Chương 7: ꧁༺ Trái Tim Biến Dị Của Cọp Dung Nham ༻꧂

-----o0o-----
Không qua bao lâu hai chủ tớ đã chạy về nhà, vừa vào trong nhà thì con Ki đã hướng con Mốc sủa loạn lên, Thiên Anh cũng không hiểu bọn nó nói gì, nhưng có vẻ Mốc lại hiểu con Ki nói chuyện, nó lúc này chạy tới ba lô của Thiên Anh lôi ra trái tim.


Thiên Anh thấy vậy thì giật lại sau đó giải thích cho Mốc hiểu, có điều hắn nói tiếng nhân loại còn Mốc là loài rắn, cũng không biết nó có hiểu hay không Thiên Anh giải thích cho tròn nghĩa vụ rồi cất đi quả tim.


Mốc cùng Ki thấy vậy thì không chịu bỏ qua, bọn nó lúc này hướng Thiên Anh đòi cho bằng được. Bất đắc dĩ Thiên Anh lúc này chỉ có thể đi tìm một con mèo hoang ăn thử nghiệm.


Ở gần khu của hắn thì mèo hoang có rất nhiều, bắt một con vô cùng đơn giản. Dùng một cái bẫy lồng, dùng một phần của trái tim của cọp dung nham làm mồi nhử.


Không để cho Thiên Anh phải đợi lâu, rất nhanh đã có mèo hoang mò tới đi vào trong lồng, con mèo kia vừa vào trong liền nhào tới phần quả tim bị cắt ra ăn lấy ăn để, con mèo kia ăn xong thì chưa có biến hóa gì.


Nhưng chỉ ngay hôm sau nó liền có biến hóa kinh người, cơ thể nó lớn hơn một vòng, thân thể cũng có da có thịt hơn. Với Thiên Anh phát hiện con mèo kia cũng không có bị mất đi lý trí biến thành mấy con vật khát máu.


available on google playdownload on app store


Có điều xui cho con mèo kia là khi nó nhìn thấy Mốc lại thích nhào lên chiến, Mốc là loài rắn đúng là không đánh lại mèo thật, bởi vì mèo nó rất linh hoạt. Có điều Mốc còn có Ki làm đồng bọn, con Ki xông lên trực tiếp nhai đầu con mèo kia. Chỉ một phát con mèo kia liền đi đời nhà ma. Tiếp đó Mốc nó nuốt luôn vào bụng để giải hận.


Thực ra cả quá trình Thiên Anh đều đứng ở một bên nhìn, nếu như Ki không ra tay thì đích thân hắn sẽ xử lý con mèo hoang kia, một phát đạn vào đầu thì đến cố nội nhà nó cũng phải ch.ết.
Nhìn trái tim to như cái chậu rửa mặt ở trên tay, Thiên Anh nhìn qua Mốc cùng Ki trưng cầu ý kiến:


“Ăn chín hay là ăn sống hai đứa, chín thì gật đầu.”
Mốc cùng Ki nghe vậy thì lắc đầu, Thiên Anh thấy thế thì cười gian, tiếp đó hắn đi chế biến quả tim kia, một phần hắn chặt to kho mặn, một phần thì luộc lên để nhắm rượu, phần còn lại chế biến thành nhiều món khác.


Thiên Anh vốn tưởng rằng khi được nấu chín thì thứ kia sẽ tối màu lại, hoặc ít ra không phát sáng nữa, nhưng không ngờ thứ kia sau khi được nấu chín, vẫn sáng như lúc ban đầu.


Sau khi ăn thử vài miếng cảm thấy rất ngon thì Thiên Anh mang toàn bộ đồ ăn dọn lên trên bàn, Ki cùng Mốc thấy đồ ăn mang lên thì lập tức vào vị trí. Tiếp đó ba chủ tớ vừa ăn vừa xem thời sự.


Đang lúc xem thời sự thì Thiên Anh nhớ đến viên ngọc phát ra ánh sáng lúc mình lấy được ở dưới hố thiên thạch, hắn lúc này một lần nữa lấy ra viên ngọc kia vừa ăn vừa quan sát.


“Thật đẹp, thứ này nếu mà lúc bình thường thì có giá trị lắm đây, đáng tiếc hiện tại cho cũng chẳng ai thèm lấy, thôi thi làm bóng đèn vậy.”


Nói là làm, Thiên Anh lúc này dùng viên ngọc phát ra ánh sáng rực rỡ kia thay cho bóng đèn. Nhìn thấy bóng đèn đa màu sắc do mình thiết kế ra Thiên Anh có phần vui vẻ nói:
“Hay đấy chứ.”


Thiên Anh còn chưa nói hết câu thì đã phát hiện cái gì đó không đúng, hắn nhìn xuống bàn đồ ăn thì thấy có hai tên tham ăn đang ăn tranh luôn phần của hắn. Thiên Anh thấy thế thì cho Mốc một phát đập vào đầu, còn Ki thì ăn nguyên phát đạp vào mặt.


“Cút, đây là phần của tao, hai đứa bọn mày biến qua chỗ khác.”
Tuy bị Thiên Anh ghét bỏ đánh đập, nhưng cả Mốc cùng Ki lúc này đều từ bỏ liêm sỉ tới nịnh hắn để được ăn thêm, Thiên Anh nhìn thấy ánh mắt đáng thương của bọn nó, thì cũng đành phân một nửa cho bọn nó ăn.


Vừa cho Mốc cùng Ki ăn, Thiên Anh vừa mắng:
“Ăn thì lắm, làm thì lười, suốt ngày chỉ có ăn, ăn, ăn. Nuôi hai đứa tụi mày tốn cơm tốn gạo quá.”


Thiên Anh chửi thì cứ chửi, Mốc cùng Ki cũng đâu có quan tâm, bọn nó vừa được chia phần thì tự mình nhâm nhi thức ăn. Lại nói đến tim của con cọp dung nham ăn đúng là ngon thật, nó rất ấm, hương vị rất đậm, nhai lâu khá ngọt, vị ngọt của thịt.


Chẳng phải vậy mà một người không thích ăn thịt giống như Thiên Anh ăn một lúc cũng hết cả cân. Sau khi ăn xong thì bát đũa bỏ trên bàn, Ki thì làm gối đầu, Mốc thì làm gối ôm, Thiên Anh lợi dụng bọn nó để sướng bản thân. Vừa nghỉ ngơi vừa xem tivi.


Đúng là không có tivi không biết, chứ ở ngoài kia thảm họa đang diễn ra vô cùng khủng khiếp, mưa giông, lũ lụt, triều cường, rồi bệnh tật đủ thứ ập tới. Chưa kể đó là các sinh vật biến dị, phóng xạ hạt nhân, thiên thạch.


Mọi thứ đồng loạt xảy ra khiến cho cả thế giới lâm vào tình cảnh hỗn loạn chưa từng có, nhiều khu vực lúc này đã không còn có người sống, chính phủ các nước lúc này đã co cụm lại ở một vài thành phố trung tâm, sau đó vận dụng lực lượng quân sự còn lại mà tiến hành thanh tẩy sinh vật biến dị.


Lại nói đến thành phố Nội Hà nơi mà Thiên Anh đang sống, lúc này đã thất thủ trước sự nổi giận của mẹ thiên nhiên. Đại bộ phận người dân bên trong thành phố từ tối hôm qua đã được di tản đến thành phố Ái Dân cùng một số thành phố khác ở phụ cận. Hiện tại ở trong thành phố đã không còn bao nhiêu người nữa rồi.


Trái với nhiều người lâm vào hoảng loạn Thiên Anh không có như vậy, hắn sống ở nơi hắc ám, ngày ngày đều là dùng máu giải khát, cái ch.ết có thể đến bất cứ khi nào nên hắn đã sớm giác ngộ. Bây giờ thế giới lâm vào tình cảnh tồi tệ nhưng đối với hắn cũng chẳng khác bình thường là bao.


Đang lúc Thiên Anh đang xem tivi thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Tinh tinh…”


Thiên Anh nhìn số máy, thấy là ai gọi tới cho mình thì trực tiếp tháo sim ra bẻ đôi rồi ném vào trong thùng rác. Kẻ vừa gọi tới cho hắn là một người bạn thân, có điều thân theo kiểu thân ai người nấy lo. Thiên Anh rõ ràng người kia lúc này gọi tới cho bản thân chắc chắn không có việc gì tốt, vì thế hắn trực tiếp bẻ sim luôn cho khỏi gọi.


Đúng lúc này Thiên Anh cảm thấy buồn ngủ dã man, hắn ngáp dài một cái sau đó ôm Mốc mà ngủ ngon lành.

Thực sự mà nói thì từ khi trở thành trẻ mồ côi tới giờ đây là lần đầu tiên mà Thiên Anh ngủ sâu như vậy, hắn ngủ một mạch từ trưa ngày hôm nay cho đến sáng ngày hôm sau.


Sau khi đã ngủ no con mắt thì Thiên Anh lần nữa tỉnh dậy, hắn mở mắt ra sau đó ngó quanh một hồi thấy cả căn nhà tối đen như mực thì không khỏi kinh ngạc, hắn nhớ là mình có lắp viên ngọc phát ra ánh sáng chín màu kia làm bóng đèn rồi kia mà.


Đang lúc Thiên Anh nghi hoặc thì viên ngọc hắn treo trên đỉnh đầu lần nữa phát ra ánh sáng, Thiên Anh thấy vậy thì không nói gì, nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Cái thứ này cũng hay quá chứ, lúc hắn ngủ thì biết đường mà tắt đi, lúc hắn tỉnh lại biết đường mà phát ra ánh sáng.”


Nhưng đúng vào lúc này một việc kỳ quái phát sinh, ánh sáng từ viên ngọc treo phía trên trần nhà vốn rất nhu hòa nhưng vào lúc này nó đột nhiên rực sáng. Căn phòng vốn còn lờ mờ tối lúc này đã giống như ban ngày. Ánh sáng rực rỡ thánh khiết khiến cho cả Mốc cùng Ki đang ngủ cũng bừng tỉnh.


Ở bên trong ánh sáng tươi mát kia Thiên Anh cảm thấy rất thoải mái, hắn hít vào một hơi thật sâu sau đó nhìn lên phía trên viên ngọc ở trần nhà.


Sau một lúc quan sát hắn đứng dậy gỡ viên ngọc kia xuống, đúng lúc hắn gỡ viên ngọc kia xuống thì ánh sáng của viên ngọc lại thay đổi, nó biến thành ánh trăng nhu hòa.
“Đây rốt cuộc là thứ gì nhỉ, trước giờ chưa từng thấy qua loại ngọc nào như vậy.”


Thiên Anh ngày trước cũng có một viên “hải dương chi tâm”, lúc ban đêm nó sẽ phát ra ánh sáng màu xanh lam giống như nước biển nhìn rất đẹp, có điều nó chỉ phát ra được một màu thôi cũng không giống thứ này, với ánh sáng nó cũng không mạnh như vậy.


Đang lúc quan sát viên ngọc trong tay, Thiên Anh đột nhiên giật bắn mình khi nhìn thấy hai sinh vật lạ ở bên cạnh. Thiên Anh theo bản năng nhảy tránh qua bên cạnh, cảnh giác nhìn hai con dị sinh vật kia.


Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*






Truyện liên quan