Chương 27

Tiễn Kha Bối cùng cái đuôi của hắn về, Vương Thiệu thở dài, đóng nhẹ cửa rồi quay vào làm chút thức ăn cho Lâm Tuyền. Hôm nay em ấy hoạt động nhiều, có vẻ hơi ủ rũ rồi, anh hâm nóng lại một ít súp rồi định để yên ở chỗ quen thuộc cho Lâm Tuyền tự đến ăn.


Lâm Tuyền quả thật là thấy mệt, Kha Bối cùng Hoành Kha hết kéo đẩy lại sờ nắn cậu, chủ nhân vẫn không thấy đâu, mà cậu cũng đang dần nhận ra đây không phải nhà mình. Ba mẹ cậu đâu rồi nhỉ, sao cậu lại ở đây? Hàng vạn câu hỏi đến cửa miệng lại nuốt vào, căn bản vì cậu lười nói, không muốn nói với người này.


Căn nhà dần chìm vào bóng tối, mặt trời đã lặn mà Vương Thiệu còn chưa muốn mở đèn, anh ngồi yên chờ Lâm Tuyền bò ra dùng bữa. Đồ ăn cũng gần nguội mà người kia của anh chẳng thấy nhúc nhích gì, Vương Thiệu thở dài, khẽ mang chén súp đến gần cậu hơn, rồi lại gần hơn nữa. Lâm Tuyền đành ngước mắt nhìn, nhưng cậu cũng không hề tránh né.


“Em có đói không?” anh nhẹ nhàng hỏi, nhưng Lâm Tuyền hiển nhiên không trả lời. Vương Thiệu lại càng gần cậu hơn “Tôi giúp em ăn nhé.” Lâm Tuyền vẫn không hề tránh né.


Vương Thiệu cảm thấy như chính mình mua được một tờ vé số may mắn, anh khẽ đưa tay chạm lên gò má mát lạnh của cậu, và vui sướng nhận thấy cậu thậm chí không có phản ứng gì. Rồi như đánh liều, Vương Thiệu để chén xuống, ôm nhẹ lấy cậu.


Lâm Tuyền gác đầu lên vai anh, hơi ấm cùng thứ mùi vị quen thuộc như làm cậu an lòng hơn, nên cậu để mặc anh càng lúc ôm lấy cậu càng chặt. Dính sát lấy nhau chẳng bao lâu, Lâm Tuyền đột nhiên khẽ động, Vương Thiệu còn chưa kịp cảm thấy lo sợ cậu giãy mình ra thì đã nghe một chút ướt át nơi cổ.


available on google playdownload on app store


Cậu bé của anh đang khẽ nhấm nháp làn da nơi sau gáy anh với vẻ thích thú nghịch ngợm, nhột nhạt và ẩm ướt khiến anh cảm thấy rạo rực toàn thân. Phải làm sao mới tốt? Đẩy cậu ra hẳn anh không nỡ, nhưng tiếp tục như thế này, anh sẽ không kìm được mà ăn hết cậu mất. Vương Thiệu gọi khẽ “Lâm Tuyền,…” cậu vẫn chưa có dấu hiệu là nghe thấy.


“Em, … Lâm Tuyền..” lần gọi này, Vương Thiệu đã nuốt khan. Không thể kiên nhẫn nữa, anh kéo nhẹ cậu ra, đặt lên đôi môi nghịch ngợm đó một nụ hôn sâu nồng cháy. Tiểu biệt thắng tân hôn, cậu như gần như xa bao ngày qua khiến cái hôn này nóng bỏng gấp vạn phần.


Lưỡi tìm lưỡi, có đôi khi do gấp gáp mà răng cũng va phải nhau, Vương Thiệu như tham lam cắn nuốt hết tất cả của Lâm Tuyền. Mà người kia càng lúc càng ác độc, trêu chọc sự kiềm chế của anh đến đỉnh điểm nổ tung.


Cái hôn này hoàn toàn khác biệt, lần đầu tiên Lâm Tuyền nắm quyền chủ động với anh. Cậu cuồng nhiệt, cậu tránh né, tất cả đều làm anh phải gấp gáp đuổi theo cho đến cùng. Vương Thiệu còn không ý thức được bản thân mình đã bị đè lăn ra thảm từ lúc nào, Lâm Tuyền đã tự động dứt ra, chăm chú nhìn thần tình ngơ ngác của anh.


“Chủ nhân, …” cậu cười, gọi khẽ. Vương Thiệu vẫn chưa thể đáp, phần vì vẫn còn chìm trong cảm giác mà cái hôn kia mang lại, phần vì anh không nghĩ rằng cậu là đang gọi anh.


“Chủ nhân à,…” Lâm Tuyền bật cười, đưa hai bàn tay lên ôm lấy khuôn mặt ngơ ngác đó,.. “…em là gọi anh.” Cậu khẽ chuyển động phần hông, hạ thân vì thế ma sát nhẹ lên bụng Vương Thiệu, để lại một khoảng ướt át.


“Em, em, em,…?!!?” vừa nhận ra đúng thật là cậu ta gọi mình, vừa cảm thấy hạ thân thiếu niên đùa cợt trên bụng, anh có chút bàng hoàng.
“Em muốn,…” Lâm Tuyền dụi mặt vào ***g ngực anh, tiếng tâm thất vang vọng cho cậu biết rằng quả thật lúc này đây mới là hiện thực của cậu.


“Em,.. Sao cơ?” Vương Thiệu còn hoang mang hơn. Này là Lâm Tuyền đang cầu hoan sao? Nhưng mà, trước đây hình như…
“Ừm.” bàn tay linh hoạt bất thường của cậu cắt đứt dòng suy nghĩ của anh bằng cách luồn vào trong áo, ngắn nhéo hai núm thịt trên ngực Vương Thiệu.


Đột nhiên bị mất quyền chủ động, lại bị sờ mó vào nơi ít ai đụng qua, Vương Thiệu có chút không quen. Ngay lập tức, anh bắt lấy hai bàn tay nghịch ngợm của cậu lại, rồi dành thế chủ động về phía mình bằng cách lật người, đè cậu xuống thảm êm. “Được rồi, em còn chưa khoẻ..” giọng anh lấp lửng khi cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi ngon lành đó.


Lâm Tuyền thế nhưng càng lúc càng quá quắt, những cử động của cậu như muốn tăng nhanh tiết tấu gần nhau hơn, chân thon kẹp vào hông Vương Thiệu, tay đã muốn mở hết khoá quần anh.


“Em..” Vương Thiệu thật hết cách, đành chiều lòng cậu. Anh lần xuống thắt lưng lỏng lẻo của chiếc quần ngủ, bắt đầu rải những cái hôn nhẹ quanh vùng bụng thon gầy, tay phối hợp kéo nhẹ quần cậu ra. Ý đồ của Vương Thiệu là muốn dùng hết những kỹ xảo khẩu giao của mình để thoả mãn cậu, hôn rồi đánh lưỡi, từng chiêu từng chiêu đánh vào những điểm nhạy cảm cơ bản của đàn ông.


Nhưng Lâm Tuyền hôm nay khác với Lâm Tuyền thường ngày, nhịp điệu âu yếm ôn nhu của chủ nhân không thể làm cậu dịu đi cơn khát tình âm ỉ được. Thế là bắt đầu từng cú nhấp hông, phân thân của cậu cứ thế nắc vào sâu trong vòm họng Vương Thiệu.


“Ưm…. Em muốn… ưm …” từng hồi rên rỉ vang lên, Vương Thiệu ban đầu không quen nên có chút vấp váp, sau nghe được từng tràng mê người như thế, anh cũng mặc kệ nhắm mắt chịu đựng.


Vương Thiệu càng cố gắng chiều chuộng lại như càng bắt thêm vài bậc thang cho Lâm Tuyền. Vẫn để nguyên vật nhỏ trong miệng anh, cậu xoay một vòng, tay bắt đầu cởi quần Vương Thiệu, miệng đã nhanh chóng ngậm lấy phân thân căng cứng nổi gân xanh.


Lâm Tuyền đã qua một quá trình điều giáo, cả người láng mịn trắng hồng, không như Vương Thiệu, vẫn còn rất nam tính. Lâm Tuyền bị thảm lông của Vương Thiệu chọc cho ngứa ngáy, nhưng cậu vẫn tham lam ăn ngọn thứ đó của anh. Mùi vị nồng đậm cùng dịch mặn tràn đầy cổ họng, Lâm Tuyền cứ thế hút mạnh như thể đó là một món ăn ngon nhất trần đời.


Vương Thiệu bắt đầu đổ mồ hôi, anh vừa phải khống chế khoái cảm đang dần dâng lên do hành động táo bạo của cậu nhóc, vừa phải duy trì luật động trong khoang miệng mình. Dùng miệng cho nhau thế này đúng thật là không hề bằng trực tiếp mập hợp, nhưng Vương Thiệu không muốn làm đau Lâm Tuyền khi cậu vẫn chưa tỉnh táo.


Chẳng mấy chốc, Lâm Tuyền phóng thích, dịch thể nóng bỏng rót thẳng vào cổ họng Vương Thiệu. Anh không kịp phòng bị, với tư thế nằm ngửa đầu thế này liền sặc sụa thở không ra hơi, phân thân vì thế cũng dần mềm lại trong miệng Lâm Tuyền. Cậu cố gắng bắt chước kỹ thuật của anh, hết vờ như cắn nhẹ vào đầu khấc, lại cố dùng lưỡi quấn lấy bao đầu đỉnh, nhưng vật nhỏ vẫn ủ rũ như thế.


Có chút thất vọng, Lâm Tuyền đưa mắt ướt át nhìn anh “Chủ nhân, anh không được.”
Vương Thiệu vừa mới lấy lại nhịp thở liền sặc sụa thêm nữa “Cái gì không được?”


Nâng vật nhỏ của anh trong tay, khuôn mặt đỏ bừng vì cao trào của Lâm Tuyền khẽ nhoẻn cười “Là thứ này không được.” Rồi tay kia của cậu lần mò xuống rãnh sâu giữa hai cánh mông săn chắc của anh, “hay là để em.”


Hết chê anh không được lại muốn thượng anh, Vương Thiệu thật sự hết cách. Ngón tay mát lạnh của Lâm Tuyền đã chực chờ nơi cửa động, da dẻ Vương Thiệu đã dựng hết lên. “Này,” anh vật lộn để đè cậu xuống “em hư quá.”


Lâm Tuyền không hề an phận, cậu giãy dụa, đôi khi còn ra đòn rất mạnh tay, trong đầu chỉ nghĩ làm sao để áp chế Vương Thiệu. “Tại sao… anh được … mà tôi không được.” Lâm Tuyền không có thể chất, lại bị thoát lực, nhưng không phải cậu chưa từng đánh nhau, nên đòn đánh ra rất hiểm. Vương Thiệu bị ăn đau đến choáng váng, anh không dám dụng sức quá mạnh với cậu, cũng không thể đánh lại, nên cuối cùng trở thành bao cát chịu đòn.


Vật lộn kịch liệt một lúc, đột nhiên Lâm Tuyền dừng lại, “Chủ nhân, …” cậu nhìn anh rồi nhanh chóng ngất đi, cả người nóng ran, ướt đầm mồ hôi. Lúc này, Vương Thiệu mới chợt nhớ ra, hôm nay, anh chưa tiêm thuốc cho cậu.






Truyện liên quan