Chương 88: Trọng phụ thăng chức
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Nói về Lỗ Bằng Thiên trước. Sau khi hắn đem con hươu bán cho Trạm Vân Tiêu và mua được một cái nồi sắt, mười chai rượu trắng, một thùng cải bẹ và năm lon cá hộp. Từ chỗ Vân Sơ trở lại sơn động, hắn đặt nồi sắt xuống đất, nhét rượu đế, cải bẹ, cá hộp vào trong túi da thú lớn hắn mang theo vào núi trước đó.
Một túi da thú lớn để đầy ắp đồ. Trong lúc di chuyển, hắn cực kỳ chú ý động tác để không di chuyển quá mạnh tránh làm vỡ chai thủy tinh đựng rượu. Mỗi lần Lỗ Bằng Thiên vào núi đều không dễ, bởi sơn động cách nhà gỗ nhỏ dưới chân núi của hắn có hơn nửa ngày đi đường. Đi rồi trở về càng là khó khăn, hắn cũng không thể ngày ngày đều chạy tới sơn động trông coi được.
Vậy nên hắn tính cứ cách ba ngày sẽ tới một lần, còn chuyện có gặp lại cửa gỗ hay không còn phải xem vận khí rồi.
Sau khi trời hừng sáng, Lỗ Bằng Thiên xách tốp năm tốp ba gà rừng, thỏ rừng bị trói với nhau lên trực tiếp xuống núi. Tới khi trở lại nhà gỗ nhỏ, hắn đặt túi da thú xuống rồi sờ soạng ở vách tường kéo ra hai cái bình gốm.
Mười bình rượu đế, mỗi bình chưa tới một cân nên cộng lại chỉ chứa đầy nửa bình gốm. Hắn khui một gói cải bẹ, uống thêm hai ly rượu đế và gặm nốt hai cái bánh bột ngô đã nguội từ lâu. Ăn xong, lại dùng đao bổ củi nạo một cái nút gỗ và cẩn thận đậy kín bình gốm đựng rượu lại. Sau mới có thời gian rảnh đi xử lý con mồi hắn mang về.
Với ngần ấy đồ, Lỗ Bằng Thiên không nghĩ tốn sức mang chúng chạy tới trấn trên bán. Thỏ thì hắn lột da, còn gà thì nhổ sạch lông, sau rửa sạch sẽ lại thoa lên chút muối rồi treo ở trên bếp lò. Treo ở đây để lúc nấu cơm, hơi nóng sẽ bốc lên từng chút từng chút đem mấy con gà rừng, thỏ rừng này hơ cho khô. Vào mùa đông, việc ăn được con mồi sẽ rất khó nên đây sẽ là lương thực dự trữ cho mùa đông này của hắn.
Thu thập xong con mồi, Lỗ Bằng Thiên cũng cảm thấy rất mệt. Hắn trở về giường nằm không buồn nhúc nhích.
Loại rượu này vốn dĩ có đồ cồn không thấp. Tuy rằng trước đó hắn chỉ uống hai chén, nhưng chén hắn dùng uống rượu quá lớn. Lại thêm bận rộn từ nãy tới giờ, rượu trong người đã bị huy động hết lên. Lỗ Bằng Thiên nằm ở trên giường vươn tay sờ lên vết sẹo trên mặt, lòng thầm nghĩ tới chuyện đêm qua, đầu óc hỗn loạn làm hắn không biết mình đang ở nơi nào.
- -- ----
Vân Sơ vừa tiễn Quý Hòa và Lỗ Bằng Thiên đi liền vội vàng xoay người chọn ra một ít cá, tôm và cua để riêng ra, chỗ còn lại như trước để Trạm Vân Tiêu mang về. Ngoài ra, trước đó Vân Sơ còn mua một ít hoa quả cho Trạm Vân Tiêu, nên cũng để anh khiêng về nốt.
Lần trước khi anh tới đã nói bây giờ thời tiết lạnh nên không còn loại trái cây nào để ăn. Dâu tây anh trồng đã nở hoa, anh thậm chí còn để hạ nhân dựng một cái nhà ấm nhỏ trong sân và chuyển tất cả mầm dâu tây qua nhà ấm. Chắc hẳn chúng có thể thuận lợi vượt qua cái mùa đông lạnh giá này, để anh có được quả dâu mà ăn.
Khi anh nói câu này, Vân Sơ cũng thầm ghi lại trong lòng. Ba ngày sau, khoảng thời gian ngắn nhất để cánh cửa gỗ xuất hiện, cô đã đặc biệt chạy qua chợ mua rất nhiều hoa quả trở về. Bao gồm chuối tiêu, dứa, lê, táo, cam, mỗi loại cô đều mua tới hai hộp xốp lớn, đủ cho anh và người nhà ăn trong một thời gian dài.
Trước khi Lỗ Bằng Thiên tới, Trạm Vân Tiêu đã chuyển gần hết số hoa quả này. Hiện tại chỉ còn hai hộp ở tầng hai, và anh chỉ cần một chuyến là chuyển xong.
Việc tốn thể lực Vân Sơ giúp không được gì, chỉ đành nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường trong khi anh xuống lầu, nhắc nhở: "Còn mười phút nữa là tới sáu giờ. Anh chuyển nhanh lên, ở trên tầng em còn đặt mua mấy cái gương to nữa".
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ trừng mắt giải thích: "Không phải lần trước anh nói mẹ anh cầm số mỹ phẩm kia đi tham dự tiệc trà xã giao à? Chiếc gương nhỏ ở trên hộp trang điểm còn dẫn tới oanh động rất lớn nữa. Nên lần này em có mua mấy cái gương lớn có thể soi rõ cả người, mang về đưa cho dì khẳng định dì sẽ rất cao hứng".
Chuyện này lần trước Trạm Vân Tiêu tới chỉ coi như chuyện cười mà kể lại cho Vân Sơ nghe. Lại không nghĩ rằng cô ấy đặt nó trong lòng, còn lên mạng đặt mua vài chiếc gương trở về.
Trạm Vân Tiêu mắt mang ý cười, tiến lên nắm lấy tay Vân Sơ, ôn nhu nói: "Ngươi tại sao lại tri kỷ như thế? Nếu ta mang chúng về, nương nhất định sẽ cao hứng muốn ch.ết".
Vân Sơ dù có lòng muốn cùng anh vuốt ve an ủi một hồi, nhưng ngẩng đầu thấy đồng hồ treo tường đã sắp tới sáu giờ rồi. Cô lập tức rút tay mình về, rồi đuổi người lên tầng khiêng gương xuống. May có Vân Sơ nhìn chằm chằm thời gian nên Trạm Vân Tiêu vừa khiêng gương lớn bước vào cửa gỗ, cánh cửa gỗ ngay sau đó đã biến mất trước mặt cô.
Nhìn siêu thị lại trở về an tĩnh, Vân Sơ với cảm xúc không mấy cao đi vòng quanh hai vòng nơi cửa gỗ biến mất. Sau liền nhận mệnh cúi xuống nhấc cái thùng nhựa đựng nửa thùng tôm cá đi tới chỗ gầm cầu thang. Cô lưu lại một tờ giấy ghi chép cho Dương Vi ở trên quầy thu ngân, dặn cô ấy giữa trưa chế biến cá, tôm và lươn. Sau liền xoay người lên lầu ngủ bù.
Khi Dương Vi đi làm vào buổi sáng nhìn tờ giấy ghi chú kẹp trên quầy thu ngân, liền vội vàng chạy tới chỗ gầm cầu thang xem cá tôm trong xô. Nhìn thấy tôm cá vẫn còn sống nhảy nhót tưng bừng, Dương Vi không khỏi tặc lưỡi: Không hổ là bà chủ, hải sản tươi sống như thế không biết cô ấy có được bằng cách nào. Chỗ này hẳn đã tốn không ít tiền đi.
Đối với chuyện Vân Sơ để mình xử lý tôm cá, Dương Vi không hề thấy bất mãn chút nào. Vân Sơ đối với cô trước nay rất hào phóng, nhìn trong xô có nhiều tôm cá như vậy mà chỉ bằng hai người họ khẳng định ăn không hết. Dựa theo tình huống trước kia, vào lúc cô tan làm vào chiều tối khẳng định lại có thể mang một ít về cho Tiểu Bảo nếm thử.
Đây chính là đồ tốt. Nếu không có chút phương pháp, thì những người bình thường như các cô dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Dương Vi không biết làm cơm lươn, nhưng trù nghệ của cô rất tốt. Sau khi mần mò tìm một cái công thức từ trên mạng và làm theo từng bước một, thành phẩm cuối cùng trông rất đẹp mắt. Tôm và cua còn lại trong xô được Dương Vi đem đi hấp trong nồi.
Giữa trưa ăn được cơm lươn thơm lừng dị thường, cả người Vân Sơ như được sống lại. Trong lòng cô bắt đầu ngóng trông lần sau cửa gỗ lại xuất hiện để cô lại qua chỗ Quý Hòa bắt hải sản.
Mà Quý Hòa, người đang bị Vân Sơ nhớ mong sau khi từ cửa gỗ đi ra liền thừa dịp trên bờ biển không có ai, vội vã bơi trở lại bờ cùng với A đa nàng. Thấy bọn họ bình an trở về, tâm Trang Cơ vẫn luôn treo cao từ khi hai cha con ra cửa cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai chiếc nồi sắt mà Vân Sơ cho quá quý giá. Nồi đồng trên thị trường bây giờ chỉ có quý tộc mới có thể sử dụng, những bình dân như Trang Cơ thậm chí chưa bao giờ nghe nói đến những thứ như nồi đồng. Ngay trưa hôm đó, Trang Cơ dùng nồi sắt nấu một nồi canh gà lớn cho cả nhà nếm thử.
Đúng thế, gà này là hai con gà Lỗ Bằng Thiên đưa. Trang Cơ để lại một con ướp muối sau này ăn, con còn lại chặt thành miếng nhỏ nấu canh gà. Canh gà nấu xong, Trang Cơ lại múc mấy muôi lớn canh gà cho vào bình gốm, và chọn ra bốn năm miếng gà nhiều thịt để Quý Hòa bưng qua cho A nãi của nàng.
Thành thật mà nói, thời bây giờ căn bản không có nhiều loại gia vị đa dạng như sau này. Một nồi canh gà lớn như vậy chỉ được rắc mỗi một ít muối biển vào nấu, nhưng dù thế lại rất được mấy người Trọng phụ ủng hộ. Ai cũng vừa ăn vừa khen canh gà này ngon hơn so với canh thịt họ đã ăn ở quán ăn hôm qua.
Nhất là Trọng Hòa, còn vô sự tự thông chế ra món bã đậu ngâm canh gà. Thấy cậu ăn say sưa ngon lành, Trọng phụ cũng ngâm thử hai miếng bã đậu. Bã đậu nhúng canh gà có hương vị thật sự rất ngon, làm cho người ta không khỏi xuýt xoa ăn không dừng được.
Trang Cơ vừa uống canh gà vừa xuýt xoa tán dương với trượng phu và các con: "Cái nồi sắt này dùng thật là tốt, chỉ mới đặt trên bếp có lát mà đáy nồi đã nóng rất nhanh. Lúc dùng nó hấp bã đậu cũng rất tiện nữa. Nếu mà chúng ta dùng cái nồi sắt này nấu muối, vậy nhất định có thể tiết kiệm được không ít củi lửa đấy".
Quý Hòa có chút tự đắc ngẩng đầu lên: "Đương nhiên, đồ Vân tỷ tỷ cho có cái nào mà không tốt đâu".
Nhớ lại lúc gặp được Vân Sơ ở trên đảo nhỏ, Trọng phụ cũng đồng ý: “Đúng vậy, Vân tiểu thư không những trạch tâm nhân hậu mà mỹ mạo cũng rất đẹp".
Thật ra để Trọng phụ nhớ rõ ràng nhất ngoài vẻ đẹp của Vân Sơ, thì chính là câu cảm ơn của nàng nói với hắn lúc rời đi. Trọng phụ vạn vạn không nghĩ tới Vân Sơ sẽ nói câu cảm ơn, rõ ràng là nhà bọn hắn vẫn luôn thụ ân huệ của nàng, dù có để bọn hắn làm trâu làm ngựa cả đời này cũng báo đáp không hết. Nhưng hắn chỉ giúp nàng nhặt một ít cá tôm không đáng tiền trên đảo, vậy mà lại đạt được hai chữ "cảm ơn" của nàng.
Lúc Vân Sơ trở về, Trọng phụ vẫn còn đứng đó ảo não không thôi. Hắn lúc ấy quá kinh ngạc nên không kịp hướng Vân Sơ biểu đạt lòng cám ơn của mình. Chẳng qua, Trọng phụ cảm thấy vị tiểu thư này hẳn là cực kỳ thích những tôm cá tươi sống, hắn tính toán đợi lần sau nữ nhi lại ra đảo, hắn sẽ dùng lương thực đổi cá tôm tươi sống với người trong làng và để nữ nhi mang qua cho Vân Sơ.
Buổi trưa vừa mới qua không bao lâu, kí sự quan do Di Bá hầu phái đi mới lững thững dẫn theo giáp nô và ba chiếc xe bò chở đầy tràn lương thực đến làng chài.
Nhìn đoàn người thần sắc rã rời, Trang Cơ vội vàng nhóm lửa làm cơm canh cho kí sự quan. Trận thế lớn như thế tất nhiên dẫn tới người trong làng đều bị kinh động. Phàm là người không có ra biển đều chen chúc tới trước cửa nhà Quý Hòa xem náo nhiệt. Huệ Cơ và nãi nãi Quý Hòa nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy tới giúp Trang Cơ sắp xếp đồ ăn.
Kí sự quan với giáp nô và gia nô cùng đẩy xe bò cộng lại cũng hơn mười người, chỉ riêng làm bánh nếp đã phí không ít thời gian. Hơn nữa, đây đều là quý nhân, nếu chỉ làm mỗi bánh nếp đưa lên thì cũng không ổn. Trọng phụ nhanh chóng chạy tìm người trong làng mua một ít cá biển tươi sống trở về để Trang Cơ nấu một nồi canh cá biển.
Nhà Quý Hòa chỉ có một cái bếp lò nên không thể nào nấu canh hải sản nếu đang hấp bánh nếp được. Do đó chỉ có thể mang bột qua nhờ nhà Huệ Cơ làm bánh nếp. Huệ Cơ đã nghe Bá Thân nói chuyện Trọng phụ được Di Bá hầu phong làm trưởng làng, nên trong lòng nghĩ muốn thừa dịp nhà Trọng phụ còn chưa quá phát đạt mà nhanh chóng bán chút nhân tình. Vậy nên nàng rất quyết đoán ôm lấy thau bột và nồi gốm trở về nhà mình.
Huệ Cơ không phải kẻ ngu dốt. Sau khi về nhà hấp được mười mấy cái bánh nếp, nàng liền sai Bá Hành lấy chén sành tới đựng rồi bưng qua bên nhà Trọng phụ.
Trọng phụ cầm bát bánh nếp, cung kính đi đến trước mặt kí sự quan, cười lấy lòng nói: "Các vị đại nhân một đường vất vả rồi, mau ăn ít bánh nếp lót dạ trước đi".
Kí sự quan còn tốt, bởi nói sao hắn cũng là phụ tá đắc lực bên người Di Bá hầu nên được Trọng phụ gọi tiếng đại nhân cũng không hề thấy đuối lý chút nào. Ngược lại, mấy giáp nô và gia nô đứng đằng sau nghe vậy liền vội vã nói không dám không dám. Giờ Trọng phụ đã được thăng lên làm trưởng làng trông coi hai, ba trăm kẻ thứ dân, bọn hắn thân là nô tịch nào có điểm xứng đáng với hai chữ "đại nhân" này.
Kí sự quan biết chuyện Trọng phụ thân là kẻ dân quê chân lấm tay bùn, bởi vì có công hiến muối mới được Hầu gia phong làm trưởng làng. Bằng không, chỉ bằng việc hắn ta dám đánh đồng hắn với lũ nô bộc đê tiện kia cũng đủ hắn cho Trọng phụ đeo một trăm lần giày nhỏ rồi*.
(*) ý làm khó dễ.
Ăn bánh nếp lại uống thêm một bát canh hải sản, kí sự quan mới để cho người dưới chạy tới Mộc Câu thôn gọi người già đức cao vọng trọng trong làng tới. Thấy người đến đông đủ, kí sự quan ở trước mặt mọi người tuyên đọc công văn bổ nhiệm Trọng phụ.
Bởi kí sự quan còn ở đây, nên cả người làng chài và bên Mộc Câu thôn không dám biểu hiện ra cái gì. Nhưng trong tâm lại âm thầm mặt mày kiện cáo không ít.
Vẫn còn một chặng đường dài để quay lại trong thành nên kí sự quan sau khi ở trước mặt mọi người giao lương thực cho Trọng phụ xong, liền mang theo cá biển và muối biển (lấy từ chỗ Bá Hoa) rời đi cùng đám gia nô. Cho tới khi thấy kí sự quan dẫn người rời khỏi làng chài, người trong làng mới đồng loạt nổ tung như giọt nước rơi vào chảo dầu.
Những người có quan hệ khá tốt với Trọng phụ đều ào ào tiến lên, ngươi một câu ta một câu truy vấn.
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì, Hầu gia tại sao lại phong ngươi làm trưởng làng?".
"Phương pháp làm muối mà ngươi nói là cái gì? Ngươi thật biết chế muối à?".
"Đúng vậy, sao trước kia ta chưa từng nghe ngươi nói qua?".
"Đúng thế nha, thật không biết ngươi gặp phải vận cứt chó gì".
Những người này rất ghen tị với số phận tốt của Trọng phụ. Không những có được phương pháp chế muối, lại còn vào được mắt Hầu gia. Cũng có một số người tương đối thiết thực, họ không quan tâm Trọng phụ gặp được đại vận gì. Thứ họ quan tâm chính là mấy xe lương thực của kí sự quan ban nãy.
Mùa đông sắp tới rồi, quản hắn có làm trưởng làng hay không, chỉ cần có lương thực nhét đầy bao tử là được rồi.
"Những lương thực kia là Hầu gia cho chúng ta à?".
Bị người vây vào giữa, Trọng phụ chỉ cảm thấy thanh âm líu ríu xung quanh khiến đầu hắn óc choáng váng. Hắn hắng giọng, cất cao thanh âm nói: "Ta biết trong lòng mọi người bây giờ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Nhưng giờ người còn chưa đến đủ nên ta cũng chưa thể nói cái gì. Như vậy đi, chờ chạng vạng tối người ra biển trở về, người làng chài và người bên Mộc Câu thôn đều tới đây, sau chúng ta sẽ thương lượng chuyện chế muối và phân lương thực".
- -- HẾT CHƯƠNG 88 ---