Chương 02: Hồng vụ hàng lâm, thập liên rút SSS cấp thiên phú!
-----o0o-----
Tp.Nội Hà - Lĩnh Nam.
Hôm nay là một ngày có thời tiết tương đối xấu, bầu trời không trăng cũng không sao, đen kịt một mảnh. Gió lạnh thổi qua khiến cho con người ta run lên từng hồi
Lúc này đây ở trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, một người thanh niên hai sáu hai bảy tuổi, gương mặt anh tuấn, thân hình cao ráo, đôi mắt sắc lạnh như dao, chỉ cần lướt nhìn cũng đủ làm cho người khác cảm thấy cả linh hồn đang run rẩy.
Người thanh niên này mặc một bộ đồ đen bó sát, bên cạnh còn đặt một cây súng ngắm EDM Arms Windrunner, anh ta chính là Lý Thiên Anh, một sát thủ chuyên nghiệp, Lý Thiên Anh là tên thật của hắn nhưng đã rất lâu hắn không dùng đến nữa, người trong nghề đều gọi hắn là Ếch Băng.
Làm sát thủ cũng không phải nghề nghiệp tốt lành gì, có điều không phải ai cũng có thể tự do chọn lựa cuộc sống của bản thân. Nhiều khi vì để tiếp tục sống mà người ta phải bước lên con đường tội lỗi, chất đầy xương trắng, hòa cả máu cùng nước mắt này.
Thiên Anh cũng không ngoại lệ, để sinh tồn trong thế giới đáng sợ này hắn chỉ có thể tàn nhẫn hơn nữa. Thật ra hắn từng có một gia đình hạnh phúc, chỉ là ông trời như muốn trêu đùa hắn ta, khi còn nhỏ lúc mà còn chưa thể nhận thức được rõ ràng những gì xảy ra xung quanh thì cha mẹ hắn đột ngột qua đời, về sau hắn sống cùng với anh trai, nhưng vào năm hắn lên mười thì anh trai của hắn cũng mất tích một cách bí ẩn...
Hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra, cứ mơ hồ hắn trở thành kẻ lang thang, một đứa trẻ phải ép đến bước đường làm một sát thủ máu lạnh thì chắc chắn nó đã trải qua vô số chuyện mà không ai tưởng được.
Có điều Thiên Anh không hề gục ngã trước số phận, hắn vẫn cố gắng tiếp tục sống sót. Sống để đi tìm lại người anh của hắn. Tuy Thiên Anh biết rõ việc này vô cùng khó khăn, nhưng hắn sẽ không bao giờ từ bỏ. Dù là sống hay ch.ết thì hắn nhất định phải tìm về.
Có điều trước tiên muốn tìm được anh trai thì hắn phải có tiền đã, có tiền mới có thể tìm kiếm, hơn nữa còn phải có rất nhiều tiền. Mà với một người giống như Thiên Anh, không bằng cấp, không nghề nghiệp, mà muốn kiếm nhiều tiền thì chỉ có phạm pháp.
Và với bản tính liều lĩnh, cũng như sự khôn khéo của bản thân, nghề sát thủ đã chọn hắn.
...
Thiên Anh đứng trên sân thượng của tòa nhà số 2, hắn đang dùng ống nhòm quan sát căn phòng 342 của tòa nhà đối diện.
Trong phòng lúc này chỉ có một vài nam phục vụ đang dọn bàn ăn. Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang quan sát thì đồng bọn của hắn báo.
“Mục tiêu chuẩn bị xuất hiện, sẵn sàng đợi lệnh.”
Nghe được lời này, Thiên Anh nằm xuống, vào vị trí sẵn sàng đợi tín hiệu từ Phi Ưng.
“Tạch!”
Súng đã được mở ra khóa an toàn, Thiên Anh nằm dài trên sân thượng, ánh mắt như chim ưng thông qua ống ngắm của khẩu súng, ngắm chuẩn vị trí cửa phòng. Nín thở, ngưng thần, Thiên Anh sẵn sàng bóp cò bất kỳ lúc nào.
Ngay khi Thiên Anh vào vị trí thì cùng thời gian đó một tay sát thủ bắn tỉa khác cũng vào vị trí. Tay sát thủ còn lại cách vị trí hiện tại của Thiên Anh khá xa, khoảng nửa dặm.
Thời gian chậm chạp qua đi, trong tầm ngắm của Thiên Anh xuất hiện một người trung niên mặc vest đi tới bàn tiệc giữa phòng, đi theo bên cạnh còn có bảy tám vệ sĩ. Người trung niên kia tên gọi Ái Dân là mục tiêu của lần ám sát lần này.
Sau khi tổ chức của Thiên Anh nhận vụ làm ăn này thì phái Thiên Anh cùng một số thành viên khác tới đây để tiêu diệt mục tiêu. Sau nhiều ngày quan sát, nhóm Thiên Anh quyết định đêm nay hành động.
Vốn Thiên Anh đang đợi lệnh để tiêu diệt mục tiêu bên trong căn phòng đối diện, thì đột nhiên phát hiện một chuyện khiến hắn giật mình. Ở ngón áp út của người trung niên Ái Dân kia có đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn kia giống hệt với chiếc nhẫn mà anh trai hắn đã từng đeo. Hắn còn nhớ ở trên mặt nhẫn mà anh trai hắn đeo còn khắc một chữ T.
Đột nhiên có thêm manh mối về anh trai mình, Thiên Anh vô cùng kích động. Trong lòng hắn xao động, hắn tự hỏi: “Sao lại là cặp nhẫn kia? Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai? Ông ta biết anh trai hắn sao?”
Phải khó khăn lắm thì hắn mới kiềm chế được sự kích động dâng lên trong lòng. Nhưng vào lúc này hắn lại ý thức được một vấn đề. Nếu cứ để tổ chức giết ch.ết người trung niên kia thì sợ rằng sẽ không còn ai có thể biết về tung tích anh trai hắn nữa.
Không một chút do dự, Thiên Anh lúc này chuyển hướng súng ngắm qua tên sát thủ ở cách đó hai tòa nhà. Cũng đúng vào lúc này, tên trinh sát thông qua bộ đàm ra hiệu:
“Giết!”
“Đoàng!”
Người kia vừa dứt lời, Thiên Anh liền nổ súng. Có điều mục tiêu của hắn lúc này đã thay đổi, không phải người trung niên tên Ái Dân kia nữa, mà là tên sát thủ hành động cùng hắn lần này.
Kỹ năng bắn súng của Thiên Anh vô cùng phi phàm, bách phát bách trúng, ngay lập tức tiêu diệt được mục tiêu, tên sát thủ kia bị bắn nát sọ, ch.ết ngay lập tức.
Nghe được tiếng súng, người dân trở nên nháo nhác, người trung niên Ái Dân ở bên trong phòng kia ngay lập tức được các vệ sĩ bên cạnh vây lại vào bên trong. Sau đó đưa tới nơi an toàn.
Thấy cảnh này thì tên sát thủ làm nhiệm vụ trinh sát giật bắn người:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Có…”
“Đoàng!”
Ngay khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì Thiên Anh trực tiếp tặng cho hắn một viên đạn vào đầu. Thiên Anh đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho triệt để, đã giết một người thì không để người thứ hai còn sống. Tránh lưu hậu họa về sau.
Sau khi tiêu diệt nốt tên còn lại, Thiên Anh nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tránh cho đám bồ câu tìm tới đây bắt hắn.
Nhưng đúng vào lúc này một trận rung chuyển nhè nhẹ truyền tới. Vừa cảm nhận được sự rung chuyển này thì Thiên Anh sắc mặt thoáng đại biến. Trong lòng hắn thầm hô không tốt “ch.ết tiệt là động đất.”
Dự cảm không tốt vừa xông lên đầu thì cơn địa chấn liền bộc phát, các tòa nhà rung chuyển mãnh liệt, tiếng kêu sợ hãi của người bên trong các tòa cao ốc liên tục phát ra.
“A a a a…”
“A a a …”
Điều khiến Thiên Anh càng thêm khiếp sợ, chính là lúc này ở bên trên bầu trời đêm, thấp thoáng xuất hiện rất nhiều quả cầu lửa. Những quả cầu lửa kia rất sáng. Nó sáng tới mức soi sáng mặt đất như ban ngày.
“Là thiên thạch, sao lại nhiều như vậy?”
Nhìn những thiên thạch kia như rất gần nhưng thực tế nó lại ở rất xa, Thiên Anh tưởng mình ch.ết chắc rồi, vậy mà những thiên thạch kia không biết rơi mãi tận đâu.
“Ầm ầm ầm….”
Địa chấn tiếp tục, càng lúc càng mạnh, những tòa nhà nơi đây được xây dựng rất vững chắc nên không cái nào bị sụp đổ.
Nhưng trận rung chuyển kia càng lúc lại càng dữ dội hơn. May mắn tòa nhà nơi Thiên Anh đang ở không có đổ sập. Nhưng mà nhìn thấy những tòa nhà lân cận bị sập thì trong lòng của Thiên Anh lo lắng không thôi. Hắn cũng không phải lo lắng cho bản thân mà lo lắng cho hai người bạn của hắn ở nhà.
Bỏ lại khẩu súng ngắm ở trên sân thượng, Thiên Anh lúc này cố gắng di chuyển theo nhịp điệu của cơn địa chấn, sau khi tới gần mép tòa nhà thì hắn nhảy xuống phía bên dưới.
Phía dưới tòa nhà có một cái cây rất lớn, Thiên Anh nhảy xuống phía dưới thì bám lấy một cành cây, nhưng do đêm tối hắn phán đoán không chuẩn xác, bám phải một cành cây không chắc.
“Răng rắc…”
Cành cây phát ra tiếng kêu sau đó gãy lìa, Thiên Anh lúc này cũng bị rơi theo. Có điều lấy thần kinh thép cùng thân thủ nhanh nhẹn của hắn thì trong lúc rơi xuống hắn bình tĩnh đợi tới cành cây tiếp theo sau đó túm lấy. Liên tiếp làm gãy bảy tám cành cây như vậy thì tốc độ rơi của hắn đã giảm đi rất nhiều.
“Phập!”
Rút ra con dao ở bên hông, hắn đâm mạnh vào thân cây, đến lúc này thì hắn xem như cũng đã có thể dừng lại được. Tiếp đó hắn nhanh nhẹn rút ra con dao rồi trèo xuống phía dưới.
Chạy lại vị trí chiếc xe ô tô của mình ở phía sau một nơi bí mật, có điều lúc hắn tới nơi thì phát hiện ô tô của mình bị một ngôi nhà gần đó đè bẹp rồi, ánh mắt đảo quanh hắn rất nhanh liền thấy được một chiếc mô tô phân khối lớn.
Không chút do dự hắn liền trèo lên chiếc xe kia, tuy hắn không có chìa khóa nhưng không thành vấn đề, hắn chỉ dùng đầu mũi dao cạy cạy một chút đã có thể khiến chiếc xe nổ máy.
CHỔI QUÉT RÁC, thanh lọc tinh thần, thổi bay mệt mỏi. Nhân phẩm đảm bảo, chất lượng khỏi bàn, đọc liền biết… *Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành*