Chương 15
*Edit + Beta: Vịt*
Lòng bàn tay Tạ Kế Hiên nhiệt độ cao dọa người, nóng tới mức Thẩm Gia Ngôn run rẩy.
Ánh mắt Thẩm Gia Ngôn trong lúc vô tình thoáng nhìn xuống, thấy được thứ không nên nhìn, phản xạ có điều kiện muốn đạp cửa mà chạy, không ngờ Tạ Kế Hiên túm quá chặt, Thẩm Gia Ngôn dưới hoảng loạn thiếu chút nữa ngã xuống, cũng may Tạ Kế Hiên phản ứng kịp thời, từ phía sau ôm lấy cậu.
......
Thẩm Gia Ngôn muốn xù lông, trên mặt đỏ muốn rỉ máu, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được sức mạnh bộc phát đến từ trên người đối phương, Tạ Kế Hiên nếu thật sự muốn làm cái gì, cậu thật sự không nhất định có thể đánh thắng anh.
Cánh tay Tạ Kế Hiên cuồn cuộn gân xanh, trên mặt cũng không biết là nước hay là mồ hôi, giống như mở vòi nước, chảy ào ào, mắt cũng đỏ ngầu, cố gắng nhẫn nhịn. Từ trong cơ thể bạo phát ra cốc khiếm cầu (*), dưới sự kích thích bên ngoài, có tư thế của ngựa thoát cương, hướng về phía không thể khống chế phát triển.
((*) từ "cốc khiếm" tiếng Trung là 谷欠, khi ghép hai từ này lại với nhau sẽ ra từ "dục" 欲, "cốc khiếm cầu" nghĩa là "dục cầu")
Lúc Thẩm Gia Ngôn cho rằng sắp sửa phát sinh cái gì, Tạ Kế Hiên đột nhiên buông tay ra, đứng dậy rời khỏi phòng tắm.
Thẩm Gia Ngôn thở mạnh thả lỏng, hồi lâu không dám ra ngoài, chờ lúc cậu ra khỏi phòng tắm, phát hiện Đỗ Tử Tửu tới.
Đỗ Tử Tửu tựa hồ còn biết bắt mạch, Trung Tây y kết hợp kiểm tr.a xong, lắc đầu.
Thẩm Gia Ngôn thấy hắn lắc đầu sợ hết hồn, chẳng lẽ mắc bệnh nan y? Đỗ Tử Tửu nói: "Dì thật sự quá tuyệt, sợ "chân" mày hỏng, bồi bổ cho mày một bữa, may mà mày chịu được, đổi thành người khác, đã sớm máu mũi giàn giụa."
(tuyệt trong đoạn tuyệt)
Thẩm Gia Ngôn ngửi ngay được mùi vị là lạ của món canh kia, hóa ra là chuyện như vậy. Thẩm Gia Ngôn nhìn bộ dạng, là uống hết cả nồi đi, cũng không biết Tạ Kế Hiên chịu được hay không.
"Không sao chứ?" Thẩm Gia Ngôn lòng tốt hỏi một câu, vốn nói với Đỗ Tử Tửu, lại thấy Tạ Kế Hiên ưỡn thẳng sống lưng: "Cậu yên tâm, phương diện kia của tôi không thành vấn đề."
"......" Ai quan tâm phương diện kia của anh có vấn đề hay không......
Thẩm Gia Ngôn nửa đêm dậy ăn khuya, vẫn nghe thấy trên lầu rầm rầm không ngủ. Sáng sớm lúc thức dậy, Thẩm Gia Ngôn yên lặng ăn cơm, nhìn Tạ Kế Hiên hôm qua sửa ống nước đến nửa đêm, trên mặt treo quầng thâm mắt, hết sức đồng tình, nhưng thông minh ngậm miệng không nói chuyện, sợ Tạ Kế Hiên lại vứt nồi (*) cho cậu, đáp lại cậu một câu "Chân tôi gãy".
((*) vứt nồi: đẩy tiếng xấu cho người khác)
"Cậu nghĩ xong chưa, chúng ta lúc nào thì đi đăng ký kết hôn?" Đang ăn, Tạ Kế Hiên đột nhiên phun ra một câu như vậy.
Đề nghị mấy hôm trước, Thẩm Gia Ngôn không phải chưa cẩn thận nghĩ tới, nhưng vẫn không nghĩ ra kết quả, dù sao đăng ký kết hôn chuyện lớn như vậy, lập tức do dự: "Tôi vẫn chưa nghĩ xong."
Tạ Kế Hiên bất mãn hết sức: "Tôi gãy chân tôi cũng nghĩ xong rồi, sao cậu vẫn chưa nghĩ xong?"
"......"
"Sinh con xong chúng ta liền ly hôn, đây chính là thỏa thuận kết hôn đơn giản, tất cả đều là vì bảo bảo, cậu không cần nghĩ quá phức tạp." Tạ Kế Hiên bày ra thái độ người làm ăn, giải quyết việc chung nói.
"Thật sự phải kết hôn sao?" Thẩm Gia Ngôn vẫn cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.
"Nó có quyền biết cha mẹ mình là ai, chúng ta dù sao cũng phải cho nó một đáp án. Nếu như chúng ta không kết hôn, nó sẽ cho rằng mình là kết quả mà tôi phong lưu bên ngoài, mà mẹ mình chỉ là tình nhân của cha, mình là đứa trẻ không ai yêu thương! Trẻ con rất nhạy cảm, bởi vì thân thế bị người khinh bỉ, sẽ tạo thành cho nó tổn thương không thể xóa nhòa."
...... Đáng sợ như vậy sao?
Cũng không biết là năng lực tẩy não của Tạ Kế Hiên quá mạnh, hay là thế nào, Thẩm Gia Ngôn cảm thấy còn rất có đạo lý.
"Tôi nghĩ thêm chút."
"Không cần nghĩ thêm." Tạ Kế Hiên đưa một tờ giấy cho Thẩm Gia Ngôn: "Tôi đã chọn xong ngày, trước tiên đi đăng ký kết hôn." Nói miễn cưỡng: "Nếu như cậu nhất định muốn làm hôn lễ cũng không phải không thể."
Thẩm Gia Ngôn nhìn, tuần tới, nhanh như vậy?
Tạ Kế Hiên thấy cậu nhíu mày, lãnh khốc nói: "Tôi cũng là vì con."
Do dự cũng không phải là phong cách của Thẩm Gia Ngôn, đã đi tới một bước này, vậy thì dứt khoát tiễn Phật tới Tây phương, Tạ Kế Hiên đã nói là là vì tốt cho con, cậu cũng không phải người nhẫn tâm như vậy. "Được, vậy làm thế đi."
Ánh mắt Tạ Kế Hiên lấp lóe, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên, Thẩm Gia Ngôn nghĩ sẽ không phải lại uống canh đại bổ chứ. Thẩm Gia Ngôn nhớ tới ngày hôm qua Tạ Kế Hiên đỏ rực còn giống như tôm chín, còn là tôm tàn gãy chân, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhịn không được cười lên.
Tạ Kế Hiên hết cách nói: "Tôi biết kết hôn với tôi cậu nghĩ thôi đã vui vẻ, không cần nhịn, cậu có thể cười lớn tiếng."
Thẩm Gia Ngôn: "......" Nghĩ thôi tôi đã không cười nổi.
Thẩm Gia Ngôn lúc này ngồi trước gương vẫn cảm thấy vi diệu, mặc dù đáp ứng sảng khoái, nhưng suy nghĩ một chút mình sẽ phải đăng ký kết hôn, lại cảm thấy có chút quá đột ngột. Chị Trương mở hòm trang điểm ra, thấy cậu một bộ tâm sự, cười nói: "Người hot sẽ có phiền não, bất quá sự phiền não ngọt ngào này cũng không phải ai cũng có thể có."
Thẩm Gia Ngôn thật sự không có phiền não của nổi tiếng, cậu làm việc thích nhìn về phía trước, mọi người đều sẽ suy nghĩ sau này sẽ như thế nào, cậu rất ít nghĩ lung tung, mà càng chú trọng hành động thực tế. Nghĩ nhiều không bằng làm nhiều.
Đúng, nghĩ nhiều không bằng làm nhiều, thay vì nghĩ tới chuyện phiền lòng còn không bằng quan tâm tương lai mình nhiều hơn.
《Kiếm huyết phong hầu》ngày mai sẽ phát sóng, trên mạng đã có đề tài liên quan, lên top search, fan đã đang tích cực tiếp ứng. Lượng fan weibo của cậu đã xuất hiện khuynh hướng không ngừng tăng lên, tâm tình Thẩm Gia Ngôn không tệ, đăng một tấm selfie.
Cậu gần đây không nhuộm tóc, giữ lại tóc đen tự nhiên, T-shirt thuần sắc đơn giản và quần jean, là trang phục cậu yêu thích, cũng chọt chút điểm manh của fan. Chàng trai tươi sáng anh tuấn, không có một chút cảm giác chán ngấy, đây chính là nguyên nhân fan cực kỳ thích cậu. Nhiều năm còn có thể giữ lại được phần thuần túy này, vô cùng hiếm thấy.
Selfie vừa đăng lên, đã có người bấm like, chuyện đại hỉ thế này sao có thể thiếu "Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn" được chứ, mặc dù không tới đầu tiên, nhưng trong số những người đầu tiên mà Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy. Thế là theo Weibo tìm qua, ấn vào trang chủ.
*Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn: Đã mời luật sư, livestream @xx chờ thư của luật sư đi. [tức giận][tức giận][tức giận]*
!! Thẩm Gia Ngôn sợ, sao lại làm ầm ĩ lớn như vậy, cư nhiên còn muốn kiện lên tòa án, đổi tài khoản không phải được rồi sao.
Kênh livestream núi dựa lớn lắm đấy, fan nhỏ dù có kiện thế nào cũng không thắng, Thẩm Gia Ngôn muốn khuyên cô nàng đừng kích động, nhưng fan nhỏ hạ quyết tâm.
Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn rep lại: *Không phải chuyện thay tài khoản, livestream XX khinh người quá đáng, cùng một bè với tên đại bẩn kia.*
...... Cái người trộm tài khoản sao? Thẩm Gia Ngôn cảm thấy fan nhỏ suy nghĩ quá nhiều, có thể cùng một bè với kênh livestream, nhất định là người có tiền, người như vậy tại sao muốn trộm tài khoản?
Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn rep: *Còn thăng cấp tài khoản của tui, lên tới hạng nhất, xí! Không biết xấu hổ, chính là muốn Tiểu Ngôn để ý tới hắn, tranh sủng với tui!*
Thẩm Gia Ngôn lại khuyên hai câu, đành chịu fan nhỏ hạ quyết tâm muốn kiện website livestream, Thẩm Gia Ngôn cũng chỉ có thể hôm nào đó nghĩ cách, trước mắt phải bắt đầu makeup, Thẩm Gia Ngôn chuyên tâm lên khuôn mặt mình.
Chị Trương hí hoáy dụng cụ trang điểm, "Aii" một tiếng, "Hộp phấn màu xanh chị rõ ràng đặt ở ngăn thứ 2, sao lại chạy tới ngăn dưới." Chị Trương đối với hòm makeup chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ của cô rõ như lòng bàn tay, thứ gì đặt ở đâu duỗi tay là có thể tìm được. Thẩm Gia Ngôn nhìn vào trong một cái, thấy hộp phấn màu xanh chị Trương cầm trên tay, chính là bộ đồ trang điểm hạng sang của Úc, bộ ban đầu bị người phá, rất nhanh lại bổ sung bộ mới, hiện tại mọi người đều đang dùng nhãn hiệu makeup này.
Kẽ viền hộp rơi xuống một lớp phấn vụn màu trắng, Thẩm Gia Ngôn ghé sát vào ngửi ngửi, cau mày.
Buổi tối, Thẩm Gia Ngôn phải đi tham gia tiệc tối bảo vệ môi trường, cậu gần đây có chút nhân khí, cũng có thể có tài nguyên thảm đỏ như vậy, lại là cùng với tiểu sinh đang hot Chu Tầm Chi, làm đại biểu của Tân Nguyên tham gia.
Thẩm Gia Ngôn trang điểm xong, Chu Tầm Chi mới đến, hắn mới từ bên ngoài về, chụp ảnh đường phố, trên mặt vẫn mang theo trang điểm nhạt. Trợ lý trang điểm tẩy trang cho hắn, chuẩn bị trang điểm lại.
Lúc Thẩm Gia Ngôn đang định đi ra ngoài chạm mặt với Tiền Hạo Đa tiến vào, Tiền Hạo Đa không thèm nhìn cậu, ngẩng đầu từ trước mặt Thẩm Gia Ngôn đi qua, chờ cửa đóng lại, nói với Chu Tầm Chi đang nhìn điện thoại: "Kéo không được thời gian bao lâu, chờ xem."
Chu Tầm Chi không có phản ứng gì, kiểm tr.a ảnh chụp đường phố trong điện thoại, xóa ảnh có tỳ vết, nhẹ nhàng "ha" một cái.
Thẩm Gia Ngôn và Chu Tầm Chi ngồi hai xe bảo mẫu tới hiện trường, công ty để cho hai người cùng đi, Thẩm Gia Ngôn xuống xe, chờ Chu Tầm Chi, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cửa xe mở ra.
Hiện tại đi thảm đỏ đều có livestream trên mạng, ống kính livestream đối diện bọn họ, Mạnh Giản Minh từ trên xe phía sau đi xuống, mở ra cửa xe phía khác mà livestream không nhìn thấy: "Sao thế?"
"Chuyện lớn không tốt ạ!" Tiền Hạo Đa vẻ mặt đưa đám: "Trên mặt Tầm Chi dị ứng, đỏ rực."
Mạnh Giản Minh nhìn một cái, chân mày cau chặt: "Làm sao thế?"
Tiền Hạo Đa nhanh chóng rơi mồ hôi: "Em cũng không biết, lúc từ công ty đi ra vẫn rất ổn."
Trong mắt Chu Tầm Chi mang theo nước mắt, vội vàng hỏi: "Anh Mạnh, làm sao đây ạ?"
"Nhanh chóng tới bệnh viện xem xem." Nghiêm trọng như thế khẳng định không đi thảm đỏ được, Mạnh Giản Minh dứt khoát nhanh nhẹn chỉ huy, nhưng Chu Tầm Chi rất oan ức, cơ hội lớn lộ mặt như này hắn không muốn bỏ qua, dạ tiệc bảo vệ môi trường, vừa có thể tăng thêm ánh sáng lại có thể tuyên truyền nhân phẩm, tài nguyên tốt như vậy để cho một mình Thẩm Gia Ngôn trắng trợn lấy đi, hắn không cam lòng.
Nhưng hắn cũng biết, tình huống trước mắt đúng như Mạnh Giản Minh nói, vẫn là mau sớm đi bệnh viện khám, trước giữ được khuôn mặt mới là quan trọng nhất.
Hắn oán hận nhìn Thẩm Gia Ngôn một cái, vừa lúc Thẩm Gia Ngôn đứng ở phía sau Mạnh Giản Minh, đối diện ánh mắt hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười.