Chương 4: ꧁༺ Thiên Anh Cẩn Thận༻꧂
-----o0o-----
Thiên Anh nâng súng lên định cho tên này một viên vào đầu giải quyết luôn thì Mốc đã thay hắn làm công việc kia, chỉ một nhát cắn vào động mạch cổ, tên kia thoáng cái ch.ết cứng ngắc.
Thiên Anh thấy vậy không khỏi cười, hắn dùng ngón tay khẽ nựng Mốc mấy cái. Đột nhiên Thiên Anh lúc này nhớ tới cái gì đó, hắn đứng dậy cầm súng đi tới xe tải lấy cái vali tiền đang ở chỗ tay lái, sau đó đi vào bên trong siêu thị. Những người nhìn thấy hắn cầm súng đi qua thì sợ quá mà ngồi xuống, hai tay ôm đầu.
Thiên Anh thấy thế thì nói:
“Tiếp tục chuyển đồ đi, tôi không làm gì mọi người cả.”
Nói xong thì hắn đi vào bên trong, đi tới chỗ người thu ngân, rồi dốc toàn bộ tiền ở bên trong vali ra, ngay lập tức một đống tiền lớn rơi vãi khắp nơi trước quầy tính tiền. Thiên Anh nhìn qua cô gái thu ngân nói:
“Số tiền này là tôi dùng để mua những thứ kia, hẳn là đủ rồi chứ.”
Cô gái thu ngân lúc này sợ tới sắc mặt trắng bệch, nghe được Thiên Anh hỏi câu này thì liên tục gật đầu. Thiên Anh thấy thì chỉ cười sau đó nhìn về phía một tên bảo vệ nói:
“Tới đây.”
Người bảo vệ kia bị Thiên Anh chỉ súng cả người phát run, hắn sợ hãi tiến tới gần lắp bắp nói:
“Không biết anh muốn gì?”
Thiên Anh mỉm cười hỏi:
“Gọi điện cho cảnh sát lâu chưa? Cứ nói thật đi tôi không giết anh đâu, nếu anh nói không, tôi sẽ trực tiếp bắn vỡ sọ anh đấy.”
Người kia nghe vậy thì lắp bắp nói:
“Xếp...xếp Hùng đã gọi cảnh sát được … được mười phút rồi.”
Người được gọi là xếp Hùng nghe thế sắc mặt đại biến, hắn đang định quát mắng thì bị Thiên Anh cầm súng chỉ thẳng đầu, ngay lập tức tên kia liền câm miệng lại.
Thiên Anh bình tĩnh xem đồng hồ, hắn lúc này suy tính khoảng cách của trạm cảnh sát với siêu thị, nếu ở trong điều kiện thế này di chuyển thì sẽ mất bao lâu. Rất nhanh hắn liền đã cho ra đáp án, khoảng chừng ba mươi phút.
Mỉm cười, hắn nhìn về phía người được gọi là xếp Hùng nói:
“Hủy đi toàn bộ camera, đồng thời mang hộp đen tới đây.”
Tuy Thiên Anh lúc này đã che mặt nhưng tốt nhất cứ hủy đi toàn bộ chứng cứ mới an toàn, lỡ sau này nếu không xảy ra hỗn loạn như hắn dự tính thì cũng không lo bị ai nắm đuôi.
Người được gọi là xếp Hùng lúc này nào dám nói không, hắn nhanh chóng chạy đi làm việc. Nói đến cũng thật thú vị, lúc tính mạng bị uy hϊế͙p͙ tốc độ làm việc của người ta nhanh hơn rất nhiều.
Không qua bao lâu những gì Thiên Anh yêu cầu đã được người tên Hùng kia làm xong. Thiên Anh là người rất cẩn thận, hắn lúc này kiểm tr.a hộp đen xem có đúng hay không, sau đó mới bắn cho nó vài viên đạn.
Nhìn qua mấy tên nhân viên bảo vệ, Thiên Anh nói:
“Mọi người đi kiếm mấy cái bao tải ra hốt mấy cái thi thể kia vào giùm tôi. Tiện thể lau đi vết máu nhé, không tí nữa cảnh sát mà tới thì lại phiền, họ không biết thì tốt, nếu mà biết thì ở đây lại có thêm mấy trăm người ch.ết lại không hay.”
Nghe được Thiên Anh nói chuyện người ch.ết mà cứ như kể chuyện cười, thì người ở nơi đây đều không khỏi nhũn cả hai chân. Có điều chẳng ai dám nghi ngờ lời hắn nói cả, lúc nãy mấy chục tên côn đồ kia còn không phải vậy sao, vừa gặp đã bị hắn tặng cho một loạt kẹo đồng mà ngậm.
Đám bảo vệ sau khi nghe xong Thiên Anh nói thì vội vàng đi làm việc. Lúc này đây tay chân mọi người nhanh nhẹn cực kỳ, làm việc đâu vào đấy, chỉ một lúc là xong việc.
Tiếp đó vì để phòng trường hợp bất ngờ, Thiên Anh dàn dựng hiện trường nơi đây thành cảnh vận chuyển hàng hóa bình thường.
Mọi người chuyển đồ cũng rất nhanh, không qua bao lâu các mặt hàng nhu yếu phẩm thiết yếu đều đã được chuyển lên xe. Mọi việc đã đâu vào đấy Thiên Anh nhìn xem đồng hồ, vẫn còn năm phút nữa cảnh sát mới tới, lúc này hắn đứng dậy đi ra ngoài xe. Khi hắn lên xe còn không quên nhìn mọi người cười nói:
“Cảm ơn mọi người nhé, hẹn khi khác gặp lại.”
Nói xong thì Thiên Anh liền lái xe rời đi. Mọi người nhìn hắn đi xa thì lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, lúc trước người kia lúc nào cũng cười cười nói nói, nhưng ở gần với kẻ sát nhân máu lạnh như vậy khiến cho bất kỳ người nào cũng phải rùng mình.
Sau khi Thiên Anh rời đi thì mọi người lại bắt đầu tranh cướp thực phẩm ở bên trong siêu thị, nhưng chỉ vài phút sau cảnh sát thành phố lại đã xuất hiện, với súng ở trong tay cảnh sát ngay lập tức có thể khống chế được hiện trường.
Lúc bọn họ tr.a hỏi sự tình thì những người nơi đây không một chút do dự liền khai ra Thiên Anh. Cảnh sát sau khi nghe xong sự tình giết người ác liệt như vậy, đều không khỏi cả kinh. Bọn họ không ngờ chỉ mới xảy ra một chút biến cố, thì lại có người ngang nhiên giết người nơi công cộng như vậy.
Tiếp đó bọn họ lấy lời khai nhưng người nơi đây, xác định đối tượng, sau đó tiến hành lập hồ sơ vụ án.
Có điều tình cảnh hiện tại rất tồi tệ, động đất mạnh khiến cho nhiều căn nhà bị sập đổ, người ch.ết, người mất tích rất nhiều, lực lượng cảnh sát cũng bị điều đi giúp đỡ dân chúng, tìm kiếm người bị nạn, nên lực lượng cảnh sát duy trì trật tự rất mỏng, muốn bắt được Thiên Anh cái kia không khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.
Cùng thời gian này, Thiên Anh sau khi rời khỏi siêu thị thì đi theo đường cũ chạy thẳng trở về nhà, hiện tại tình cảnh đang rất hỗn loạn, cả thành phố mất điện tối om om, hắn cũng không cho rằng đám bồ câu có thể nhanh chóng đánh hơi thấy hắn, mà tiến hành truy bắt.
Không qua bao lâu, Thiên Anh đã trở về nhà của mình, hắn đánh xe xuống gara sau đó thông qua hệ thống máy móc đưa toàn bộ thức ăn, đồ dùng sinh hoạt vào căn hầm bí mật nằm sâu dưới lòng đất.
Sau khi chuyển xong đồ ăn, hắn lần nữa mang cái xe tải lúc trước ra bên ngoài, di chuyển tới địa phương xa xa rồi cho nó bốc cháy.
Làm xong hắn quay trở về nhà của mình như chưa từng có việc gì, có điều lúc hắn trở về cũng không quên dùng kính hồng ngoại quan sát xem là có kẻ nào ẩn nấp xung quanh không, phát hiện không có ai hắn mới tiến vào trong căn hầm bí mật nằm sâu dưới lòng đất của mình.
Lúc vào trong nhà thì con Ki liền chạy ra mừng hắn trở về, Thiên Anh vỗ đầu nó mấy cái sau đó đi tới đám hàng hóa vừa chuyển về để vào trong máy quét nhìn xem có thiết bị truy tìm bị gắn vào không. Thiên Anh vốn nghĩ sẽ không có thiết bị truy tìm bị gắn vào nhưng không ngờ hắn lại tìm thấy được một thứ dùng để định vị.
Mỉm cười, Thiên Anh lúc này cầm thứ thiết bị kia đi lên trên mặt đất, sau đó mang thứ thiết bị định vị kia gói vào giấy bóng rồi thả nó trôi sông. Làm xong hắn lại quay trở về nhà.
Sau khi tắm rửa một hồi thì hắn lại ra ngoài phòng ngồi xem tivi, hắn muốn xem tình hình ở bên ngoài thế nào. Nhưng trong thời gian ngắn tình hình vẫn như vậy, không có gì nổi bật.
Không còn gì thú vị để xem, Thiên Anh mở sang kênh ca nhạc, sau đó nằm ngủ ngay ở trường, cùng với Ki cùng Mốc.
“Ầm ầm…”
Có điều hắn chưa ngủ được bao lâu thì lại có một trận động đất mạnh khác khiến cho cả căn hầm bí mật của hắn rung chuyển.
Mặc dù căn hầm của hắn có hệ thống giảm va đập, chống rung lắc nhưng lần này động đất rất mạnh khiến cả căn nhà rung rinh. Nhưng nó chỉ rung một lúc liền dừng, mà cái kiểu rung này chẳng khác gì đang du ngủ cả. Nên Thiên Anh vừa tỉnh dậy liền lần nữa nhắm mắt ngủ tiếp.
CHỔI QUÉT RÁC, thanh lọc tinh thần, thổi bay mệt mỏi. Nhân phẩm đảm bảo, chất lượng khỏi bàn, đọc liền biết… *Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành*