Chương 50: Kem đánh răng, bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Mặc dù hắn không biết tại sao Vân Sơ lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng trong mọi trường hợp, Trạm Vân Tiêu không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng người thương của mình. Vì vậy hắn đỏ mặt không được tự nhiên nói: "Đương nhiên là có đánh, sáng tối ta đều đánh".
Sợ Vân Sơ không tin, hắn mở miệng cho nàng xem răng để chứng minh điều mình nói là sự thật.
Vân Sơ cũng cảm thấy câu hỏi mình hỏi có chút vô lý. Thấy phản ứng của anh lớn như vậy, trong lòng cô cảm thấy xấu hổ, xua tay nói: "Được, được".
Nói tới, người cổ đại đánh răng hình như thường dùng muối xanh để đánh. Ở dưới tình huống thiếu thốn như thế, có thể thấy Trạm Vân Tiêu thực sự nghiêm túc đánh răng, nếu không thì không thể có được một hàm răng trắng như vậy.
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ giải thích: "Cái đó, chỗ tôi có bán kem đánh răng và bàn chải đánh răng. Nếu như anh cần thì có thể lấy về dùng".
Chỉ từ cái tên thôi đã biết hai thứ này dùng để làm sạch răng. Lại liên hệ với câu hỏi ban nãy của Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu tâm không khỏi chìm xuống----- Chẳng lẽ răng của hắn hôi đến nỗi Vân Sơ không chịu nổi sao?
Thấy sắc mặt anh không đúng, Vân Sơ biết anh đã hiểu lầm: "Tôi không có ý gì khác. Nhưng kem đánh răng này tốt hơn muối xanh rất nhiều, nên tôi muốn anh dùng thử xem".
Vân Sơ đi vòng quanh kệ vật dụng hàng ngày một vòng và đưa cho Trạm Vân Tiêu kem đánh răng và bàn chải đánh răng để anh nhìn.
Trạm Vân Tiêu cầm kem đánh răng và bàn chải đánh răng lên quan sát tỉ mỉ, sau đó trầm trồ: "Chiếc bàn chải nhỏ này rất độc đáo".
Vân Sơ ở một bên phụ họa: "Đánh răng cũng rất tiện".
Trạm Vân Tiêu chạm vào những chiếc lông bàn chải qua lớp vỏ nhựa, chúng quả thực mềm hơn nhiều so với chiếc bàn chải lông ngựa bình thường hắn dùng. Hắn lập tức nói với Vân Sơ: "Cho ta hai mươi chiếc bàn chải đánh răng, cả kem đánh răng này cũng phải lấy hai mươi cái".
Vân Sơ mở to mắt không thể tin được: "Một lần mua nhiều như vậy?".
Trạm Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích: "Người nhà ta đông người, nên cần mỗi người một bộ".
Hai mươi chiếc bàn chải đánh răng và kem đánh răng. Mặc dù xác thực có nhiều ra hai ba bộ, chẳng qua giữ lại để sau này sử dụng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cuối cùng, Vân Sơ lấy bốn mươi bàn chải đánh răng và hai mươi hộp kem đánh răng đưa cho Trạm Vân Tiêu. Cô nói: "Bàn chải đánh răng này cách một thời gian cần được thay, vì vậy tôi lấy thêm một phần dự sẵn cho anh. Loại đóng gói màu xanh này có chất lượng tốt nhất, chẳng qua trong tiệm không có nhiều hàng tích trữ, gộp lại cũng chỉ có bốn năm chiếc".
Vân Sơ nói điều này, chỉ để nhắc nhở Trạm Vân Tiêu rằng loại bàn chải đánh răng màu xanh này là loại tốt nhất và cũng là đắt nhất, cho nên tốt hơn là anh nên giữ nó để sử dụng cho riêng mình, còn những loại còn lại có thể đưa cho người khác cũng được.
"Ta đã biết". Trạm Vân Tiêu biểu thị mình đã nhớ kỹ. Hắn nhất định sẽ giữ những chiếc bàn chải đánh răng tốt nhất để mình dùng.
Nhìn vào kem đánh răng và bàn chải đánh răng trong tay, Trạm Vân Tiêu nảy sinh hứng thú với vật dụng hàng ngày trong thế giới Vân Sơ. Hắn tự mình đi đến dãy vật dụng hàng ngày, thấy cái gì đều cầm lên hỏi Vân Sơ dùng như thế nào. Cuối cùng ngoại trừ kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng, Trạm Vân Tiêu còn mua thêm hai mươi bánh xà phòng thơm, một túi lớn sữa tắm và dầu gội đầu.
Đương nhiên, là một nam nhân tinh tế, Trạm Vân Tiêu tuy không rửa mặt bằng xà bông thơm, nhưng mỗi loại sữa rửa mặt hắn đều bôi thử ra tay để chọn lựa ra loại phù hợp nhất cho mỗi người trong nhà.
Nhìn Trạm Vân Tiêu đang cầm sữa rửa mặt rẻ tiền trên tay, Vân Sơ ngay thẳng biểu thị: "Những thứ này trong siêu thị nói chung là có hiệu quả bình thường. Không thì trước anh đừng dùng vội, đợi tôi mua cho anh loại tốt hơn".
Trạm Vân Tiêu không hề để ý xua tay nói: "Thật ra ta không có dùng mấy thứ này, nhưng nếu tiện, làm phiền ngươi giúp ta mua mấy loại có hiệu quả tốt cho mẫu thân và hai tẩu tử ta là được".
Vân Sơ đồng ý mà không cần suy nghĩ thêm: "Tất nhiên là được. Vừa vặn mỹ phẩm dưỡng da của tôi sắp hết rồi, đợi lần tới tới Khánh thị bổ sung hàng tôi sẽ mua giúp anh luôn".
Chẳng qua, Vân Sơ thực sự không ngờ rằng Trạm Vân Tiêu, một người đàn ông của cổ đại, lại có đầu óc tinh tế đến mức còn nhớ mua mỹ phẩm dưỡng da cho mẹ và chị dâu. Nói thật, ngay cả đàn ông hiện đại cũng chưa chắc nhớ tới chuyện này.
Đừng nói mua cho mẹ và chị dâu, nhiều đàn ông hiện đại cũng không thể nào lý giải khi thấy vợ mình mua chai lớn chai nhỏ mỹ phẩm dưỡng da bày ở nhà.
Để giúp mua mỹ phẩm dưỡng da, Vân Sơ tự nhiên muốn hỏi rõ ràng tình trạng da của họ, nhưng Trạm Vân Tiêu nào biết cái gì da dầu hay da khô. Sau một hồi đau đầu, hắn lập tức quyết định nhờ Vân Sơ mua hộ loại dành cho da hỗn hợp. Lấy tính cách của Trạm Vân Tiêu, việc hỏi mẫu thân và các tẩu tử về các vấn đề của da so với giết hắn còn khó khăn hơn.
Thấy dáng vẻ như lâm đại địch của anh, Vân Sơ cũng biết không thể miễn cưỡng anh quá nên chỉ gật đầu nói: "Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ xem rồi mua".
Trạm Vân Tiêu từ trong ngực móc ra một cây trâm ngọc dương chi khắc hoa mai, nhẹ nhàng đặt lên quầy thu ngân, nói: "Những thứ này cộng với mỹ phẩm dưỡng da, không biết dùng cây trâm ngọc này có đủ trả hay không?".
"Đủ rồi". Vân Sơ vươn tay cầm lấy trâm ngọc, càng nhìn càng thích.
Tuy Vân Sơ không hiểu nhiều về ngọc, nhưng cô cảm thấy những gì Trạm Vân Tiêu đưa cô xét về mặt giá trị chắc chắn sẽ không thấp. Dù sao chiếc vòng ngọc lần trước anh đưa cô đến cả ông chủ tiệm đồ cổ cũng phải mở ra giá cao muốn mua lại, quả là khiến cho người ta phải tấm tắc lưỡi.
Cây trâm ngọc trước mắt này chỉ cần nhìn độ bóng cũng biết phẩm tướng của nó không tầm thường. Một cây trâm dùng hàng ngày ở thế giới Trạm Vân Tiêu, đổi lấy vật dụng hàng ngày và mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da ở thế giới của cô. Tính thế nào cũng là cô chiếm đại tiện nghi.
"Vậy là tốt rồi". Trạm Vân Tiêu cảm thấy yên lòng khi nàng nói đủ.
Vân Sơ có chút ngượng ngùng trong lòng, cô đặt cây trâm ngọc trong tay xuống, nói: "Nói trắng ra, những thứ này của tôi chẳng đáng bao nhiêu tiền, đây là tôi chiếm tiện nghi của anh".
"Cũng không thể nói như vậy. Ta biết ngươi thiện lương, nhưng những thứ này có thể không có giá trị đối với ngươi, nhưng với ta chúng rất có giá trị".
Trạm Vân Tiêu cũng đã giao dịch với Vân Sơ vài lần. Thành thật mà nói, làm một thương nhân, Vân Sơ hoàn toàn không đủ tư cách. Từ xưa đến nay, thương nhân luôn lấy việc kiếm lợi đặt lên hàng đầu. Nhưng những lương thực và hạt giống nàng bán cho hắn và Ngô Bảo Tú, dưới cái nhìn của nàng thì chúng lại chỉ là vật bình thường, không đáng bao nhiêu tiền.
Tuy nhiên, số hạt giống ấy sau khi tới tay hắn và Ngô Bảo Tú chắc chắn sẽ mang lại cho họ nguồn lợi khổng lồ. Chỉ lấy Trạm Vân Tiêu tới nói, khi có được những hạt giống này, hắn đã lên sẵn kế hoạch cho chúng ở trong lòng. Khoan nói về bắp ngô và lúa nước, chỉ nói về khoai tây sắp được thu hoạch trong nông trang nhà hắn. Hắn tính toán sẽ hiến lên cho đương kim Thánh thượng.
Sản lượng của khoai tây cao, chỉ cần có đủ hạt giống, một khi chúng được phổ biến rộng rãi thì sản lượng lương thực của cả nước nhất định sẽ tăng gấp đôi.
Trạm Vân Tiêu nghĩ, đây mới chỉ là công lao hiến khoai tây. Nếu như biết cách vận dụng nó thật tốt, nói không chừng còn có thể khiến hắn được phong tước vị nữa. Lợi ích trong đó không thể so sánh với vàng bạc mà hắn đã đưa cho Vân Sơ. Vì vậy, theo cái nhìn của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ không cần phải cảm thấy xấu hổ vì thu đồ của hắn.
Bởi vì khi hắn cho ra những thứ này, thì hắn cũng nhận được hồi báo càng lớn.
Sau khi nghe Trạm Vân Tiêu phân tích, Vân Sơ bỗng thấy mở mang đầu óc.
Không sai! Với đặc thù của siêu thị nhà cô, khi bán đồ cho khách đến từ cửa gỗ, cô không thể chỉ định giá ở mức giá cơ bản của những thứ này, mà còn cần cân nhắc đến sự khan hiếm của những thứ này ở các thế giới khác.
Vân Sơ vỗ nhẹ vào đùi, thụ giáo nói: "Sau khi nghe những gì anh nói, tôi dường như có thể trực khí tráng đương trở thành một tên gian thương sau này".
Trạm Vân Tiêu cười không nói. Đối với điều nàng nói, hắn từ trong lòng là không tin. Bởi lấy sự hiểu rõ của hắn với Vân Sơ, với tính cách trách trời thương dân của nàng căn bản sẽ không có khả năng trở thành gian thương được. Thí dụ như Ngô Bảo Tú, lại thí dụ như Đổng Thừa Trạch. Vân Sơ đã bán và đưa cho họ rất nhiều đồ, nhưng lấy lại chẳng được bao nhiêu thì nói gì tới lợi nhuận được.
Hơn hết, trong lòng Trạm Vân Tiêu có một loại dự cảm rằng lần sau nếu gặp phải một khách hàng có tình cảnh đáng thương, thì nàng vẫn sẽ giống như trước không hề cân nhắc đến vấn đề lợi nhuận.
Bị Trạm Vân Tiêu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Vân Sơ có chút chột dạ. Cô ở trong lòng âm thầm nghĩ: "Nếu thật sự không thể, sau này gặp được khách giàu có thì kiếm thêm một chút cũng được. Còn nếu gặp được khách không có tiền, vậy cô sẽ kiếm ít tiền hơn".
Cũng là Trạm Vân Tiêu không biết cô đang nghĩ gì, nếu không anh khẳng định sẽ đầu đầy chấm hỏi----- Có tiền là có tội sao?
Trạm Vân Tiêu có lòng muốn tận dụng bầu không khí tốt lúc này để nói chuyện với Vân Sơ nhiều hơn. Nhưng không khéo chính là, thức ăn ngoài cô gọi đã tới, bởi vậy đề tài của họ cũng tạm dừng. Lại chờ sau khi Vân Sơ mở hộp thức ăn ra, Trạm Vân Tiêu thoáng chốc đã không nhớ rõ chủ đề mà anh muốn tiếp tục trò chuyện với Vân Sơ nữa rồi.
Đồ chiên rán vốn đã khiến người ta khó mà kháng cự, nhất là vào những đêm hôm khuya khoắt như thế này thì lực sát thương của nó càng tăng dữ dội. Hamburger mềm mại ngon miệng, gà rán xốp giòn thơm nức. Đây đều là mùi vị Trạm Vân Tiêu chưa từng nếm qua, hắn mới chỉ nếm thử một miếng đã bị hai thứ đồ này bắt tâm.
Nuốt xuống miếng gà rán, hắn vội vàng mở miệng nói: "Cái này ăn ngon thật, ta có thể…..".
[ LTH: Hình tượng! Hình tượng!! Đại ca…..!!! ]
Vân Sơ cũng coi như thấy rõ, Trạm Vân Tiêu chính là một tên thích ăn hàng. Anh muốn nói cái gì, cô đã rất rõ ràng. Cô ngay lập tức cắt lời anh: “Những thứ này phải ăn khi còn nóng mới ngon, để nguội rồi sẽ giảm vị. Anh vẫn không nên mua rồi mang về, bởi chỉ sợ tới khi đó nó đã nguội rồi",
"À! Vậy sao…..". Trạm Vân Tiêu có chút đáng tiếc cúi đầu.
Nói thật, nhìn dáng vẻ thất lạc của anh, Vân Sơ xấu hổ lại vươn tay lấy gà rán. Nghĩ tới một cổ nhân như Trạm Vân Tiêu, đây chính là lần đầu tiên anh ăn đồ ăn vặt như Hamburger hay gà rán, cho nên mới đầu thấy nó mới mẻ cũng là chuyện bình thường. Cô vẫn là không nên đoạt ăn với anh thì hơn, dứt khoát để cho anh ăn đủ thì thôi.
Vân Sơ sờ cái bụng mới chỉ no ba, bốn phần của mình, buông lỏng ngả người lên trên ghế, trong tay cầm cốc Cocacola nhấm nháp từng ngụm.
Thấy cô không ăn, Trạm Vân Tiêu hỏi, sau khi nghe Vân Sơ nói mình đã ăn no rồi, hắn mới yên lòng tiếp tục đánh chén "mỹ thực".
Nhìn Trạm Vân Tiêu ăn, Vân Sơ mới hiểu được tại sao lại có câu tú sắc khả xan*.
(*) Tú sắc khả xan ( 秀色可餐): Thành ngữ, âm đọc là xiù sè kě cān, ý là sắc đẹp có thể làm cho người ta quên đi cơn đói. Dùng để hình dung nữ tử dung mạo vô cùng mỹ lệ hoặc cảnh rất đẹp.
Thành thật mà nói, tốc độ ăn của anh không hề chậm. Nhưng cách anh ăn gà rán và uống Cocacola lại khiến cho người ta có một cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Vân Sơ ôm cốc Cocacola len lén quan sát hồi lâu, cuối cùng đạt được một cái kết luận. Người ta sở dĩ ăn gà rán, uống bia cảnh đẹp ý vui như thế, đó là bởi vì khí độ toàn thân kết hợp với vẻ bề ngoài xuất trần chống đỡ.
Nhìn Trạm Vân Tiêu như vậy, Vân Sơ không khỏi tò mò, cô ý đồ xấu nghĩ tới: Lần sau mời anh đi ăn thịt nướng, cho dù có là người đẹp mắt đến đâu thì tới lúc ăn xiên que cũng phải nhe răng trợn mắt thôi. Tới khi đó, mặc cho anh có xuất trần thoát tục thế nào thì cũng phải hạ phàm hết.