Chương 85: Hiến muối

Người Dịch: Lan Thảo Hương.


Từ làng chài đến trong thành mất gần ba giờ lộ trình, hai người Trọng phụ là đại nhân còn tốt, riêng hai đứa nhỏ như Quý Hòa chỉ mới đi được nửa chặng đường đã thấy đuối. Nhất là Trọng Hòa, do tuổi còn nhỏ lại thêm trước kia chưa từng đi xa như vậy bao giờ nên cậu vừa đi vừa thở phì phò. Thỉnh thoảng còn phải dừng lại chống hai tay lên đầu gối lấy hơi nghỉ ngơi.


Nhưng cậu không dám ồn ào, sợ Trọng phụ mất hứng liền không cho cậu theo tới trong thành nữa.


Đây chính là vào thành, người trong làng luôn nói trong thành chơi vui ra sao, đẹp ra sao. Hôm nay vất vả lắm mới có được cơ hội vào thành, nói thế nào cậu cũng muốn vào thành một cái xem sao. Sau đó về làng kể lại cho đám tiểu đồng bạn nghe những gì cậu đã thấy trong thành, khẳng định sẽ rất có mặt mũi.


Thấy nhi nữ đi cố sức, Trọng phụ vươn tay lấy hai thớt vải trong gùi ra. Sau cả người ngồi xổm xuống, nói với Quý Hòa: "A Quý, ngồi vào đây đi, ta cõng ngươi đi một đoạn".
Trang Cơ nhìn hành động của trượng phu, bật cười hiểu rõ. Nàng cũng ngồi xổm xuống để Trọng Hòa ngồi vào trong gùi.


Nhìn A đa ngồi xổm trước mặt, chỉ cần nhấc chân lên là có thể bước vào gùi, Quý Hòa do dự một lúc nhưng vẫn lắc đầu nói: "A đa, ta có thể đi mà không cần ngươi cõng".


available on google playdownload on app store


Mặc dù Quý Hòa hơi gầy, nhưng nàng vẫn nặng chừng bốn mươi cân. Nàng đau lòng Trọng phụ, cảm thấy mình còn chưa tới tình trạng mệt đến nâng không nổi bước chân nên nói cái gì cũng không chịu ngồi vào trong gùi.


Trọng phụ không phải loại người chu đáo, thấy nữ nhi nói thế cũng không nghĩ nhiều. Hắn gật đầu rồi bỏ thớt vải vào gùi của Trang Cơ, sau đó ôm lấy Trọng Hòa lên. Hai cánh tay hơi xoay một cái liền vững vàng đặt Trọng Hòa vào trong gùi của mình.


Một loạt động tác của hắn làm Trọng Hòa rất phấn khích. Cậu đứng trong gùi, hưng phấn ôm lấy đầu Trọng phụ nói: "A đa, chơi thật vui".


Nhìn nhi tử bởi vì không ngừng động làm trượng phu phải ngửa ra sau, Trang Cơ vội vàng nhắc nhở: "A Hòa, mau ngồi xuống đi đừng có nhúc nhích nữa. Ngươi như thế sẽ làm A đa ngươi rất mệt".


Nghe A nương nói, Trọng Hòa ngồi trong gùi quay đầu lại ấm ức nháy mắt với Quý Hòa. Sau đó quay đầu nhìn về phía trước, ngoan ngoãn nghe lời không lộn xộn trong gùi nữa.


Thấy nhi tử thành thật ngồi yên, Trang Cơ mới yên tâm quay đầu lại và vươn tay nắm lấy tay nữ nhi, còn không yên lòng dặn dò: "Nếu lát nữa ngươi đi mệt thì phải nói cho A nương biết. A nương sẽ cõng ngươi".
Quý Hòa gật đầu, biểu thị mình biết rồi. Sau người một nhà lại nhấc chân đi về phía trong thành.


Trọng Hòa còn nhỏ, tối hôm qua hưng phấn quá nên ngủ không ngon. Ngồi trong gùi mới không bao lâu đã ngủ thiếp đi, tới cuối cùng vẫn là bị Trang Cơ đánh thức dậy. Cậu dụi dụi con mắt, có chút mơ hồ hỏi: "Đến trong thành rồi ạ?".


Trang Cơ vươn tay thay Trọng Hòa chỉnh lại vạt áo, lại thấy trên mặt hắn hằn ra vết sợi đan gùi cũng là không nhịn được bật cười: "Đã đến rồi, mau mau xuống dưới đi. A đa ngươi còn phải vào thành tìm đại nhân, các ngươi đi theo A nương cùng nhìn đường phố quanh đây".


Nồi đất trong nhà bởi vì nấu muối nên đã hỏng, vì vậy Trang Cơ muốn dạo một vòng trong thành tìm chỗ đổi hai cái nồi mới về để nấu muối. Nồi đất lớn hơn so với bình gốm, một lần đựng được nhiều hơn nửa lượng nước biển. Giờ trong nhà không thiếu lương thực vải vóc, nên nàng cũng bỏ được xuất ra tiền lớn mua thêm đồ cho trong nhà.


Hầu phủ của Di Bá hầu mới được xây và là tòa phủ đệ hoành vĩ nhất ở Tân thành. Tuy nhiên, khi Trọng phụ đến trong thành để đổi cá khô, hắn chưa từng đi qua khu vực bên đó bởi Tân thành có phân chia một phiến khu vực riêng dành cho các bình dân, nơi đây cung cấp cho bọn hắn để dễ dàng đổi đồ.


Nhìn cửa chính đầy uy nghiêm của Hầu phủ, Trọng phụ cầm hũ sành đựng muối trên tay, hít sâu một hơi rồi quay lại không yên lòng dặn dò vợ con: "Ta vào đây, trong một khắc nửa khắc sẽ không ra ngay được. Ngươi dẫn bọn nhỏ tới quán ăn đầu đường chờ ta. Bọn nhỏ khó lắm mới được tới trong thành một chuyến, nên ngươi mua cho bọn chúng bát canh thịt và bánh nếp cho bọn hắn nếm thử đi".


Sau khi dặn dò xong, Trọng phụ bước chân lên bậc đá trước cổng Hầu phủ. Tuy nhiên, Hầu phủ không dễ vào như vậy, cần phải chờ thủ vệ gia nô đi xin phép Di Bá hầu để Di Bá hầu quyết định xem có muốn gặp mặt hắn hay không.


Mấy người Quý Hòa không dám đến quá gần cổng Hầu phủ. Chỉ xa xa nhìn Trọng phụ đang đưa nồi đất đựng muối trong tay cho người bên trong cửa, tiếp đó lẳng lặng đứng ở cổng chờ.


Trang Cơ chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nàng chuyển đầu nhìn qua nhi nữ của mình rồi nhỏ giọng lầu bầu: "Đây là ý gì? Tại sao chỉ lấy muối đi mà lại không cho người vào?".


Thấy Trang Cơ có chút nóng nảy, Quý Hòa tựa như tiểu đại nhân lên tiếng an ủi: "Có lẽ cần phải thông báo Hầu gia rồi mới cho A đa vào".


Hai mẹ con dẫn theo Trọng Hòa không dám tiến lên hỏi mà đứng đó chờ. Một lúc sau, cửa lớn Hầu phủ lại mở ra một khe hở, sau khi Trọng phụ liếc nhìn mấy mẹ con một cái liền nhấc chân theo người bên trong cửa đi vào.


Nhìn cánh cửa đóng kín của Hầu phủ, Trang Cơ nắm chặt tay Quý Hòa có chút không xác định hỏi: "Chuyện này thành rồi hả?".
"Hẳn là vậy". Quý Hòa không chắc lắm. Nhưng biện pháp chế muối là Vân tỷ tỷ dạy nàng, chỉ cần A đa nói chuyện tốt với Hầu gia, vậy chuyện hẳn cũng là thành.


Mấy người Trọng phụ vào thành là để hiến phương pháp chế muối, và nghĩ muốn dựa vào phương pháp này mà lộ mặt ở trước mặt Hầu gia. Nói sao Di Bá hầu chính là chủ nhân của một mảnh thổ địa này, nếu bọn hắn giấu diếm Di Bá hầu vụng trộm chế muối rồi mang đi bán mà bị người vạch trần ra, vậy rất dễ sẽ xảy ra chuyện.


Trọng phụ chỉ là một bình dân bình thường, hắn không muốn vì chút muối biển mà làm cho toàn gia bị giáng xuống thành nô tịch.


Ba người ở bên ngoài đợi chừng một khắc đồng hồ thấy Trọng phụ mãi chưa ra. Sau lại thấy nhi nữ tinh thần ủ rũ, Trang Cơ liền mở miệng nói: "Chúng ta tới quán ăn mà A đa các ngươi nói ngồi đợi hắn đi".
Nghe Trang Cơ nói muốn đi quán ăn, Trọng Hòa lập tức cao hứng tới nhảy cẫng lên: "Hoan hô, bánh nếp, canh thịt".


Trang Cơ dẫn theo nhi nữ tới quán ăn và gọi hai bát canh thịt, hai cái bánh nếp. Mặc dù trong nhà giờ có tiền, nhưng Trang Cơ đã quen tiết kiệm, tư tưởng trong một chốc một lát chưa thể đổi ngay được. Nhìn một cái bánh nếp đã hết hai lượng lương thực tinh, nên nàng nào nỡ bằng lòng ăn. Cũng là do thấy nhi nữ nhìn bánh nếp trong tay người khác hai mắt phát sáng, nàng mới bỏ được mua cho mỗi người một cái bánh nếp nếm thử. Về phần nàng, lúc ra cửa có mang theo bã đậu, nàng có thể dùng thứ này lấp bụng cũng được.


Chủ quán rất nhanh mang đồ ăn lên. Cả Quý Hòa và Trọng Hòa cùng ngồi quỳ chân trước bàn thấp, tham lam nghe mùi thơm của canh thịt trước mặt. Quý Hòa còn khá kiềm chế, nàng cầm lấy bánh nếp trước mặt xé ra một nửa đưa cho Trang Cơ. Sau mới cúi đầu cắn từng miếng nhỏ theo chỗ bị xé.


Còn Trọng Hòa không quản được nhiều như vậy. Nhìn bánh nếp cùng canh thịt trước mặt, cậu hoan hô một tiếng liền lập tức vùi đầu say sưa bắt đầu ăn ngon lành.


Bát sành đựng canh của quán rất lớn nên phân lượng rất đủ. Trong một bát canh thịt có tới bảy tám miếng thịt dài hai centimét vuông. Quý Hòa ăn nửa cái bánh nếp lại uống thêm nửa bát canh thịt, sau liền đẩy nửa bát còn lại tới trước mặt Trang Cơ.


Trang Cơ uống một ngụm nhỏ, lại nếm thử bánh nếp sau đẩy về lại cho Quý Hòa. Bảo nàng ấy có thể tự mình ăn mà không cần lo lắng cho nàng. Thấy A nương A tỷ đẩy qua đẩy lại, không ai chịu uống nốt chỗ canh còn lại. Trọng Hòa ɭϊếʍƈ đôi môi đầy váng dầu của mình, dù trong lòng có không bỏ được nhưng vẫn kiên quyết dứt khoát đẩy chén canh của mình qua cho Quý Hòa.


"A tỷ uống chén của ta đi, canh này nhiều lắm, ta không uống được nữa". Lại sợ Quý Hòa không tin, cậu còn đưa tay vỗ nhẹ vào cái bụng căng phồng của mình.
Thấy bụng nhỏ của cậu phình lên xác thực đã ăn no, Quý Hòa mới đưa tay kéo bát canh đến trước mặt mình, từng ngụm uống hết.


Trang Cơ vừa uống canh thịt vừa thở dài trong lòng: Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái bọn nhỏ đều đã hiểu chuyện rồi.


Cơm nước xong xuôi, Trang Cơ dùng bố tệ nàng mang theo trả tiền, chỗ tiền thừa còn lại thì để chủ quán đổi ra thành tám cân rưỡi lương thực tinh và bỏ nó vào trong gùi. Nghe nàng nói đang đợi người, chủ quán lại cho các nàng thêm ba bát canh nóng. Bây giờ đã là buổi trưa, hầu hết mọi người chỉ ăn hai bữa sáng chiều, vì vậy trong quán giờ không có một thực khách nào. Chủ quán cũng không để ý các nàng ngồi trong quán chờ người, dù sao có thể kết thêm được một thiện duyên cũng rất tốt.


Chẳng qua do chủ quán nhìn Trang Cơ ăn mặc rất thể diện nên mới có thể mở cửa cho các nàng. Chứ nếu đổi thành một khách nhân quần áo tồi tàn thì sẽ không có thái độ tốt như vậy.


Mấy người Trang Cơ ngồi trong quán ăn đợi gần nửa canh giờ mới thấy Trọng phụ trên tay ôm một đống vải lớn, bước chân lững thững từ đầu phố đi tới.


Thấy trượng phu dáng vẻ mất hồn mất vía, Trang Cơ vội vàng kéo lấy tay hắn, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, dáng vẻ này của ngươi là sao thế? Còn có vải trên tay ngươi là của vị đại nhân kia cho à?".
Trọng phụ ngơ ngác xua tay nói: "Chờ đã, trước hết để cho ta nghĩ xem nên nói với các ngươi thế nào đã".


Thấy trượng phu tuy có dáng vẻ kinh hãi nhưng cũng may là đủ tay đủ chân trở về, trong lòng Trang Cơ liền thấy an tâm. Rồi lại nghĩ tới Trọng phụ chạy nửa ngày đường còn chưa có ăn gì, nên vội vàng để chủ quán lại cho một bát canh thịt và hai cái bánh nếp tới.


Trong khi chờ bánh nếp canh thịt được đưa lên, sự chú ý của Trang Cơ không khỏi bị mấy thớt bố Trọng phụ ôm về hấp dẫn. Nàng vươn tay sờ lên mặt vải và cảm thấy nó rất mịn, chất vải không giống vải bố chút nào.


Nàng yêu thích không buông tay sờ mặt vải trong tay, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên nói: "Vải này thật là mềm, sờ tới sờ lui thấy không giống vải bố cho lắm?".


Trọng phụ vẫn là dáng vẻ còn đang tiêu hóa tin tức. Vừa vặn chủ quán bưng canh thịt lên lại nghe thấy Trang Cơ nói, hắn vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, đây là lụa, được dệt từ tơ tằm. Vải này so với vải bố chính là một cái trên trời, một cái dưới đất".


Thứ như tơ lụa rất quý giá, bốn, năm mươi thớt vải bố chưa chắc đã đổi được một thớt tơ lụa. Vậy nên tơ lụa này thường chỉ dành cho giới quý tộc hay các thương nhân giàu có trong thành dùng.


Nghe chủ quán nói một thớt tơ lụa có thể đổi được bốn, năm mươi thớt vải bố, Trang Cơ nhanh chóng thu tay lại: Đùa gì thế, thứ trân quý như vậy nếu không may bị bàn tay thô ráp cẩu thả của nàng sờ hỏng, vậy còn không phải khiến nàng đau lòng ch.ết rồi.


Trọng phụ mang về năm thớt tơ lụa, Trang Cơ sau khi ở trong lòng âm thầm chuyển đổi liền chấn kinh che lấy miệng.
Chỉ bằng mấy thớt tơ lụa này cũng có giá trị hơn hai trăm thớt vải bố!
Hết lần này tới lần khác Trọng phụ chỉ sợ nàng còn chưa đủ chấn kinh, lại không tiếc ném ra một quả bom.


"Hầu gia rất coi trọng phương pháp chế muối ta dâng lên. Chẳng những ban thưởng cho ta những thứ này, mà còn phong ta làm trưởng làng. Từ nay trở đi, bắt đầu từ làng của chúng ta cho tới Mộc Câu thôn ở phía sau núi đều sẽ do ta quản".
- -- HẾT CHƯƠNG 85 ---






Truyện liên quan