Chương 62_1: Động Sát Chi Nhãn hóa thân, Nhãn Ma.
-----o0o-----
Cảm nhận cơn địa trấn đã qua đi, Thiên Anh nhìn Alisa vẫn còn ngồi trên đùi bản thân thì hỏi:
“Lam không có ý định đứng xuống sao? Còn muốn ngồi như vậy tới lúc nào?”
Alisa nghe vậy thì đặt tay lên vai Thiên Anh, hai mắt nhìn thẳng hắn sau đó nói:
“Tôi là con gái còn không ngại thì anh ngại cái gì chứ. Hừm, mà trước kia anh từng phải đi tù hả? Sao lại vậy?”
Thiên Anh nhẹ gật đầu, hắn cười nói:
“Thì tôi là trẻ lang thang mà, sớm ăn cơm tù, tối ăn cơm tị nạn có gì lạ đâu, các trại tị nạn dọc vành đai tội ác tôi đi qua chẳng thiếu cái nào. Còn vì sao lại phải vào tù hả, chủ yếu là do ăn trộm ấy mà, đôi lúc là chém nhau hay giết người cũng chẳng có gì cả. Là con người ai cũng muốn sống cả, hoàn cảnh đưa đẩy cả thôi.”
Nghe hắn kể nhẹ nhàng như vậy nhưng Alisa biết tình huống khi đó không có nhẹ nhàng như vậy, bị thiếu đói tồi tệ như thế nào Alisa cũng đã từng trải qua, cảm giác kia thực sự khiến người ta phát điên, bị cơn đói hành hạ nữ nhân có thể bán thân, nam nhân có thể giết người. Người chưa từng trải qua thì không cách nào hiểu được.
Nhìn Thiên Anh đang cười, nhưng đôi mắt hắn lại rất buồn thì Alisa trong lòng cảm thấy cũng buồn theo, có điều nàng lại rất tò mò nên vẫn hỏi:
“Thế ở trong tù cực không?”
Thiên Anh mỉm cười, hắn lúc này có phần nhớ lại hoàn cảnh trước kia, sau một lúc hắn mới nói:
“Đương nhiên là cực chứ sao không, ngoại trừ phải làm việc quần quật cả ngày ra thì ăn cơm chẳng khác gì cho súc sinh cả, có điều khi đó có cơm là may rồi. Nhưng mà ăn cơm khổ vẫn còn sướng hơn là ăn cơm với thịt.”
Alisa kinh ngạc hỏi:
“Sao lại như vậy?”
Thiên Anh xoa xoa khuôn mặt bản thân, sau đó vuốt tóc về phía sau, tiếp đó mới giải thích:
“Mấy tên kiểu đó là bị chăn ấy mà, dạng kiểu nuôi súc sinh, mấy chỗ nhà tù được đám chính phủ hỗ trợ nên thường tiến hành mổ cướp nội tạng lắm. Mà không chỉ nội tạng thôi đâu nếu có đơn đặt hàng thì giết luôn. Hay là được đưa đi bán giống nô lệ ấy, rồi bọn hắn gán cho cái tội danh là bỏ chạy khỏi trại, chống người thi hành công vụ nên bị xử tử. Vậy là xong phim.”
Mặc dù Thiên Anh kể một câu chuyện rất là tàn khốc nhưng qua lời kể của hắn lại rất buồn cười, Alisa cũng vì vậy mà cười hỏi:
“Thế sao bọn chúng không vỗ béo anh rồi làm thịt như heo vậy. Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Thiên Anh nghe vậy thì cười nói:
“Cái này hả, là do điều kiện không cho phép ấy mà, tôi là cái loại nuôi không béo, bán không được giá. Đùa thôi, lúc trước tôi may mắn được một đại bàng trong đó bảo kê nên không bị đưa đi mổ. Chứ không giờ chắc cũng chẳng ở đây mà nói chuyện nữa rồi.”
Alisa có phần hiếu kỳ hỏi:
“Đại bàng là sao? Mà trong tù có nhiều chuyện thú vị nhỉ.”
Thiên Anh nghe vậy thì dùng tay bóp má cô nàng mấy cái, sau đó nói:
“Thú vị cái đầu Lam chứ ở đó mà thú vị, vào trong đó đi rồi biết, cái nơi nhốt bọn tôi lúc đó nhỏ lắm, nằm thì chân cũng không có duỗi thẳng, mà ngồi thì đầu cũng không ngẩng lên được. Trong đó tối om om nhìn chẳng thấy khỉ gì. Đám kia mỗi buổi chỉ phát cho một bát nước muối, không uống thì ch.ết khát, uống vào còn khát hơn, thằng nào ngu uống cạn một lần thì tối hôm đó rên đến ch.ết thôi. Mà thôi lúc khác nói tiếp nhé, giờ Lam đứng xuống đi nào tôi còn có việc nữa.”
Alisa lúc này nghe vậy thì thật muốn đấm cho Thiên Anh mấy phát, cái tên này nói chuyện thật khiến người ta bực mình. Alisa cảm thấy cái tên này đứt mất dây thần kinh lãng mạn rồi, hai người rõ ràng đang như thế này vậy mà hắn lại ngưng chuyện ngang xương như vậy.
Thiên Anh nhìn thấy Alisa đang nhìn mình với ánh mắt đầy bất mãn thì chỉ cười, sau đó dùng hai tay đỡ lấy cô nàng đặt qua một bên.
“Đi qua nghiên cứu tài liệu tiếp đi, đợi khi nào rảnh tôi sẽ kể chuyện tiếp cho nghe, kể một lần hết rồi thì sau này lấy cái gì mà kể nữa.”
Alisa nghe vậy thì nhìn hắn với ánh mắt đầy bất mãn, có điều cô nàng cũng không có làm nũng, mà lúc này ngoan ngoãn ngồi vào ghế, bật máy tính lên sau đó tiến hành nghiên cứu tài liệu của các chủng biến dị thú.
Phải thừa nhận Alisa là một cô gái rất đặc biệt, nếu bình thường thì cô nàng cũng giống bao cô gái khác, nhưng khi bắt tay vào công việc thì sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.
Khẽ mỉm cười, Thiên Anh lúc này quay trở về nói chuyện cùng với hai đồng bạn của bản thân, hắn lúc này gửi cho hai người kia một cái tin nhắn.
“Mới xảy ra động đất, mà bọn mày như thế nào lại ở cùng nhau được hay vậy? Có phương tiện gì có thể tránh né biến dị thú à?”
Tín đồ bóng tối nhắn:
“Trùng hợp thế, chỗ bọn tao cũng vừa mới xảy ra động đất, mà chẳng biết thế quỷ nào từ dưới đất nó lại mọc lên một cái thánh tích.”
Nhìn thấy tin nhắn này thì Thiên Anh có phần kinh ngạc nhắn lại hỏi:
“Thánh tích? Đó là thứ quỷ gì vậy? Có ảnh chụp không cho tao xem nào?”
Thiên Anh vừa nhắn thì ‘đứa con của tội ác’ đã gửi cho hắn một tấm hình. Nhìn vào trong tấm hình kia thì Thiên Anh không khỏi kinh ngạc.
Trong bức hình kia có một tòa cung điện đổ nát mang theo hơi thở của năm tháng, nhưng mà kinh dị nhất chính là ở bên ngoài nó thì rêu phong mục nát nhưng ở phần bên trong có một số địa phương lại không bị ảnh hưởng gì, rất quỷ dị.
Thiên Anh nhắn tin lại:
“Sao nhìn nó quái quái thế nào ấy nhỉ, nhìn nó hiện đại hơn là cổ kính, mà nó từ dưới đất mọc lên sao? Mà sao nó lại mọc lên được hay vậy?”
Đứa con của tội ác nhắn lại:
“Cái này chỉ có chúa mới biết được, trong lúc động đất chẳng ai để ý cả, tới lúc nhìn lại thì thấy nó đã nằm chình ình ở đó rồi. Cái thế giới này điên rồi, thứ quỷ gì cũng có thể xuất hiện được.”
Thiên Anh đọc được tin nhắn này thì cũng âm thầm gật đầu, hắn cũng cảm thấy cái thế giới này quá mức điên cuồng rồi, nào là đủ loại thiên tai, điều kiện thay đổi bất thường, các chủng sinh vật không biết từ đâu mà sinh ra, sau này có khi còn sẽ xuất hiện ma pháp cũng nên.
Ném qua một bên mấy cái ý nghĩ không thực tế, Thiên Anh lúc này nhắn tin tới cho ‘tín đồ bóng tối’:
“Mày đưa thẳng Tomy về chỗ của mày trước đi nhé, ba ngày sau tao liên lạc lại sau. Giờ có chút chuyện.”
Nhìn thấy tin nhắn của Thiên Anh thì ‘tín đồ bóng tối’ nhắn lại:
“Mày dạo này trở nên tử tế hơn rồi đấy, được rồi việc thằng kia giao cho tao. Ba ngày sau đúng tám giờ theo giờ của tổ chức.”
Thiên Anh đọc được tin nhắn này thì nhắn lại:
“Không thành vấn đề, tao sẽ đúng hẹn nếu không phải gặp chuyện gì đó.”
Sau khi nhắn xong tin này thì Thiên Anh liền thoát ra khỏi trang web của tổ chức, đồng thời tắt máy tính. Đang nghiên cứu tài liệu ở gần đó, Alisa nhìn thấy Thiên Anh đứng dậy thì hỏi:
“Đi đâu đó?”
Thiên Anh cười đùa nói:
“Đi ôm wc, đi cùng không?”
Alisa nghe vậy thì hừ nhẹ một cái nói:
“Biến đi, thấy mà ghét.”
Thiên Anh gật đầu cười nói:
“Ừ, biến đây.”
Nói xong Thiên Anh liền đi ra bên ngoài, Alisa thấy vậy thì cũng nhanh chóng đứng dậy sau đó gấp lại máy tính đi theo phía sau, Thiên Anh nghe được tiếng bước chân thì chỉ mỉm cười, cũng không có quay đầu nhìn lại.
Alisa theo ở phía sau, nhìn thấy hắn mỉm cười thì không hiểu thế nào mà tự dưng có chút hồi hộp, dạo này nàng cảm thấy tên đáng ghét này càng lúc càng đẹp trai ra thì phải, trước kia mới gặp hắn nàng nhớ hắn rất đáng sợ.
Hai mắt lúc nào cũng lạnh lẽo như đao, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn thì chân đều nhũn ra, vậy mà lúc này lại thành ra như vậy. Nàng cảm thấy bản thân thật khó hiểu.
Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*