Chương 16: ꧁༺ Sống Tới Ngày Lũ Rút ༻꧂

-----o0o-----
Cơn đói khủng khiếp khiến nó phát khùng, lúc đói lên Thiên Lang ăn hết tất cả, từ túi bóng, đồ hộp, thức ăn khô các thứ nó đều ăn cả, có điều ăn hết cả đồ ăn dự trữ mà nó vẫn đói.


Nhìn thấy Thiên Lang bị cơn đói hành hạ không ra bộ dạng thì cả Thiên Anh cùng bé Thanh đều rất thương nó. Dù sao sống cạnh nhau đã lâu, tình cảm song phương còn hơn cả người thân.


Nhưng ngặt một nỗi là nước lũ bên trên còn chưa rút, không thể đi ra bên ngoài được, bây giờ ở phía trên là một biển nước, nếu mở nắp hầm ra nước sẽ lập tức tràn vào bên trong, nếu chỉ là nước lũ bình thường thì không sao hết.


Nhưng mà quan trọng bây giờ là thời kỳ hỗn loạn, đủ thứ quỷ quái xuất hiện, Thiên Anh dám chắc ở bên trong nước lũ sẽ có rất nhiều mầm bệnh, cùng các loại sống ký sinh. Một khi tiếp xúc, mà không có chuẩn bị thì kết cục có thể đoán trước.


Với một điều quan trọng nữa là, hiện tại còn chưa đến mức lâm vào đường cùng, không cần thiết phải đánh đổi cả mạng sống. Bọn họ vẫn có cách để có thể duy trì thêm một thời gian nữa.


Thời gian tiếp theo cả ba người đều phải chịu đói, bọn họ ăn những đồ ăn còn sót lại một cách cầm chừng. Khi nào Thiên Lang đói quá sắp không chịu được thì Thiên Anh cùng Thiên Thanh sẽ cắt ra một bát máu cho Thiên Lang uống.


available on google playdownload on app store


Sau khi biến dị thì máu của Thiên Anh cùng Thiên Thanh khá đặc biệt, nó giống như rất giàu chất dinh dưỡng, Thiên Lang uống xong thì cũng không phát khùng mà gào rú nữa.
Đang nằm tựa vào bụng của Thiên Lang, Thiên Anh nói:


“Cố gắng đợi một vài ngày nữa, nước lũ rút thì chúng ta sẽ ra bên ngoài đi săn. Mày cố gắng chịu đựng biết không. Nơi đây thực sự rất quan trọng, chúng ta chỉ có nơi này là chỗ để về, nếu ra bên ngoài hiện tại chúng ta sẽ mất chỗ này. Mà ở cái thế giới nguy hiểm này, chúng ta không có nơi an toàn để ẩn nấp thực sự không xong.”


Thiên Lang có phần mệt mỏi nói:
“Vâng, chủ nhân. Ki hiểu mà, thôi Ki ngủ đây cho đỡ đói.”
Thiên Anh nghe vậy thì nói:
“Ừ, ngủ đi.”


Tiếp đó hai người cùng nhau ngủ, riêng Thiên Thanh thì đi xem tivi, Thiên Thanh có khả năng chịu đói rất tốt, đừng nói mấy ngày không có gì ăn, vài ba tháng không có gì nó vẫn khỏe mạnh bình thường.
...


Thời gian qua nhanh, mới đó lại đã năm ngày đi qua. Hôm nay Thiên Anh thông qua mấy cái camera vô tuyến gắn ở bên ngoài thấy nước lũ ở bên ngoài đã rút xuống, không còn dâng cao đến chỗ miệng hầm trú ẩn nữa.


Ngay lập tức hắn liền cùng với Thiên Lang và bé Thanh đi ra bên ngoài. Đương nhiên trước khi đi ra bên ngoài thì hắn cũng không quên mang theo các trang thiết bị cần thiết. Dù sao ở bên ngoài có nguy hiểm gì còn chưa biết, cần phải hết sức đề phòng. Bằng không có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào.


Hôm nay ra khỏi nhà hắn mang theo cả Thiên Thanh nên trước khi đi ra ngoài, hắn có bố trí một vài cạm bẫy ch.ết người ở cửa ra vào, để phòng có kẻ bén mảng tới đây.


Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy thì ba người liền đi săn. Thiên Lang lúc này đang đói nên mũi nó cũng thính vô cùng, vừa ra bên ngoài nó đánh hơi mấy cái thì lập tức nói:
“Ở hướng Bắc gần hai dặm có con mồi, có mùi máu từ nơi đó phát ra.”


Thiên Anh nghe vậy thì nhìn quanh khu vực nơi đây, thấy khắp nơi là một mảnh hỗn loạn, đâu đâu cũng là nước cùng các kiến trúc đổ nát. Đột nhiên hắn phát hiện ra cái gì đó, hắn lúc này nói với Thiên Lang.


“Không cần đi đâu cả, nơi này có cá biến dị. Chúng ta nhử bọn nó tiến lên vùng nước cạn. Giết được một con, các con khác sẽ mò đến thôi.”
Thiên Lang ánh mắt nhìn về phía trước, nó lúc này cũng phát hiện ra được bọn cá biến dị đang nằm ở dưới dòng nước.


“Giống cá sấu quá, đám này rất nguy hiểm.”
Đúng lúc này Thiên Thanh lại nói:
“Giết bọn này đơn giản vô cùng.”
Nghe được điều này Thiên Anh khá kinh ngạc, hắn hỏi:
“Bé có cách gì à?”
Thiên Thanh nói:


“Nọc độc được cường hóa có thể giết ch.ết bọn nó, hai người nhìn nhé, để bé cho hai người xem điều thú vị.”
Nói xong Thiên Thanh đang quấn quanh trên người Thiên Anh lúc này nhanh như một tia chớp lao xuống phía bên dưới, đi tới đoạn con phố bị ngập lụt phía trước mà há miệng phun ra nọc độc.


Nọc độc kia cũng không biết có chất gì mà nó đánh tan hết váng nước ở bên trên mặt nước lũ. Cũng không lâu sau đó ở bên trong con phố bị ngập lụt kia từ từ nổi lên xác cá, không chỉ có mình cá sấu biến dị, mà còn rất nhiều khá nhiều loại cá khác nữa, ngoài cá ra còn có tôm, cua, lươn, cùng hàng loạt các loại ấu trùng giống nhộng.


Đám thủy sinh sau khi biến dị này con nào con nấy to dã man, một con tôm có ít cũng phải mấy chục cân, trong khi đó ngày trước bọn nó ba chục con mới được một cân.


Không tới năm phút thì một đoạn phố ngập lụt dài cả mấy dặm xác cá nổi lềnh bềnh, Thiên Anh cùng Thiên Lang thấy cảnh này thì không khỏi hít hà. Thiên Lang nói:
“Lần trước bị con quỷ kia nó cắn may mà không sao. Kể mà lúc chưa biến dị chắc ch.ết với nó rồi.”
Thiên Anh nghe vậy thì cười nói:


“Đừng có nói xấu bé Thanh không nó lại cắn cho giờ, biết nó dữ mà chọc nó hoài. Thôi đói thì đi ăn đi, nước dãi chảy đầy đất rồi kìa. Mà ăn vào không sao đấy chứ?”


Thiên Lang nghe Thiên Anh hỏi nhưng không có trả lời, nó lúc này ba chân bốn cẳng chạy về phía trước nhảy xuống con phố ngập lụt, bắt đầu đi ăn.
“Bùm!”
Thiên Lang nhảy xuống phía dưới thì kích khởi một cột sóng cao mấy mét.


Nhà của Thiên Anh có vị trí khá là cao so với mặt đường, cao hơn tầm hai ba mét, ở xung quanh khu nhà của hắn thì là một bãi hoang. Lúc này tất cả đều đã bị nước nhấn chìm. Biến nơi này thành một cái hồ rộng lớn.


Thiên Thanh sau khi phô bày sức mạnh của mình liền quay về với Thiên Anh, nhìn Thiên Lang đang như cái tàu cao tốc lao đi, gặp được con cá, con tôm biến dị nào đang nổi trên mặt nước thì há miệng cắn mấy cái liền nuốt luôn thì Thiên Thanh nói:


“Con Ngáo nó ăn nhiều thật đấy, mà sao nó ăn nhiều thế mà không to bụng anh nhỉ.”
Nghe được thanh âm nhỏ nhẹ của bé Thanh, Thiên Anh cười nói:


“Ai biết được nó sao, lần trước nó ăn nguyên cả con khủng long cánh dài, nặng hơn chục tấn mà bụng vẫn thế. Công nhận nuôi nó tốn cơm tốn gạo thật. Mà chúng ta cũng đi kiếm cái gì ăn đi.”
Thiên Thanh nghe vậy thì nói:
“Vâng, em cũng đói.”


Thiên Anh mỉm cười, tiếp đó hai người cũng đi kiếm một con tôm biến dị nướng lên, có điều đang lúc bọn họ chuẩn bị đi nướng con tôm biến dị thì có một con rắn biến dị dài tới gần hai mươi mét, nhanh như chớp lao về phía bên này.


Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*






Truyện liên quan