Chương 18: ꧁༺ Biến Dị Thú Cấp Hai ༻꧂

-----o0o-----
Thiên Anh cũng lười cùng nó tranh cãi, hắn lúc này để cho Thiên Thanh quấn lên trên người, về phần Thiên Lang bị biến thành một cái thuyền bất đắc dĩ.


Tiếp đó ba người cùng nhau đi dọc theo con đường lớn, đi vào sâu bên trong thành phố. Có điều còn chưa đi được bao lâu thì Thiên Anh đã thông qua máy quét phát hiện ra rất nhiều biến dị thú, nằm ở bên dưới con đường ngập lụt. Trong đó có mấy con nguy hiểm,


Thiên Anh lúc này cũng không có dùng súng mà trước tiên để cho Thiên Thanh đi phóng độc, sau khi tiêu diệt được đại bộ phận đám thú biến dị, bên trong con đường ngập lụt sâu thì Thiên Anh dùng súng xử lý mấy con nguy hiểm còn lại.


Tiếp đó Thiên Lang sẽ dọn dẹp toàn bộ. Vốn chiến thuật này tương đối hiệu quả nhưng mà Thiên Thanh dù sao cũng là động vật, không phải máy móc, liên tục phóng ra nọc độc giết ch.ết đám biến dị thú khiến cho nó có phần mệt mỏi.


Thiên Anh cũng rõ ràng nếu kéo dài tình huống như vậy sẽ không ổn, nên hắn để cho Thiên Thanh nghỉ ngơi. Có điều không có sự giúp sức của Thiên Thanh việc giết ch.ết đám biến dị thú trong nước thật sự khó khăn.


Tốc độ di chuyển bọn nó rất nhanh, phòng ngự lại mạnh, muốn giết ch.ết cực kỳ gian nan, có điều cũng nhờ vậy mà Thiên Anh mới biết Thiên Lang sau khi biến dị lần hai nó khủng bố tới mức độ nào.


available on google playdownload on app store


Đám biến dị thú bình thường công kích nó hoàn toàn không có tác dụng gì, giống hệt muỗi đốt bê tông. Duy chỉ có mấy con biến dị thú cấp cao tiến hóa một lần, là có khả năng gây tổn thương đến Thiên Lang nhưng cũng không đáng kể.


Trong khi đó Thiên Lang chỉ cần cắn một cái thì đám kia liền đi đời nhà ma, lực cắn của Thiên Lang rất kinh khủng, một con rùa biến dị nhìn không khác gì cái ô tô con, bị nó cắn một cái mà đi luôn cái mai, nhưng mà để cho Thiên Anh kinh ngạc chính là Thiên Lang mặc dù là chó nhưng lại có nọc độc.


Nọc độc gây tê liệt, khiến vết thương liên tục chảy máu không thể lành lại. Thiên Anh ngồi ở trên lưng nó nhìn thấy nó thi triển tàn sát dọc quảng đường thì không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, nguyên dòng nước lũ đục ngầu sau khi Thiên Lang đi qua, nay đã đỏ ngầu một mảnh, mùi máu tanh gây mũi bốc lên.


Ngồi trên lưng Thiên Lang, Thiên Anh nói:
“Ngáo nhà chúng ta mạnh lên nhiều như vậy, thật làm người ta kinh ngạc.”
Thiên Thanh lúc này cũng phụ họa thêm một câu:
“Nhìn ngu ngu đần đần vậy mà không phải thường đâu.”
Thiên Lang nghe vậy thì tự đắc nói:
“Chứ còn sao nữa.”


Thiên Anh nghe vậy thì không nói gì, con Ngáo này da mặt dày lắm rồi, không biết xấu hổ là gì. Nhưng đúng vào lúc này Thiên Anh đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không đúng, hắn kỳ quái nói:
“Sao nơi này không nhìn thấy biến dị thú nhỉ, bọn nó đi đâu cả rồi.”


Thiên Lang vẫy vẫy tai nghe ngóng gì đó, sau một lát thì nó nói:
“Cách đây hơn hai dặm về phía Đông Nam có tiếng động cơ, còn có cả tiếng súng nổ nữa. Hình như là có người đang chiến đấu cùng với đám biến dị thú. Chúng ta có đến đó không?”


Thiên Anh nghe vậy suy nghĩ một chút liền nói:
“Đi qua nhìn xem, có điều nhớ giữ khoảng cách, bằng không sẽ rất nguy hiểm, đám biến dị thú kia đơn lẻ còn giết dễ dàng nếu như thành đàn rất khó giết.”
Thiên Lang nghe vậy thì nói:
“Không thành vấn đề.”


Nói xong Thiên Lang liền như cơn gió lao đi, do đa phần biến dị thú mạnh mẽ đều bị hấp dẫn đi qua bên phía kia. Nên nơi này cũng không có biến dị thú mạnh mẽ, thành ra Thiên Lang không ngán bố con thằng nào cả, con nào dám cản đường giết ch.ết con đó.


Có điều đám biến dị thú không phải con nào cũng mất trí chỉ biết giết chóc, bọn nó cũng có con rất khôn, cảm nhận được Thiên Lang mạnh mẽ thì bọn nó liền nhanh chóng chạy đi xa.


Tiến về phía trước, xuất hiện rất nhiều kiến trúc đổ nát do động đất gây ra. Những kiến trúc kia lúc này đã bị phủ một lớp thực vật xanh um.
Vốn Thiên Lang đang chạy đi nhưng lúc này đột ngột dừng lại, Thiên Anh thấy thế thì hỏi:
“Sao vậy?”
Thiên Lang nghe vậy thì đáp:


“Phía trước có nguy hiểm.”
Thiên Anh nghe vậy thì lúc này mới chú ý quan sát, sau một hồi quan sắt hắn mới phát hiện ra đám biến dị thú đang treo trên mấy cây cao.
Thiên Anh híp mắt nói nhỏ:


“Bọn này ẩn nấp thật tài tình, tí nữa thì không nhận ra bọn nó rồi. Mày làm sao phát hiện ra bọn nó thế?”
Thiên Lang đáp:
“Mùi hôi của bọn nó.”


Mấy con rắn biến dị kia quả thực hòa vào làm một cùng với cảnh vật xung quanh, nếu không phải mùi của bọn nó tiết lộ vị trí bản thân thì không ai nghĩ rằng ở phía trước lại có mấy con rắn khổng lồ cả.


Thiên Anh dựa vào màu mắt cùng da trên người bọn nó thì xác định đây là thú biến dị cấp hai dạng đặc biệt. Trong đó có hai con bình thường một con rất lớn, hai con bình thường dài khoảng hai hai mét, con lớn dài khoảng hai bảy mét. Thân thể bọn nó nhìn không khác gì cái cột nhà, màu da nhìn rất giống vỏ cây, vừa nhìn thôi liền để cho người ta lạnh cả sống lưng.


Bình thường Thiên Lang hơi đần cũng hơi ngáo nhưng lúc chiến đấu nó tỏ ra thiện chiến vô cùng, lúc này xác định được địch nhân không dễ giải quyết nó không dám tiến lên liều mạng, mà từ từ lùi về phía sau.


Mấy con rắn biến dị kia nhìn thấy ba người lùi về phía sau cũng không có cử động gì, bọn nó vẫn ngụy trang thành mấy cái gốc cây cùng các khối bê tông.
Sau khi Thiên Lang đã lùi ra xa, giữ khoảng cách an toàn rồi thì Thiên Anh lúc này mới lấy khẩu súng ngắm hạng nặng đang treo ở bên hông Thiên Lang.


Lấy ra một viên đạn xuyên giáp, Thiên Anh để cho Thiên Thanh phun lên trên viên đạn kia một ít chất độc. Đối phó với đám biến dị thú cấp cao này đạn bình thường không làm gì được, bắn xuyên qua đầu mà bọn nó vẫn không ch.ết, nên chỉ có thể dùng độc để khắc chế.


Chuẩn bị hoàn tất, Thiên Anh lúc này ngắm bắn con rắn biến dị lớn nhất, hắn lúc này căn chuẩn mắt phải của con rắn kia mà nhắm bắn, dù sao đây cũng là bộ vị yếu hại nhất của nó, chứ bắn vào mấy bộ vị khác Thiên Anh sợ bắn không thủng.
“Uỳnh!”


Một tiếng nổ mạnh vang lên, do không có chỗ để cố định súng nên Thiên Anh bị lực giật của súng đẩy văng về phía sau vài mét, nếu không phải hắn lúc này thể chất mạnh mẽ thì đã gãy không ít xương.
“Gào…”
“Ầm ầm…”


CHỔI QUÉT RÁC, thanh lọc tinh thần, thổi bay mệt mỏi. Nhân phẩm đảm bảo, chất lượng khỏi bàn, đọc liền biết… *Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành*






Truyện liên quan