Chương 37: ꧁༺ Chăm Sóc Chiến Hữu༻꧂
-----o0o-----
Thiên Anh nghe vậy thì nói:
“Lúc này chưa thấy nhưng sau này sẽ thấy, cô nàng là đồng bạn tốt đấy, người này rất có năng lực. Biết là hai đứa bọn mày không thích cô ta nhưng cũng không cần ác cảm vậy chứ.”
Thiên Lang nhìn Lam Linh ở trên giường có phần chán ghét nói:
“Thực sự chỉ muốn nhai đầu cô ta.”
Thiên Thanh lúc này nói:
“Anh nói vậy làm bé mới nhớ, hình như sau khi biến dị thì bé cực kỳ căm ghét nhân loại thì phải. Nhìn thấy là muốn ăn sống rồi, có anh là bé không ghét thôi, chứ bé nhìn ai cũng không vừa mắt.”
Thiên Anh nghe vậy thì hết ý, hắn lúc này nói:
“Còn có chuyện như vậy nữa sao, thôi được rồi. Hai đứa không thích cô ấy thì đi ra ngoài đi, mắt không thấy tâm không phiền, đi ra ngoài ăn thịt đồng thời giúp anh giám sát camera, có phát hiện gì thì báo cho anh.”
Thiên Thanh nghe vậy thì nói:
“Thôi bé ở đây chơi với anh, để Ngáo nó đi trông đi.”
Thiên Lang nói:
“Vậy để Ngáo đi trông cho.”
Thiên Anh nghe vậy thì mỉm cười. Hắn vỗ vỗ đầu Thiên Lang mấy cái khích lệ, Thiên Lang được hắn vuốt ve thì cười tít mắt, tiếp đó Thiên Lang đi ra ngoài xem tivi đồng thời quan sát camera, tiện thể nhâm nhi thịt rồng.
Về phần Thiên Anh thì đi chăm sóc cho cô nàng Lam Linh kia. Thiên Anh lúc này đi tìm cái nhiệt kế, sau đó kiểm tr.a nhiệt độ cho Lam Linh.
Không có ngoài dự liệu của hắn, cô nàng lúc này bị sốt. Có điều cũng không phải dạng cực đoan, chỉ là bình thường thôi. Trong tủ thuốc cá nhân của Thiên Anh có thuốc hạ sốt, có điều cô nàng kia hôn mê, hắn cũng chẳng biết làm sao cho cô nàng uống.
Hết cách hắn cũng chỉ có thể “chườm ấm” cho cô nàng kia, hắn đi lấy một cái khăn sạch, giặt qua nước ấm, sau đó vắt khô rồi đắp lên trán cho cô nàng.
Tranh thủ thời gian này hắn cũng đi nấu cho cô nàng kia ít cháo nóng, đợi cô nàng kia khỏe lại thì ăn. Thiên Anh nấu cháo cũng không có làm cầu kỳ gì, hắn chỉ cắt một ít tim của con rồng, cắt vừa miếng sau đó xào lên. Đợi cháo được rồi thì bỏ vào nồi thêm ít rau thơm nữa là được.
Do cứ phải năm phút lại phải thay khăn một lần nên hắn cứ phải chạy đi chạy lại, thành ra cái món tim xào của hắn không được ngon cho lắm, hơi bị cháy xém một chút. Có điều ăn vẫn được.
Sau khi nấu xong thì Thiên Anh lại đi ra ngoài nhìn xem Lam Linh thế nào, lúc hắn vào phòng thì thấy cô nàng kia đã tỉnh lại rồi. Nhìn Lam Linh vẻ mặt nhợt nhạt nằm trên giường hắn ôn hòa hỏi:
“Cảm thấy cơ thể khó chịu chỗ nào không?”
Lam Linh nghe được hắn quan tâm hỏi thăm thì nói:
“Cảm thấy thân thể không có chút sức lực nào cả, với tôi lạnh quá, anh có còn chăn bông không?”
Thiên Anh nghe vậy thì nói:
“Cô chỉ có một mẫu xương vậy lấy thêm chăn nữa để làm gì, đắp thêm cái chăn nữa thì cô sẽ tắc thở mà ch.ết đấy. Có tự ăn được không? Để tôi đi lấy cho cô ít cháo, ăn đi nó toát mồ hôi xong nghỉ ngơi một vài ngày sẽ khỏe.”
Lam Linh nghe vậy thì nói:
“Ừ, tôi tự ăn được, mà anh lấy cho tôi bộ quần áo để mặc đi.”
Nói tới việc này thì mặt Lam Linh không khỏi đỏ lên, hiển nhiên cô nàng cũng biết tình trạng của mình lúc này. Thiên Anh nghe cô nàng nói vậy thì cũng không nói gì thêm mà đi lấy cho nàng ta một bộ đồ của hắn.
Không qua bao lâu thì Thiên Anh đã quay lại, trên tay còn có thêm một bộ đồ, đưa bộ đồ cho Lam Linh hắn nói:
“Mặc tạm đồ của tôi đi, đợi có thời gian tôi sẽ kiếm đồ cho cô mặc.”
Nói xong thì hắn đi ra ngoài để cho Lam Linh thay đồ, tranh thủ lúc này thì hắn đi lấy cho cô nàng kia một bát cháo nóng để ăn, dù sao nàng ta còn chưa ăn cái gì.
Đang lúc lấy cháo thì Thiên Anh nhìn qua Thiên Thanh đang cuốn ở trên cổ mình hỏi:
“Đói không? Anh làm cái gì cho bé ăn nhé?”
Thiên Thanh nghe vậy thì lắc đầu nói:
“Bé không đói, hôm nay bé ăn nhiều rồi mà, mà bé thấy anh chưa ăn gì cả, anh nên ăn cái gì đi.”
Thiên Anh nghe vậy thì gật đầu cười nói:
“Ừ, phải ăn chứ, ăn mà sống.”
Vừa nói Thiên Anh vừa nếm thử món cháo mà mình mới nấu, sau khi cảm thấy nêm gia vị vừa miệng thì hắn mang tới phòng cho Lam Linh.
Ở bên ngoài phòng hắn hỏi:
“Thay xong chưa?”
Lam Linh ở bên trong phòng nói vọng ra:
“Anh vào đi.”
Thiên Anh nghe vậy thì bước vào trong phòng, khi vào trong phòng thấy quần áo vẫn ở trên chăn thì hắn có phần tò mò hỏi:
“Sao không thay đi, chẳng lẽ còn muốn tôi thay giùm cho nữa hả?”
Lam Linh nghe vậy thì đỏ mặt, cô nàng nói:
“Không phải, là tôi không có sức lực để thay thôi, chứ ai cần anh thay đồ cho. Hừ hừ.”
Thiên Anh nhếch miệng, hắn bất đắc dĩ nói:
“Trước kia cô sống một mình đúng không? Thế sao mà cô vẫn sống được tới giờ hay vậy?”
Vừa nói Thiên Anh lúc này vừa ôm cả chăn, cả Lam Linh lên, sau đó để cho Lam Linh tựa vào thành giường. Lam Linh được hắn ôm thì cứ có cảm giác là lạ, mãi sau một lúc thì cô nàng mới nói:
“Trước kia tôi có một người bạn ở cùng mà, với khi nào tôi sắp ốm hay sao đó thì đều đã chuẩn bị thuốc cả rồi. Hôm nay chỉ là việc xảy ra bất ngờ nên mới không kịp phòng thôi. Nhưng mà nói gì thì nói tôi vẫn cảm ơn anh.”
Thiên Anh nhẹ gật đầu nói:
“Dù sao cô vẫn có giá trị mà, làm sao tôi có thể bỏ cô ch.ết được.”
Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*