Chương 27
*Edit + Beta: Vịt*
****** Miền Bắc lại rét rồi các thím ạ. Theo kinh nghiệm hơn 3 năm edit của tui thì tui thấy những bộ mà tui edit vào mùa rét thì công rất não tàn èn cute =)))) bộ này cũng không ngoại lệ =))))))*
"......" Như vậy cũng có thể sao?
Thẩm Gia Ngôn có chút không còn lời nào để nói, làm sao nghe không đáng tin như vậy, "Anh không phải ở cách vách sao, có chuyện gì tới lúc đó gọi anh là được rồi chứ."
"Tôi cũng là vì bảo bảo, cậu đừng nghĩ nhiều quá." Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Lời của bác sĩ vẫn là phải nghe, tôi cũng là vì tốt cho cậu."
"Nhưng hai đại nam nhân chúng ta ngủ cùng một giường có chút chen chúc?" Cái giường này của cậu mặc dù cũng có thể ngủ hai người, nhưng hai người bọn họ thì không rộng rãi. Ngủ sẽ có chút khó chịu.
Tạ Kế Hiên thở dài: "Vì con vẫn là nhịn chút đi."
"......"
Không có cách nào, nếu là bác sĩ Đỗ nói, Thẩm Gia Ngôn vẫn là dựa theo làm. Thẩm Gia Ngôn ngủ bên trong, Tạ Kế Hiên ngủ bên ngoài, theo cách nói của Tạ Kế Hiên, anh ngủ bên ngoài, nếu như trong phòng tới kẻ xấu, anh trước tiên ngăn chặn. Thẩm Gia Ngôn còn rất cảm động, Tạ tổng mặc dù có chút không thông nhân tình, nhưng đối với con mình vẫn là rất để tâm.
Một giấc ngủ tới trời sáng, cũng không chật chội như dự đoán, hai người mỗi người một nửa, ngủ đủ giấc. Tạ Kế Hiên đã thức dậy, Thẩm Gia Ngôn nghĩ thầm anh sẽ không lại nấu cơm chứ, đi ra ngoài vừa nhìn, may mà không có, Tạ Kế Hiên đang ở trên ban công gọi điện thoại, hình như dậy lâu rồi, đã ăn mặc chỉnh tề, nhíu chân mày không biết đang nói cái gì.
Thấy Thẩm Gia Ngôn đi ra ngoài, lập tức kết thúc trò chuyện, Thẩm Gia Ngôn cũng rất nhanh rửa mặt xong, ăn xong điểm tâm, cùng Tạ Kế Hiên tới bệnh viện.
So với lần trước, lần này cảm giác nằm trên giường hoàn toàn khác biệt, có thể rõ ràng nhìn thấy bụng dưới nổi lên, nơi này chân thực có một sinh mệnh nhỏ, Thẩm Gia Ngôn như cũ cảm giác rất thần kỳ.
Bảo bảo trong màn hình mở rộng tay chân, có thể rõ ràng nhìn thấy đường viền thân thể, cánh tay nhỏ chân nhỏ rất rõ ràng. Thẩm Gia Ngôn có chút cảm động, thai nghén sinh mệnh thật sự là chuyện rất vĩ đại, nhìn vật nhỏ từ hạt đậu nhỏ phát triển tới có tay có chân, cho dù cậu hồi đó quyết tâm cảm giác mình sẽ không có tình cảm, giờ khắc này cũng xúc động.
Thẩm Gia Ngôn nhìn thấy Tạ Kế Hiên lấy điện thoại ra chụp hình, cậu liếc nhìn, không cẩn thận nhìn thấy màn hình khóa của Tạ Kế Hiên, không biết là hình ai, phông nền một mảnh trắng, hình như nằm trên giường khách sạn. Không đúng, sao quen mắt như vậy? Áo lót viền màu lam mặc trên người người kia cậu cũng có một cái. Thẩm Gia Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy giống mình hồi đó nằm trên giường khách sạn video với Tạ Kế Hiên.
Chờ kiểm tr.a xong, cậu không nhịn được, hỏi: "Tạ tổng, anh cái kia, ảnh màn hình khóa là hồi đó video với tôi sao?"
Tạ Kế Hiên ngừng lại, cầm điện thoại nói: "Cậu nhìn thấy?"
Thẩm Gia Ngôn thất thần nghĩ đến, những lời này, dựa theo phát triển của phim tội phạm, tiếp theo sẽ diệt khẩu người phát hiện bí mật. Cậu nói: "Tôi vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy."
Tạ Kế Hiên sâu sắc nhìn cậu: "Là ảnh của cậu."
Trong lúc nhất thời Thẩm Gia Ngôn cũng có chút không lời nào để nói, cậu nghĩ chính là, Tạ Kế Hiên thật sự là yêu con sốt ruột, hơi chút nhô lên cũng có thể làm màn hình khóa ngày ngày nhìn, nếu sau này ra đời còn không phải đặt trong lòng bàn tay nâng hả. Cậu không nói chuyện, Tạ Kế Hiên ngược lại truy hỏi: "Cậu không muốn nói cái gì?"
Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Rất tốt." Trong mắt Tạ Kế Hiên phát sáng, lại nghe Thẩm Gia Ngôn nói: "Bảo bảo biết anh yêu nó như vậy khẳng định rất cao hứng."
Tạ Kế Hiên trầm thấp hừ một tiếp, không nói gì nữa.
Đây rõ ràng là lời hay mà nhỉ, sao lại thấy Tạ Kế Hiên có chút mất hứng, Thẩm Gia Ngôn trong lòng kỳ quái, Tạ Kế Hiên có phải mẫn cảm tiền sản hay không, chẳng lẽ ngoại trừ nữ, nam cũng sẽ như vậy sao?
Thẩm Gia Ngôn buổi chiều đến tổ phim, lúc trang điểm, muốn hỏi thợ trang điểm, thợ trang điểm này trong nhà vợ mang thai, sắp làm cha, hẳn cũng cùng cảm thụ với Tạ Kế Hiên. Bất quá cậu nghĩ một chút vẫn là không hỏi ra miệng, studio nhiều người nhiều miệng, vạn nhất có người nghe thấy, truyền đi sẽ không hay.
《Thập lý hồng nhan》lập tức sắp giai đoạn cuối rồi, các loại tuyên truyền cũng sắp bắt đầu. Thẩm Gia Ngôn thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi trưa ở studio chụp 1 tấm selfie, đăng lên weibo. Hiện tại để tuyên truyền phim mới, còn kèm theo hastag《Thập lý hồng nhan》, weibo vừa đăng, chờ fan của cậu hiện thân nháo nhào bắt đầu forward khống bình luận (*).
((*) khống bình luận: các fan sẽ tìm mọi cách để các comment xấu không lên top, khống chế tin xấu cho idol)
Thẩm Gia Ngôn kinh hỉ phát hiện, weibo của fan nhỏ "Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn" của cậu bỏ cấm rồi, comment đầu tiên chính là biểu đạt yêu thương vô bờ của hắn.
*Bạn gái chính quy của Thẩm Gia Ngôn: Đẹp trai quáaaaaa!! Tiểu Ngôn hôm nay cố gắng làm việc!*
Thẩm Gia Ngôn nhìn xuống dưới, comment hot thứ 2 rượt theo chính là Ông xã của Thẩm Gia Ngôn, một bạn gái một ông xã, hai người này là fan đáng tin được công nhận trong giới fan của Thẩm Gia Ngôn.
Ông xã của Thẩm Gia Ngôn đăng muộn hơn 5 phút, vì vậy không cướp được comment hot đầu, nhưng năm phút sau Thẩm Gia Ngôn lại nhìn, fan ông xã đã vượt qua fan bạn gái trở thành hạng nhất. Comment viết: *Bà xã đẹp nhất.*
Lúc Thẩm Gia Ngôn vào nick clone phát hiện fan nhỏ ở nick clone oán khí ngất trời.
*Ngôi sao lấp lánh: SJYLG tên đại bẩn này, tui sớm muộn cũng phải làm hắn mất mặt! Hu hu hu, không dám cướp top comment đầu, Nhan Muối có thể sẽ cho rằng mình không yêu anh ấy hay không TTTTTT.*
(giải thích "Nhan Muối" (颜盐) cách đọc y sì Gia Ngôn [yányán]. Đùa chứ cái tên của ẻm Ngôn có ti tỉ từ đồng âm khác chữ)
...... Thoạt nhìn quả thực rất sợ, sợ weibo lại cấm tên chỉ dám dùng chữ cái đầu......
("Ông xã của Thẩm Gia Ngôn" (沈嘉言老公) đọc là [ShěnJiāYánLǎoGōng])
Thẩm Gia Ngôn dùng nick clone an ủi hắn một phen, tiểu Tinh Tinh buồn nhanh lên tinh thần cũng nhanh, rất nhanh đã lại lên ý chí chiến đấu, muốn đấu trí đấu dũng với Ông xã của Thẩm Gia Ngôn, mở ra "** thống trị"
"Anh Thẩm." Đổng Hạ Lãng ngồi ở ghế trước lướt weibo, "Chu Tầm Chi hiện tại xào CP với nữ chính Hoa Thức, các loại tin sốt dẻo bay đầy trời, rate cực lớn. Anh không định làm chút chuyện với chị Trương sao?"
Thẩm Gia Ngôn thật sự không nghĩ tới, xào CP quả thực có thể giành được ánh mắt người khác, dường như đã trở thành lệ cũ. Hai hôm nay lúc bọn họ tán gẫu, chị Trương cũng nói tới chuyện này, cô nói giỡn: "Xào CP được á, Tiểu Thẩm bộ dạng đẹp trai, lần này chị được lợi a."
Vốn chính là đùa giỡn, mọi người đều không coi là chuyện gì, Thẩm Gia Ngôn cũng cười cười cho qua. Cậu lúc này đột nhiên muốn hỏi Mạnh Giản Minh chút, công ty vì sao không để bọn họ xào CP, chuyện như vậy lợi nhiều hơn hại.
Mạnh Giản Minh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: "Hồi đó cũng có kế hoạch lăng xê, nhưng bị cấp trên bác bỏ."
"...... Vì sao ạ?" Bị ai, Tạ Kế Hiên sao?
Mạnh Giản Minh lắc lắc đầu: "Tôi cũng không biết, có lẽ là còn có kế hoạch khác với cậu, Tạ tổng không đồng ý."
Mạnh Giản Minh không nói nữa, Thẩm Gia Ngôn cũng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng rất hiếu kỳ, hôm nay lúc rời khỏi công ty, ngồi xe Bentley của Tạ Kế Hiên, hai người ngồi ở phía sau, Thẩm Gia Ngôn nhịn không được hỏi: "Tôi nghe anh Mạnh nói, anh không đồng ý tôi xào CP, vì sao thế?"
Ánh mắt Tạ Kế Hiên rét lạnh: "Dựa vào tác phẩm nói chuyện là được, tôi tin cậu có thực lực này."
Thẩm Gia Ngôn nghe anh nói mình có thực lực, trong lòng còn rất cao hứng: "Nhưng mà lăng xê cũng có thể dệt hoa trên gấm, sao không thử 1 lần chứ?"
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Thủy quân quá đắt."
"......"
Một trăm cái 10 đồng thật sự đòi mạng ha.
Xe dừng lại ở cửa sau tiểu khu Thẩm Gia Ngôn ở, bọn họ bình thường đều từ cửa sau đi vào, sợ bị có người nhìn thấy. Ở cửa sau không có cửa hàng gì, người khá ít, lúc buổi tối lại càng vắng, chỉ có mấy ngọn đèn đường sáng. Thư ký Hoàng dừng xong xe, chân Tạ Kế Hiên bị thương không thể lái xe, Thẩm Gia Ngôn lại càng không cho phép, hiện tại thư ký Hoàng liền gánh vác nhiệm vụ lái xe.
Thư ký Hoàng đã nói, sau khi tan làm Tạ Kế Hiên không thể sai bảo hắn không công, lần này theo Thẩm Gia Ngôn nghe ngóng, Tạ Kế Hiên sẽ phát phí tăng ca cho hắn.
Còn là gấp đôi nữa, cậu nhớ ngay cả chi phí thủy quân xào CP Tạ Kế Hiên cũng trả không nổi cơ mà.
Hai người đang chuẩn bị xuống xe, đột nhiên nhìn thấy phía trước tới mấy chiếc xe, tiếng phanh xe chói tai, nhanh chóng bao vây xe Bentley. Trên xe đi xuống một nhóm người, trong tay xách theo gậy gộc, ánh mắt bất thiện nhìn bọn họ ở trong xe.
Vừa thấy mấy tên bất thiện tới, Thẩm Gia Ngôn có chút sợ, bọn họ gặp phải cướp sao, nhưng nhìn tư thế này, đâu có cướp nào sẽ cướp đồ gióng trống khua chiêng như vậy, không giống a!
"Xảy ra chuyện gì? Bọn họ tới làm gì?" Thẩm Gia Ngôn hỏi, phía trước thư ký Hoàng đã nhanh chóng báo cảnh sát.
Lúc này, phía ngoài hô: "Trong xe đi ra hết cho tao!"
"Cậu an ổn ở trong xe đợi đừng ra ngoài." Tạ Kế Hiên quyết đoán dặn dò, thật sâu nhìn vào mắt Thẩm Gia Ngôn: "Tôi sẽ không để cho cậu bị thương."
Trước kia, ở trước mặt Tạ phu nhân, Tạ Kế Hiên cũng đã nói sẽ bảo vệ cậu cẩn thận, Thẩm Gia Ngôn khi đó không coi là gì, cảm thấy anh đang nói đùa,, nhưng hiện tại ánh mắt chắc chắn của người trước mắt, chứng minh anh nói là thật lòng, cũng rất kiên định sẽ nói được làm được. Thẩm Gia Ngôn trong nháy mắt có chút cảm động, túm lấy Tạ Kế Hiên: "Anh đừng xuống, chúng ta có thể xông ra hay không, chính là phải hy sinh xe Bentley của anh."
Tạ Kế Hiên lắc lắc đầu: "Cậu yên ổn đợi."
Thẩm Gia Ngôn cũng biết tự mình nghĩ quá đương nhiên rồi, nhưng cậu không muốn nhìn thấy bất cứ ai bị thương.
Nhìn Tạ Kế Hiên mở cửa xe đi ra ngoài, trái tim Thẩm Gia Ngôn đều nhấc tới cổ họng.
Cậu hậu tri hậu giác nhớ tới, cầm lấy gậy của Tạ Kế Hiên kêu lên: "Gậy —"
Cửa rầm một tiếng đóng lại, Tạ Kế Hiên đứng ở trước xe, giống như một cây đại thụ. Cũng không biết anh phát tín hiệu gì, trong rừng cây nhỏ ven đường chui ra một người, mặc tây trang chỉnh tề, nhìn giống như là bảo tiêu chuyên nghiệp, cùng với bọn côn đồ cầm gậy gộc tạo thành đối lập rõ ràng.
"Tạ Hồng Phi, mày đi ra ngoài!" Âm thanh Tạ Kế Hiên không lớn, nhưng uy thế không giảm, Thẩm Gia Ngôn vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không đúng, sao lại quen vậy, cậu đột nhiên nghĩ tới, ông chủ trước kia của Tân Nguyên hình như tên chính là Tạ cái gì đó Phi, không phải Tạ Hồng Phi này chứ!
Trong xe phía sau quả nhiên chui ra một người, trong tay cầm điếu thuốc, nhìn bảo tiêu bên cạnh Tạ Kế Hiên, hừ cười: "Con mẹ nó mày có phải đã sớm biết mình sẽ bị đánh hay không, đang chờ hả."
Tạ Kế Hiên nói: "Tao biết có người muốn phạm tiện."
Tạ Hồng Phi ném điếu thuốc, híp mắt phi một tiếng, nhìn khuôn mặt lạnh không đổi sắc của Tạ Kế Hiên một vạn khó chịu. Tạ Kế Hiên nói: "Tao là người nguyên tắc, không thích đánh nhau, nhưng mày nếu muốn ra tay, tao cũng sẽ không đứng không."
"Vậy còn nói cái gì, ra tay đi!" Tạ Hồng Phi cười lạnh: "Tao con mẹ nó đã sớm muốn trị mày!"
Tạ Hồng Phi ra lệnh một tiếng, người bên kia liền đánh tới, mấy bảo tiêu này được huấn luyện, vây quanh chặn người lại, không có để lọt một người. Hai bên hỗn chiến, Tạ Hồng Phi mồ hôi lạnh nhìn, lại châm một điếu thuốc, hít mạnh một hơi, lách qua đám người đi về phía Tạ Kế Hiên.
Thẩm Gia Ngôn muốn bảo Tạ Kế Hiên nhanh chóng chạy, trên đùi có vết thương, sao có thể đánh thắng được Tạ Hồng Phi nhân cao mã đại, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Tạ Kế Hiên tiếp đón, động tác khá lưu loát.