Chương 23

Tiếng đóng cửa đầy giận dữ của Kha Bối khiến Lâm Tuyền tỉnh hẳn khỏi cảm giác mơ màng, cậu đưa mắt nhìn hắn như muốn hỏi Vương Thiệu đang ở đâu. Tính tình Kha Bối vốn dĩ bình thường đã không tốt, tâm trạng của hắn lúc này lại không vui, dĩ nhiên cách hành xử của hắn lại càng khó chịu hơn nữa.


“Hắn ta không hề nhắc gì đến cậu cả. Tôi chỉ có nhiệm vụ đưa cậu ra khỏi đó thôi. Những việc sau đó tôi không nhúng tay.” Hắn hất tóc, khinh khỉnh quay đi thu dọn vội vã những thứ đồ chơi bày bừa đến chướng mắt trên sàn.


“Như vậy…, như vậy… tôi …” Lâm Tuyền sững sờ, hy vọng mới đây quả thật mong manh quá. Cậu là thứ đồ chơi rẻ tiền đến mức chỉ mới một ngày thôi mà người ta đã vội không cần rồi sao?


Kha Bối chẳng cần quay lại cũng biết tiểu tử kia nhất định là muốn khóc lắm rồi, đúng thật vẫn là thứ ranh con mà thôi. Hắn chẳng hơi đâu đi dỗ dành làm gì, con mẹ nó, lão gia ta đây quả thật còn muốn khóc hơn ngươi nữa kìa. “Như vậy cái gì nữa. Tất nhiên là y sẽ trả cậu về công ty thôi. Thật chẳng đáng bỏ một số tiền lớn mua thứ y không cần đâu.”


Tất nhiên là Lâm Tuyền biết đến kết cục đó, chẳng qua trước đây cậu vẫn níu kéo chút hy vọng mong manh thôi mà. Cậu nhẹ bước xuống, phụ Kha Bối dọn dẹp căn phòng của y. Lúc nãy, Kha Bối cùng người kia cãi nhau, Lâm Tuyền cũng nghe được vài câu “Anh có cần tôi giải thích cho anh ta không?” Cậu biết hắn đang không vui, xét cho cùng, cũng là vì cậu mà anh ta cãi nhau với người kia.


“Không cần. Hừm, tự cho mình là đúng, có gì hay. Nếu đã nghĩ thế thì cứ việc…” Hắn quay lại, thấy căn phòng của mình đã được dọn dẹp ngăn nắp rất nhanh, mà cậu ta vẫn còn đang mặc kệ việc mình vừa ch.ết hụt mà còn cố sức nâng một bên giường của hắn lên để dọn cho sạch.


available on google playdownload on app store


Vẫn còn bực bội đôi chút, Kha Bối đi qua, giúp cậu một tay, vừa ghé vào nâng phụ vừa áp mặt vào tai Lâm Tuyền dụ dỗ: “Hay là… theo tôi đi. Bọn sủng vật kia không khóc thì nháo, hết đòi trốn lại đòi ch.ết rất phiền. Cậu cư xử biết điều thế này, giữ lại ở chung rất ổn.”


Hương nước hoa cùng giọng mũi trầm của Kha Bối làm Lâm Tuyền rúng động, cậu giật mình quay qua nhìn hắn “Anh… thật chứ?”
Vương Thiệu cũng cùng lúc lên tiếng “Vậy là em muốn ở với hắn hơn là với tôi?”


Một khoảng lặng qua đi, như không thể chịu nổi nữa, Kha Bối quăng giường than trời “Nhà tôi chứ có phải công viên giải trí đâu. Sao các người không ai biết đến chuyện gõ cửa vậy?”


Vương Thiệu liền coi câu nói bức xúc của Kha Bối cùng chính bản thân hắn là không khí, y đặt thức ăn lên bàn, bước nhanh đến bên Lâm Tuyền, dùng tay bóp mạnh cằm cậu “Em, nghĩ cùng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.” Sau đó y tóm lấy tay cậu, kéo mạnh ra cửa, ném lại một câu ngắn gọn với Kha Bối “Lúc này cứ yên phận ở trong nhà đi.”


~~~
Lâm Tuyền cảm thấy không khí trong xe quả thật rất lạnh, cứ như người kia đã hút hết nhiệt vào bên trong y. Xe vẫn chạy với tốc độ bình thường, nhưng bàn tay nắm chặt cần lái đó chẳng thể nào để cậu yên tâm được, Lâm Tuyền đành phải gọi khẽ “Chủ nhân, …. Mẹ anh..?”


Vương Thiệu có vẻ chưa thể thả lỏng, “Đã khoẻ.”
Lâm Tuyền không còn cách nào, đành phải thanh minh “Chủ nhân, thật sự không như anh nghĩ đâu…”


“Em câm miệng cho tôi. Đến lúc này mà vẫn còn muốn lừa tôi?” Không kiềm chế nổi cơn giận của mình, Vương Thiệu đánh một vòng cua rất gắt khi gần về đến nhà. Y giận cậu thì ít, nhưng lại giận chính y rất nhiều. Ngay lúc này, y chỉ muốn làm cậu, làm thật mãnh liệt và dữ dội, cho cậu cảm nhận khoái cảm trong cơn đau thể xác mà y mang lại. Y tưởng tượng đến việc cậu gồng người chịu từng ngọn roi, hậu huyệt như ép chặt bản thân y, vật nhỏ đáng yêu của cậu sẽ phải giải phóng trong khi bản thân cậu rên rỉ cầu xin….


Tất cả những ý nghĩ đó như quỷ dữ trói chặt tâm hồn của Vương Thiệu, nhưng y biết cậu không hề muốn thế. Cái cậu ta cần là một người tình lịch thiệp và một người bạn đời ôn nhu. Chính bản thân cậu ta đã là một con người mềm mỏng và tinh tế, Vương Thiệu lại thầm so sánh với tiểu Vỹ trong lòng y. Tiểu Vỹ là một sinh vật hoàn hảo, đẹp sắc sảo và khí chất cao quý, nhưng y và cậu sẽ không thể hoà hợp như với Lâm Tuyền được. Trong tình yêu, hay đơn giản chỉ là cùng bước trên đường đời, luôn phải có người nhún nhường, mà y không chắc cả y lẫn tiểu Vỹ có thể làm được điều đó.


“Em không lừa anh…” Giọng nói trầm khàn của Lâm Tuyền thoảng nhẹ bên tai lại kéo y về với những tư tưởng tội lỗi của mình. Nếu như y giữ cậu bên cạnh đúng nghĩa như vật nuôi luôn thì sao? Nếu như ngay cả những nhu cầu cơ bản nhất của con người như ăn uống hay vệ sinh cậu đều phải nhờ đến y thì sao? Tưởng tượng đến cảnh có trong tay một sủng vật luôn ở nhà chờ khi mình đi làm về, chẳng thể đứng được nên chỉ có thể bò đến bên chân y làm nũng. Hai tay không thể hoạt động tự do được nên sẽ nhu thuận tựa vào lòng y mỗi khi hai người vào phòng tắm hoặc phải dùng cơm…


Chất giọng trầm khàn vô lực của cậu làm vùng dưới cơ thể y muốn bùng nổ, mạch đập như trống gõ trong quần y. Vương Thiệu nghiến răng nghĩ, không thể nào như thế được, cậu ta không đáng bị hành hạ như thế,… Khắc chế bản thân mình tốn của y nhiều sức lực đến mức, khi kéo Lâm Tuyền vào phòng ngủ rực rỡ trong nhà mình, mắt y đã hằn lên những vệt gân máu đỏ rực.


“Em muốn ở cùng tên đó? Đúng không? Em có biết là tôi còn nhẹ tay hơn hắn nhiều hay không?” Y gục xuống thảm, giọng gằn lên từng cơn run. Cậu ta còn muốn tơ tưởng đến cuộc sống khác không hề có y, trong khi y phải kiềm chế dục vọng của mình như thế này.


Lâm Tuyền thấy y đổ gục như thế, cậu lờ mờ hiểu được trong con người đó có chỗ không ổn, cậu cũng hiểu y đang đứng giữa một cái giới hạn bí ẩn nào đó. Việc cảm nhận được luồng không khí nguy hiểm bao quanh người đối diện khiến bản năng sinh tồn của cậu trỗi dậy mạnh mẽ, hoặc là chạy trốn, hoặc là chống lại, cậu chỉ nghĩ được đến như thế.


“Làm ơn tin em… Em chỉ muốn cùng anh…” Thật nhẹ nhàng lại gần y, LâmTuyền như sợ rằng giọng nói vốn đã bị hạn chế đến mức nhỏ xíu của mình kinh động con thú nguy hiểm trong y, nên lại càng kiềm nén thanh âm của mình lại. “Tin em đi …”


Vương Thiệu lúc này mới ngẩng đầu, đưa đôi mắt nhuốm đầy dục vọng nguyên thuỷ của mình nhìn cậu “Căn phòng này, em có thấy nó giống với căn phòng lúc em bị bắt khỏi tay tôi không? Lúc tôi bài trí nó, tôi đã cố tình tái hiện lại …” giọng kể y ngắt quãng chỉ vì y bận kéo Lâm Tuyền vào lòng, ôm thật chặt như muốn siết ch.ết cậu trong vòng tay của mình “Tiểu Vĩ của tôi. Cậu ta cũng như em, không muốn bị bó buộc trong lòng tôi. Cậu ta bỏ trốn khỏi tầm mắt của tôi để tìm lại tự do. Những người như em, em hiểu không, tự do đã bị tước mất rồi. Không ai bảo vệ một sủng vật, bản thân “thú cưng” là để người ta thoả mãn dục vọng muốn chà đạp đồng loại mình…”


Răng Vương Thiệu đã bắt đầu cắn vào môi, y không thể để giọng mình lạc đi trước cậu, mặc dù y đang kể lại nỗi ám ảnh của chính mình. “Cậu ta bị người ta bắt lại, bị đưa vào căn phòng đó, bị những tên khốn hôm nay chà đạp cho đến ch.ết…” Khoang miệng y tràn ngập vị máu, ***g ngực y đau nhói. “Tại sao lại phải bỏ trốn? Tôi có gì không tốt? Tại sao không cho tôi cơ hội bảo vệ các người? Tôi không đáng tin sao?…”


Lâm Tuyền lúc đầu còn phải vất vả chịu đau với vòng tay nhưng gọng kiềm của y, cho đến khi nghe được những lời nói cay đắng đó, cậu sững người, như quên hết hiện tại. Cảm giác nhìn người mình yêu chạy trốn chính mình rồi bị người ta giày vò mà lại vô lực, vô pháp cứu vớt, chỉ cần nghe thôi cũng khiến tâm tư rối bời. “Anh rất đáng tin mà. Em luôn chờ anh đến… Em, chỉ là em… không nghĩ rằng quả thật anh sẽ đến rồi cứu cả em…”


Vừa ngập ngừng thế thôi, cậu đã nhận thấy móng tay của y bấu chặt vào da thịt mình. Vương Thiệu gằn giọng “Em không nghĩ? Em có tin tôi đâu…” Y quay cậu lại đối diện với mình, dùng đôi môi bị cắn đến mức máu chảy thành một dòng xuống cổ mà hôn cậu, nụ hôn của dã thú, cắn nuốt để giành giật quyền sở hữu của y. Lâm Tuyền như bị rút cạn sức lực, hơi thở cũng như rời bỏ cậu, mũi cậu nồng mùi máu, môi miệng bị giày vò trong vị tanh mặn. Đau đớn và bất lực, cậu dần nhắm mắt lại, buông xuôi.


Lý trí của Vương Thiệu như một chiếc đồng hồ báo thức lì lợm nhất, phát từng hồi chuông rền rĩ bắt y phải bỏ cậu ra. Vương Thiệu nhận thấy người kia gần như mềm đi trong tay mình, mới miễn cưỡng buông cậu ra. Y đã hứa và bị người ta hoài nghi, vậy thì tất cả những việc y phải làm là ép buộc.


Y đem cậu lại cái giường xa hoa đó, còng tay cậu vào thành giường rồi rút một lọ thuốc ra. “Thứ này nhẹ hơn loại thuốc bọn chúng tiêm cho em rất nhiều. Nó chỉ làm em thư giãn thần kinh thôi. Tuy nhẹ nhưng chích vài lần rồi em cũng sẽ nghiện, đến lúc đó, em sẽ không bao giờ dám nghĩ đến chuyện từ bỏ tôi nữa.”


Lâm Tuyền giãy dụa cật lực, cậu không hề muốn mọi chuyện đi đến bước đường này “Đừng mà, chủ nhân, xin anh. Đừng…” Sau đó, mũi kim lạnh toát len lỏi vào da thịt, đưa dòng thuốc hoà vào máu nóng, đẩy cậu đến một viễn cảnh thanh bình nhất. Trong cơn mơ đó, Lâm Tuyền lại ở giữa gia đình mình, có em gái ngoan hiền, có bạn bè đồng lứa. Cậu cứ thế nhắm mắt lại trong nụ cười mãn nguyện, tứ chi cũng buông bỏ những chống cự kia. Lúc này, Vương Thiệu mới có thể thả lỏng người, ngồi xuống bên giường, gục đầu để che đi từng dòng nước mắt ấm nóng.






Truyện liên quan