Chương 10: Trảm thiên chi chí, tiêu dao một kiếm

-----o0o-----
Mấy con mèo biến dị to như con báo kia cực kỳ hiếu chiến, con mèo đầu đàn vừa kêu “meo” một tiếng thì cả một đàn mèo tám con liền nhào lên.
Lúc này Ki hướng về phía con mèo đầu đàn nhào tới, còn Thiên Anh thì dùng súng xạ kích bắn ch.ết đám lâu nhâu.


“Đoàng đoàng đoàng…”
Tốc độ di chuyển của bọn mèo này khá nhanh, có điều Thiên Anh vẫn có thể bắt được quỹ tích chuyển động của bọn nó, mà một khi xác định được quỹ tích chuyển động thì mấy con mèo kia chỉ có xong đời. Mỗi con một viên vào sọ không có ngoại lệ.


Về phần con mèo đầu đàn nhào lên bị Ki nó tát cho một cái thì văng xa gần chục mét, tốc độ của Ki rất nhanh lúc con mèo kia còn chưa đứng vững thì nó đã nhào tới sau đó cắn một phát vào cổ con mèo kia, một phát cắn này trực tiếp cắn đứt đầu con mèo đầu đàn.


Thiên Anh lúc này nhảy xuống dùng dao rạch ngực của bọn mèo kia ra sau đó móc lấy trái tim bỏ vào cái rương đá lạnh được treo bên hông của Ki. Thiên Anh phát hiện tim của mấy con mèo thành viên chỉ to thôi, chứ không có gì khác lạ, duy có con mèo đầu đàn là có trái tim phát ra ánh sáng màu bạc.


Sau khi moi tim xong thì Thiên Anh vứt xác đám kia ra giữa đường, rồi tìm một vị trí ẩn nấp đẹp một chút tiến hành phục kích.


Không có ngoài dự liệu của Thiên Anh, sau một lúc liền có thú biến dị tìm đến, lần này tìm tới là một đàn heo biến dị, đàn heo này có năm con, trong đó có hai con biến dị vượt trội, răng nanh mọc dài, lớp da trên thân biến thành vảy giống rắn. Hình thể cũng to hơn ba con khác.


available on google playdownload on app store


Lúc bọn nó nhìn thấy Ki ở gần đống thịt thì cũng không có sợ hãi mà lập tức kêu lên một tiếng điếc tai, sau đó như chiếc xe tăng xông thẳng tới Ki.
Thiên Anh ở trong nơi ẩn nấp, vốn chờ đợi cơ hội từ lâu, lúc này nổ súng.
“Đoàng!”


Hắn lần này dùng là súng ngắm. Một viên đạn xuyên giáp cỡ lớn lập tức bắn xuyên qua mắt phải của con heo biến dị, có điều cái bọn biến dị cấp cao này sống rất dai, bị ăn nguyên phát đạn xuyên qua sọ mà không ch.ết.


Có điều tuy bọn nó không ch.ết nhưng cũng đánh mất khả năng tấn công, con heo biến dị cấp cao lúc này nằm lăn lộn trên mặt đất, đồng thời phát ra tiếng kêu “éc éc”.


Thiên Anh xử lý xong một con đầu đàn, còn một con đầu đàn khác thì là do Ki xử lý. Ki có tốc độ, hình thể, sức mạnh vượt trội hơn hẳn con heo kia, đã vậy còn có kỹ thuật giết chóc.


Nên rất nhanh đã cắn ch.ết con heo biến dị đầu đàn thứ hai, về phần mấy con heo biến dị bình thường thì mỗi con một phát cắn liền đi đời nhà ma.


Tiếp đó Ki trực tiếp ăn thịt đám kia, nó chọn bộ phận nào nạc ngon nhất nó ăn, duy chỉ có mấy quả tim là nó để lại. Lại nói đến sức ăn, sau khi biến dị Ki ăn nhiều lên một cách đáng kinh ngạc, nó giống như cái thùng không đáy vậy, ăn bao nhiêu cũng không đủ, mấy con mèo lúc trước cũng bị nó kháo cho trơ bộ xương với ít ruột cùng da.


Về phần mấy con heo biến dị nặng cả mấy tạ, to ngang ngửa với Ki vậy mà bị nó ăn sạch. Lúc này năm con heo chỉ còn lại phần đầu với bộ khung xương còn dính máu và da.
Sau khi ăn no thì Ki gặm năm quả tim của mấy con heo về cho Thiên Anh. Thiên Anh nhìn nó cười hỏi:
“No chưa?”


Ki nghe hiểu mỗi tội không nói được, nó lúc này lắc đầu ý nói vẫn chưa no, đang còn đói muốn ăn thêm. Thiên Anh thấy thì không biết nói gì cho phải. Ki đột nhiên ăn nhiều vậy khiến hắn hơi lo lắng. Hắn lúc này lại hỏi:
“Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”


Ki nghe vậy thì lắc đầu, Thiên Anh mỉm cười rồi nói:
“Vậy đi săn, ăn cho no rồi về.”
Tiếp đó hai chủ tớ lại cùng nhau đi săn, do ở gần khu vực quanh nhà Thiên Anh cũng chẳng có gì cả, là một bãi hoang đến chim cũng không thèm ị nên muốn tìm được cái gì đó rất là khó khăn.


Thực ra bình thường thì cũng có vài con chó hoang, hay mèo hoang ở lại nhưng do Thiên Anh hai lần ra ngoài giết ch.ết không ít nên giờ chẳng thấy con nào nữa cả.


Nhưng mà cũng không để cho Thiên Anh phải đợi lâu, khi hắn tiến vào khu nội thành liền nhìn thấy khá nhiều sinh vật hình người, đứng thành từng nhóm, bọn sinh vật hình người kia bộ dạng giống hệt nhân loại, khác nhau mỗi cái là bàn tay bọn nó khô gầy, móng tay đã chuyển thành móng vuốt, hai mắt bọn nó đỏ rực như hai cục than hồng, nhìn khá là đáng sợ.


Nhưng ai sợ thì sợ, còn riêng Thiên Anh thì không có sợ, hắn có súng trong tay sợ gì lũ quái vật chậm chạp này.
“Đoàng đoàng…”
Tốc độ di chuyển chậm quả thực thích hợp để làm bia ngắm, Thiên Anh bắn ra hai sáu viên đạn giết ch.ết ba bảy con quái vật dạng người kia.


Tiếp đó Ki liền nhào lên phía trước, sau đó nhai ngấu nghiến đám quái vật hình người, đối với mấy con thú biến dị thì Ki còn nhả xương nhưng đối với mấy con sinh vật hình người này thì nhai toàn bộ.
“Răng rắc…”


Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên không ngừng, Thiên Anh ngồi trên lưng của Ki nghe mà cũng kên cả răng.
Tốc độ ăn của Ki rất nhanh, sau chưa đầy mười phút nó liền đã ăn hết mấy chục cái bao tải thịt di động kia. Có điều sau khi ăn xong nó vẫn còn đói, Thiên Anh thực sự không biết nên nói sao nữa.


Có điều cũng không sao, bây giờ thức ăn nhiều mà, đi lung tung là thấy, nó ăn nhiều một chút cũng không có vấn đề. Đúng vào lúc hai người đang đi săn thì đột nhiên nghe được thanh âm của thú săn mồi trên không.
“Tíu tíu…”


Thiên Anh nghe được thanh âm này ngẩng đầu nhìn lên thì không khỏi kinh ngạc, hắn nhìn thấy cái gì? Hắn thấy một sinh vật to lớn, nhìn giống như loài khủng long có cánh. Thứ mà chỉ ở trong phim khoa học giả tưởng mới thấy.
Thiên Anh kinh dị nói:


“Cái gì thế này? Giờ còn có cả khủng long nữa, chẳng lẽ thế giới biến về thời cổ đại rồi à? Thế giới này cũng quá điên cuồng rồi chứ.”


Đang lúc Thiên Anh kinh dị nhìn con khủng long có cánh ở bên trên bầu trời thì con khủng long có cánh kia đột nhiên nhìn xuống hắn, sau đó nó rít lên một tiếng bén nhọn.
“Tíu tíu…”


Tiếp đó nó như một tia chớp lao xuống phía dưới, Thiên Anh nhìn thấy nó lao xuống thì vội để cho Ki chạy vào bên trong một tòa nhà ẩn nấp. Con khủng long có cánh kia rất lớn, nếu mà dùng súng bắn chưa chắc đã ch.ết, đến lúc nó nhào xuống thì chạy không kịp nữa rồi.
“Ầm ầm….”


Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*






Truyện liên quan