theo độ ấm.
Muốn tạo áo lực cho cô sao? Ha ha, đùa à? ! Anh ta nghĩ rằng làm thế thì cô sẽ cúi đầu sao? Xem ra anh ta vẫn chưa hiểu Cố An Kỳ là dạng người gì.
Cố An Kỳ lắc lắc đầu, đứng vào vị trí của mình, chuẩn bi bắt đầu lại.
“Action!”
Cố An Kỳ làm lại các hành động như lúc trước, một lần nữa, cô đi tới trước mặt Hàn Dịch Phong.
Hàn Dịch Phong lạnh lùng nhìn Cố An Kỳ, chờ cô thất bại một lần nữa. Cố An Kỳ lần này không lôi “Thư tình” ra, cô cũng không thúc giục như vừa rồi, chỉ tiến thêm vài bước. Hàn Dịch Phong sửng sốt, anh không rõ Cố An Kỳ đột nhiên tới gần định làm gì.
Cố An Kỳ khẽ cười, cẩn thận nhẹ nhàng nắm tay Hàn Dịch Phong. Bàn tay nhỏ bé vì trời rét mà lạnh như băng, Hàn Dịch Phong nhíu mày, không tự giác nắm chặt bàn tay mảnh mai lạnh buốt ấy.
Cố An Kỳ cười như ánh nắng mùa xuân, thanh nhã mà điềm tĩnh.
Cô híp mắt, khuôn mắt nhỏ nhắn bằng bàn tay tràn đầy hạnh phúc: “Khi nào cùng đi xem pháo hoa nhé.”
“Cut!” Lâm Hạc Quần hô to, Hàn Dịch Phong ngẩn ra, bây giờ anh mới biết Cố An Kỳ vừa rồi chỉ diễn trò mà thôi. ch.ết tiệt, anh thế mà lại diễn theo cô!
Cố An Kỳ không thèm nhìn Hàn Dịch Phong, đi thẳng tới chỗ Chu Á Kiệt và Trịnh Văn Quân.
Quay xong lần này, cô và Hàn Dịch Phong không còn liên quan gì đến nhau nữa. Cố An Kỳ thật sự thất vọng về Hàn Dịch Phong, cho dù vì bất cứ nguyên nhân gì khiến anh cố ý NG, Cố An Kỳ cũng không cảm thấy anh ta có lý. Từ đầu đến cuối Hàn Dịch Phong dường như đều nhìn cô bằng ánh mắt tài trí hơn người, có lẽ anh vẫn chưa cảm thấy, nhưng trên thực tế, anh không hề đặt Cố An Kỳ ngang hàng với anh.
Điều may mắn là, thời gian phải tạm biệt anh không còn lâu nữa, sau khi quay xong quảng cáo, mọi người ai đi đường người đó, hợp rồi lại tan.