Chương 67: Nhắn nhủ
Buổi sáng hôm ấy, xe cảnh sát chạy đến những nơi như được định sẵn họ rời đi cũng rất nhanh tất cả chỉ diễn ra nhanh chóng và náo động cả những người sống xung quanh đó. Nhưng vì việc quá nhanh nên không ai biết đang có chuyện gì xảy ra. Mà chỉ bàn tán, đoán đông đoán tây.
Thiếu Kiêt hắn cũng không biết được bên ngoài có việc gì. khi mọi người dần về hết chỉ có hai người đến cuối cùng là Ngọc Nhi và Nhã Oanh. Hai người tới thăm Thiếu Kiệt khi Hà Vi đã rời đi. Thấy Thiếu Kiệt được băng bó đầy mình Ngọc Nhi cũng có một chút gì đó nhói lòng nhưng đang có Nhã Oanh ở đây cô cũng không có thái độ gì nhiều.
- Bạn có sao không Thiếu Kiệt! Mình nghe nói bạn bị người chặn đường đánh phải vào bệnh viện. Mình liền bỏ hết mọi việc, tức tốc đến đây.
Nhã Oanh nói như vậy làm hắn cũng nhíu mày. Tuy biết cô không từ bỏ việc theo đuổi hắn nhưng mà mọi thứ với hắn bây giờ chỉ là mới bắt đầu. Mà cô cũng còn chưa nhận ra thật sự đâu là thích và đây là yêu.
- Minh không sao! Bạn cũng đừng làm như thế bỏ những công việc mình đang, bạn vào đây thăm mình lúc nào mà không được đâu nhất thiết phải tới liền mình còn ở đây mấy ngày nửa mà.
- Không mình muốn đến! xem bạn ra sao, mình không an tâm.
Ngọc Nhi nhì Nhã Oanh cô cũng không đành lòng nói.
- Thiếu Kiệt! Nhã Oanh chỉ lo lắng cho bạn thôi không cần phải như thế đâu dù sao bọn mình cũng muốn biết bạn ra sao!
- Các bạn cũng thấy mình ổn mà! chỉ bị thương đôi chút thôi không sao hết.
Ngọc Nhi thấy hắn băng bó khá nhiều trên người lúc này mới hỏi.
- Tại sao bạn lại bị người ta chặn đường vậy? những người đó là của thầy Phong gọi tới à.
- Ừ đúng rồi bạn xích mích trong trường với Từ Phong và Minh Long chắc chắn là mấy người đó rồi!
Thiếu Kiệt lắc đầu, hắn không muốn để mọi người biết quá nhiều về chuyện này. Mà hiện tại Hoàng Lâm Nhu cũng đang có mặt trong căn phòng nên hắn chỉ đáp lại theo lệ.
- Mình không biết! cơ quan cảnh sát đang điều tra, khi nào có kết quả thì họ sẽ báo. Mà hai bạn hôm nay có lên trường không?
Nghe Thiếu Kiệt hỏi thế Nhã Oanh cũng đáp lại hắn
- Mình với Ngọc Nhi có lên trường, nhưng mà không có mấy học sinh đến trường nên thầy cô cũng cho ra về.
- Khi hai bạn vào trường,có thấy Hồ Hưng với Từ Phong không?
Lúc này Ngọc Nhi mới nói.
- Mình có đi ngang qua phòng Hiệu Trưởng nhưng thấy phòng đóng cửa còn Thầy phong cũng không thấy.
Ngọc Nhi cùng Nhã Oanh ngồi nói chuyện với Thiếu Kiệt được một lát. Hắn thấy đồng hồ cũng không còn sớm nên nói.
- Thôi cũng không còn sơm hai bạn về đi khi nào rảnh thì ghé qua còn không thì thôi. Mấy bửa sau mình ra viện rồi gặp lại.
Hoàng Lâm Nhu ngồi một bên, cũng nhẹ lắc đầu, Thiếu Kiệt hắn có quá nhiều cô gái quan tâm cũng làm bà cảm thấy lo lắng. Nhìn sơ không chỉ có mình Hà Vi, mà ngay cả hai cô bé trước mặt này đũng đều khá xinh, bà còn thấy được Ngọc Nhi cũng có chút gì đó yêu mến Thiếu Kiệt. Mà con bà thì hoàn toàn không để tâm đến những chuyện này.
Hoàng Lâm Nhu biết rõ, rất nhiêu mối tình đã từng trải qua những ngày còn là học sinh. Họ gắng kết với nhau với một chữ duyên, Mà đi cùng nhau đến hôn nhân thì chỉ có một. Chế độ luật pháp cho phép chỉ một vợ một chồng, mà với cả ba người ở đây bà đều ưa thích, mỗi cô nàng đều có một tính cách, một vẻ đẹp khác nhau. Thiếu Kiệt hắn sẽ làm đau khổ hai người nếu chỉ chọn một người. Mà con bà trong chuyện này hoàn toàn là một khối gỗ.
- Thiếu Kiệt nhà cô nói đúng đấy dù sao bọn con cũng còn có việc học hành, bài vỡ. mà Giờ cũng chẳng còn sớm các con nên về để Thiếu Kiệt nghỉ ngơi, lúc nào rảnh thì lại đến.
Ngọc Nhi với Nhã Hần cũng chào Hoàng Lâm Nhu ra về vừa bước ra khỏi cửa thì Gặp phải Mai Uyển Lâm. Thấy Ngọc Nhi và Nhã Oanh, cô cũng cất tiếng hỏi.
- Hai đứa đến Thăm Thiếu Kiệt ah?
- Vâng cô bây giờ bọn em về ạ!
Nhìn thấy Mai Uyển Lâm, hai người cũng lễ phép chào và đáp lại lời của cô. Dù sao hai người cũng biết. Mai Uyển Lâm vẫn là giáo viên chủ nhiệm, lớp Thiếu Kiệt. Nên cô đến bệnh viện thăm hắn, là điều bình thường.
- Ừ thôi các em về sớm đi kẻo muộn.
Nói rồi cô hướng phòng bệnh Thiếu Kiệt bước tới. Thấy cô Chủ Nhiệm của Thiếu Kiệt, Hoàng Lâm Nhu cũng đứng lên chào Mai Uyển Lâm. Thấy thế Mai Uyển Lâm gật đầu.
- Chào chị! hay tin cháu như thế mà không sắp xếp được giờ này xong việc mới ghé qua thăm cháu được!
- Cô bận việc mà vấn đến là quý rồi.
Nhìn Thấy Thiếu Kiệt trên người nhiều vết thương được băng lại, Mai Uyển Lâm cũng giật mình. Phải như thế nào, mới có thể gây ra nhiều vết thương lớn nhỏ như thế.
- Em có sao không? thấy em thương tích đầy mình thế kia chắc lúc đó cũng nguy hiểm lắm.
- Vâng lúc đó cũng có phần nguy hiểm một tý nhưng đã qua rồi cô ạ giờ em cũng ổn.
Nghe Thiếu Kiệt nói thế, Mai Uyên Lâm cũng có phần an tâm. Dù sao hắn vẫn là học sinh của cô, Mà Cô cũng không nỡ nhìn thấy một học sinh có triển vọng gặp phải chuyện gì bất trắc. Tuy nói Thiếu Kiệt hắn có đôi lúc quậy phá, tụ tập các bạn học cùng khối. Nhưng qua đó cũng cho cô thấy hắn có một tư chất lãnh đạo số đông mà ít ai có được.
- Hôm nay cô đến thăm em cũng có một sô việc cần nói. Sáng nay Hồ Hưng và Từ Phong đã bị các cơ quan có thẩm quyền mời đi điều tr.a sự việc trường mình. Thầy Tân Tiến cô chưa liên lạc được nhưng sớm muộn gì Thầy cũng trở về cô hi vọng, em nói các bạn quay lại trường học. Dù sao việc học cũng là việc nên làm ở tuổi các em. Còn việc của Hồ Hưng và Từ Phong thì để cho pháp luật luận tội.
Thiếu Kiệt hắn im lặng một lúc lâu rồi mới đáp lại lời của Mai Uyển Lâm.
- Chuyện này, em sẽ nhờ Lý Bân nói bạn bè trong trường đi học trở lại, cô cứ yên tâm. Sau khi em hoàn toàn khỏi hẳn, sẽ đến lớp như bình thường.
- Chuyện này cô trông cậy vào em, Hi vọng mọi thứ trở về quỹ đạo như cũ. Mà thôi cũng trể rồi, cô cũng phải về để cho em nghĩ ngơi. Mau lành vết thương rồi trở lại trường học.
Mai Uyển Lâm chào Hoàng Lâm Nhu rồi xin phép ra về, trước khi cô về Hoàng Lâm Nhu còn hỏi cô về những việc học gần đây của Thiếu Kiệt, Vì mẹ hắn cũng lo Thiếu Kiệt hắn chỉ lo kiếm tiền mà không lo chu toàn việc học. Lại nhận được những lời khen của Mai Uyển Lâm với Thiếu Kiệt, làm bà yên tâm hơn.
Khi trong phòng chỉ con lại hai mẹ con, Bây giờ Hoàng Lâm Nhu mới hỏi Thiếu Kiệt.
- Ở Trường con có chuyện gì xảy ra à!
- Chỉ là chuyện lần trước, Hiệu trưởng mới đến, lại bắt Lý Bân nhận tội lại con nhốt nó trong phòng hiệu trưởng. Nên bọn con mới phản đối bắng cách nghĩ học tập thể. Nay hắn bị bắt đi điều tra, nên cô mới bảo con, gọi bọn Lý Bân quay lại lớp học.
Vừa nói Thiếu Kiệt cầm trong tay điện thoại, bấm bàn phím như đang nhăn tin cho một ai đó. Hoàng Lâm Nhu nghe Thiếu Kiệt kể lại việc xảy ra ở trường, cũng làm bà có chút bực tức.
- Làm gì có giáo viên như thế! Không thể chấp nhận được mà. Nhưng việc đã lỡ rồi, sau này có những chuyện như vậy, con cũng nên cho mẹ biết. Hôm nay nhiều người đến thăm cũng mệt rồi, thôi đi ngủ đi cho mau khỏe rồi về nhà.
Hôm nay đúng là nhiều người đến, cũng làm cho Thiếu Kiệt có chút mệt, hắn để mình nằm xuống, nhìn lên trần nhà màu trắng của bệnh viện. Thở dài một hơi, hắn tuy không thích gì cái mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nhưng hằn giờ phải bắt buộc phải ở đây để cho nhưng vết thương lành lại.
Hằn bây giờ thật sự vẫn đang thắc mắc là khi xưa Hà Vi đã hứa điều gì. Để cho cô phải ân cần chăm sóc hắn như vậy. Chưa kể đến, điều này ở cuộc sống trước đây hắn chưa từng gặp phải. Thiếu Kiệt hắn nhìn trần nhà thật sự không nhớ nổi cô bé Hà Vi năm xưa đã hứa điều gì với hắn.
Tại nhà Hà Vi, Hà Thúc vừa ngồi xem những tin tức được đăng tải trên các kênh truyền hình. Hà Vi một tay đang dùng cái khăn để trên vai mình đang lau tóc bước từ trên phòng cô xuống dưới phòng khách nhìn cháu mình cười cười nói.
- Sao thế nào gặp lại Thiếu Kiệt thấy sao nào?
Đang lau tóc mình Hà Vi nghe ông mình nói thế, cũng đỏ NKe0kgF mặt đáp lại.
- Ông chọc cháu.! Không nói chuyện với ông bây giờ.
- Á con bé này giỏi! gặp lại người thầm yêu lại bỏ cái thân già này chạy theo người yêu à. Để hắn khỏi ông đây sẽ gõ gõ hắn dám, giành đứa cháu nhỏ với ông!
Hà Thúc thấy Hà Vi như thế cũng trêu ghẹo cô. Nhưng rất nhanh Hà Thúc trở lại với dáng vẻ nghiêm túc.
- Cháu thấy Thiếu Kiệt như thế nào?
Hà Vi thấy ông mình bắt đầu nghiêm túc nên cũng không đùa nữa.
- Thật tình con thấy Thiếu Kiệt rất sâu, quan hệ của mẹ Thiếu Kiệt cũng không phải thường. Nhìn chung con thấy Thiếu Kiệt vẫn vậy tính toán rất kỹ những gì sắp diển ra thao túng rất thành thạo lòng người. Nếu đặt ở một người khác, chắc chắn con sẽ không tin những gì hôm nay đã trãi qua. Một người là hắc bang lão đại, một người là cảnh sát của dân. Thế mà qua tay Thiếu Kiệt thúc đẩy, lại thành một cuộc giao dịch lợi ích. Hắc Bang thì có địa bàn, Cảnh sát thì có thành tích, Chưa kể đến một số sự việc như trong hồ sơ ông đưa cho cháu xem. Đúng là người để cháu cố gắng mong chờ bấy lâu nay.