Chương 87: Thang dây
Trong trời mưa, nước bùn đất từ trên núi cứ trôi xuống, Những người binh sĩ đã làm tốt khâu chuẩn bị tình hình phải vượt qua khó khăn trước mặt.
Lúc này một người lính vừa nhận được tin nhắn từ tổng bộ đến trước mặt Thiếu Kiệt nói.
- Báo cáo thủ trưởng có lệnh khẩn cấp của phó thủ tướng.
Thiếu Kiệt do dự một lúc rồi cũng nói.
- Nối tín hiệu liên lạc xem lệnh khẩn cấp ra sao
Gật đầu người bình sĩ đem bộ đàm được phủ bởi bạc chống thấm trên lưng để xuống bắt đầu đưa cho Thiếu Kiệt tai nghe.
Bên kia bộ đàm của tổng bộ với một kênh tín hiệu được đặt để liên lạc khẩn cấp vang lên âm thanh.
- Để hạn chế tối đa thiệt hại về người, Phó thủ tướng chỉ đạo trước 18h tối nay, các tỉnh miền núi phía bắc phải hoàn thành việc di dân ở vùng ven sông suối, khe núi, vùng có nguy cơ sạt lở, lũ quét đến nơi an toàn. Căn cứ vào tình hình thực tế, trong 2-3 ngày tới, các địa phương xem xét khả năng cho học sinh nghỉ học để đảm bảo an toàn cho các em.Phó thủ tướng yêu cầu các tỉnh chuẩn bị đầy đủ một số mặt hàng thiết yếu, như thuốc men, lương thực, thực phẩm, đề phòng mưa lũ gây chia cắt. "Chúng ta phải kiểm soát tình hình, đừng để xảy ra những sự việc đáng tiếc, như lợi dụng mưa bão để tăng giá các mặt hàng thiết yếu. Tôi yêu cầu phát hiện hộ kinh doanh hay doanh nghiệp nào lợi dụng tăng giá thì đình chỉ kinh doanh ngay. Tránh tình trạng năm nào cũng vậy, sau mưa bão giá cả tăng cao".
Sau một lúc nghe được lệnh khẩn cấp này Thiếu Kiệt biết hắn cũng không còn nhiều thời gian nên hướng những binh sĩ nói.
- Tất cả mọi người cột dây vào nhau chúng ta xuất phát. Nhóm mang theo khiên sắt đi đầu. đem khiên chắn ghim chặt xuống đất làm thay đổi hướng đi của dòng chảy của bùn đất lập tức thi hành.
Lệnh Thiếu Kiệt được nói ra, một số người binh sĩ đi đầu cầm lấy khiên chắn dựa vào nhau, bên hông cột lại bởi sợi dây thừng để tránh cho việc mất đà mà bị cuốn theo dòng chảy của đất đá sạt lở.
Tới nơi được chỉ định người cầm Khiên đi đầu lưng dựa vào một gốc cây ép chặt tấm khiên xuống, những dòng chảy của bùn đất khi đến tấm khiên, theo độ dốc của tấm khiên mà chuyển hướng. Những người tiếp theo cùng hợp lại với người đầu tiên tạo thành một bức tường lớn thay đổi dòng chảy.
Thấy dòng chảy của bùn đất đã được chuyển hướng Thiếu Kiệt ra lệnh cho những người mang theo dụng cụ đóng chặt những tấm khiên xuống mặt đất đem những cây cối đã gãy đỗ chèn vào mặt trong tạo thành một bệ đỡ kiên cố cho tấm khiên đang đứng.
Phân công một nhóm ở lại gia cố bức tường bằng khiên, những người khác theo chân Thiếu Kiệt từng bước một đi lên những con đường mòn của người dân nơi đây. Đoạn đường đi lên nơi này có những chỗ đất đá quá mềm làm một số binh sĩ trượt chân ngã là vẫn phải có nhưng do được cột vào nhau bởi dây thừng nên họ không bị trôi theo dòng nước.
- Mọi người cố lên sắp tới chỗ thiếu tá và đồng đội rồi cố lên nào.
Trong cơn mưa Thiếu Kiệt hô to để cổ động mọi người. Lúc này tràng cảnh nơi Hà Vi khá khó khăn một số căn nhà bị bùn đất lấp lại, một số đứa bé còn nhỏ ngồi trong một căn nhà sàn lo sợ, những người binh sĩ đi theo Hà Vi mệt mỏi dựa vào những dụng cụ cuốc xẻng còn lại trong làng đang cố tìm cho mình lối thoát.
Lúc này Hà Vi đang ngồi cùng một số đứa bé và người dân ở nơi đây. Một người binh sĩ đến trước mặt Hà Vi nói.
- Báo cáo Thủ Trưởng bên dưới hình như có người đến ứng cứu chúng ta.
- Là đội nào bên dưới có nhìn thấy người dẫn đội hay không?
Hà Vi đứng lên bắt đầu đi gần lại phía lên ngôi làng, ở đây trong mưa cô vẫn có thể nghe thấy được tiếng cổ động từ phía dưới vang lên.
- Hiện tại chưa biết ai dẫn đội nhưng mà với lối lên bị chặn lại bởi bùn đất như thế này rất khó để khai thông được lối xuống.
Tình hình ở đây rất không khả quan, lối di chuyển lên đã bị phong kín mà đây lại là lối ra vào duy nhất nơi này. Muốn xuống được bên dưới thì phải dẹp bỏ toàn bộ, nhưng bùn đất được đổ xuống từ trên núi. Cô cũng lo lắng những người bên dưới không đủ nhân lực để cứu những người ở nơi này còn khá nhiều người dân, đa số là những người phụ nữ và trẻ em tương đối nhiều.
Bên dưới Thiếu Kiệt cũng vừa tới lối độc đạo đi vào nơi của Hà Vi.
- Báo cáo thủ trưởng nơi này được phong kín bởi đất đá và những thứ được đổ xuống từ trên núi, có lẽ mọi người còn ở bên trong điều duy nhất bây giờ là có thể chặn lại dòng nước từ trên núi đổ xuống nhưng việc này là bất khả thi, do độ dốc quá lớn lại không có điểm tựa.
- Trước mắt phải liên lạc với người bên trên trước đã, đưa thang dây đây?
Thiếu Kiệt cầm lấy thang dây của một binh sĩ gần đó buộc chặt vào người mình. Thấy hành động của Thiếu Kiệt người binh sĩ đi cùng cũng hoảng hốt nói.
- Thủ Trưởng để anh em lên trước mở đường liên lạc, ngài ở dưới này là được rồi.
- Không cần mọi người sức lực nhiều thì ở dưới này di chuyển đám bùn đất kia qua một bên, khơi thông mở ra lối đi trước 16h, chiều phải đưa được người gặp nạn xuống, Tôi dưới này lại làm gì, mình tôi đi liên lạc để họ biết mà an tâm.
Nói rồi Thiếu Kiệt mặc cái áo mưa bắt đầu leo lên phía trên tiến về nơi Hà Vi và mọi người bị phong bế với bên ngoài. Mỗi bước chân Thiếu Kiệt cố gắng đạp thật sâu xuống đất mềm của bùn đất, phía trước mặt thì cầm một cái khiên chắn lại dòng nước và những viên đá từ trên núi rơi xuống.
Những binh sĩ bên dưới cũng bắt đầu hướng đống đất đá tràn xuống thao tác. người cuốc người đào, mọi người nhanh chóng càng sớm càng tốt đem những sức lực vốn có của mình để chạy đua với thời gian để cứu lấy những người bên trên.
Cứ mỗi bước chân của Thiếu Kiệt lại nặng hơn vì bùn đất bám vào nhưng hắn vẫn không từ bỏ. Bởi hắn muốn biết Hà Vi đang như thế nào từ lúc bắt đầu hành trình tới giờ hắn luôn lo lắng cho Hà Vi nên mới cấp tốc đưa ra những suy nghĩ không hợp với thói thường như vậy. Càng lên cao mưa càng nặng hạt, bởi ở đây là một vùng đất trống trải chỉ có nước mưa từ trên cao dội xuống, đây cũng chính là nguyên nhân sạt lở đất ngăn chặn lại lối lên.
Cũng phải hơn cả ba mươi phút, lúc này Thiếu Kiệt mới lên đến nơi. Vừa lên đến nơi hắn vừa thở dốc. Những binh sĩ đang cố gắng nỗ lực đào đường xuống ở trên này cũng giật mình nhìn hắn chỉ có một người ngồi im tay đưa lên mặt nước mắt của Hà Vi bắt đầu rơi xuống.
Thấy Thiệu Kiệt lên tới những binh sĩ đứng đây hoan hô một cách nhiệt liệt tuy vẫn chưa thể khai thông được lối xuống nhưng với họ thấy một người đi được lên đây chứng tỏ bên dưới có người hỗ trợ họ.
Hà Vi cũng rời khỏi những đứa bé ở đây chạy tới ôm lấy Thiếu Kiệt, cô thật sự sợ, cô sợ mình sẽ không còn gặp được hắn, sợ không thể nào gặp lại ông mình và mọi người trong quân khu.
Lúc này mọi người không nói gì chỉ lặng lặng đứng nhìn, thấy thế Thiếu Kiệt cũng vội nói.
- Sự việc còn quan trọng trước mắt để xong vụ này rồi hãy nói.
Hà Vi nghe Thiếu Kiệt nói thế cũng gật đầu. Hắn mới hướng mọi người binh sĩ và những người dân ở đây.
- Mọi người đang được hỗ trợ bởi các đồng đội bên dưới mọi người cố gắng tận lực khơi thông lối xuống một cách tốt nhất trước 16 giờ vì đã có lệnh khẩn cấp của phó thủ tướng phải di dời trước 18 giờ mọi người cố gắng.
Bây giờ Thiếu Kiệt mới hướng Hà Vi hỏi.
- Sao tín hiệu liên lạc bị mất vậy bạn có biết là mọi người lo lắng cho bạn lắm không kể cả mình nữa.
- Bộ phận liên lạc bị đất đá bất ngờ sạt lở nên không kịp cứu chỉ kịp lôi nhân viên liên lạc ra ngoài may mắn là chỉ bị thương ở phần mềm không thiệt hại mấy về người. Những người dân ở đây thì không như thế họ lo lắng trầm trọng.
Nhìn qua những khuôn mặt nhợt nhạt của mọi người ở nơi đây, Thiếu Kiệt biết họ đã trải qua một việc kinh khủng như thế nào.
- Có lẽ nên di chuyển một số người là trẻ em và phụ nữ trước vậy. bên bạn còn dụng cụ thang dây không? ở đây mình có một bộ như sợ rằng không đủ.
Hà Vi lo lắng nhìn Thiếu Kiệt nói
- không biết binh sĩ có đem theo không mình cũng không biết để mình đi hỏi. Nhưng mà thương tích của bạn mới hôm qua sao giờ lại lên trên này, sao không để người khác thay bạn lên trên đây.
- Thương thế mình không sao đâu chỉ là hơi đau chút chứ nào có gì, thôi để mình đi hỏi bạn ngồi chăm sóc những em bé ở đây đi việc này nên để mình làm.
Hắn quay lại những binh sĩ đang cố gắng đào bới khơi thông dòng lối vào, hi vọng có được một cái thang dây để có thể đem mọi người xuống trước. Đây là ý định của hắn lúc đầu khi mang thang dây lên trên này mà không phải vật dụng khác.
- Thủ trưởng tôi có mang theo thang dây, lúc đầu cũng định không mang theo nhưng thấy cứ mang theo phòng hờ,nên ở trên này đúng là có một bộ thang dây.
- Như vậy tốt quá! được rồi để tôi nối hai cái thang xem có thể đem được một số em bé và phụ nữ xuống trước không.
Đúng lúc này mưa bắt đầu nặng hạt hơn, làm cho bùn đất đổ xuống ầm ầm những đất đá vừa mới dọn lại bị lấp vì đất đá mới trôi xuống. mọi người ở đây hoàn toàn tuyệt vọng xuống tinh thần thấy rõ. Thiếu Kiệt cũng thấy thật may mắn nếu hắn không vì quán tính lôi theo cái thang dây chắc có lẽ bây giờ cũng bất lực.
- Được rồi nối Thang Dây cho mọi người xuống!
Trong chốc lát hắn nối hai đầu thang dây lại với nhau bằng những sợi dây đan xen lại với những bậc thang dây được cố định sẵn. Sau khi nối hai đầu thang dây xong hắn mới hướng hai người binh sĩ ra lệnh đóng trên mặt đất hai cái trụ thật sâu để luồn vào một đầu thang dây chưa ra ba bậc thang bên ngoài.
Còn những đoạn thang dây còn lại hắn hướng lối đã leo lên quăng xuống. xong xuôi hắn thở phào một hơi rồi nói.
- Thang dây nối xong! hiện tại nó là hi vọng của mọi người nơi đây, mọi thứ hi vọng sẽ ổn.