Chương 93: ꧁༺ Ông Bác Quân Nhân ༻꧂
-----o0o-----
“Rít rít…”
“Gào!”
Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang tò mò con rắn bay này có cấp độ bao nhiêu thì đột ngột vang lên thanh âm chói tai. Nghe được thanh âm kia, hắn lập tức nhìn lên trời cao. Vừa nhìn lên thì hắn thấy một con rắn bay tương tự con mà hắn vừa bắn, có điều con kia to hơn nhiều. Cả người nó còn phát ra ánh sáng màu đỏ nữa mới ghê.
Không những thế nó còn có tới hai cái đầu lận, đã vậy con biết phun lửa mới đáng sợ. Nó bay qua một đám mây, đám mây liền biến mất.
Nó kêu lên một tiếng, toàn bộ các loài thú biến dị bay ở trên bầu trời đều bỏ chạy tán loạn. Không chỉ những loài trên trời bỏ trốn mà ngay đến những con thú săn mồi trên mặt đất cũng tháo chạy.
Nhìn thấy con rắn khổng lồ kia đang bay về phía bên mình thì Alisa có điểm sợ hãi nói:
“Nó đang bay qua bên này, chẳng lẽ con rắn ông vừa bắn ch.ết là đồng bạn của nó à?”
Thiên Anh lắc đầu nói:
“Bà bình tĩnh đi, nó không phải đang hướng về phía chúng ta đâu. Nó đang đuổi theo con mồi của nó.”
Alisa ngạc nhiên hỏi:
“Sao ông biết nó đang đuổi theo con mồi của nó mà không phải là đang hướng đến chúng ta?”
Thiên Anh đương nhiên nói:
“Thì tôi nhìn thấy mà, hỏi gì đần vậy. Ăn no xong lú lẫn luôn rồi à. Mà bà đi gọi Ngáo cùng bé Thanh về đây đi.”
Bị Thiên Anh nói là ăn nhiều lú lẫn thì Alisa phồng má lên, biểu lộ thái độ bất mãn. Có điều nàng cũng không giận, nàng chỉ làm bộ cho vui mà thôi. Tiếp đó nàng đi liên lạc với Thiên Lang cùng Thiên Thanh, gọi hai đứa bọn nó về nhà.
Về phần Thiên Anh lúc này cầm theo khẩu súng năng lượng, sau đó di chuyển lên một cây cao để tiện cho việc quan sát. Sau khi đã leo lên trên được một cành cây cao cách mặt đất ba bốn chục mét thì Thiên Anh dừng lại.
Hắn lúc này nhìn về nơi xa, nơi có con rắn hai đầu. Lúc này con rắn khổng lồ đã xà xuống phía dưới, nó vừa bay vừa trườn đuổi theo một ông bác.
Ông bác kia cũng đã hơn sáu mươi, ăn mặc giống như một người dân bình thường. Nhưng nhìn vào tốc độ di chuyển cùng khả năng tránh đòn công kích của con rắn khổng lồ thì Thiên Anh biết ông bác kia không phải người thường.
Ông bác này thời con trẻ chắc chắn đã trải qua quân đội, từ ánh mắt, động tác cho đến khí chất đều toát lên hương vị của người lính.
Nếu không phải ông bác kia trong tay kia còn ôm theo một thằng nhóc bị thương ở chân thì con rắn khổng lồ kia đừng có mơ đuổi theo ông bác đó.
Nhìn thấy ông bác này Thiên Anh liền nhìn thấy một người đồng bạn đáng tin cậy, có thể ôm theo một người bị thương bỏ chạy trong khi tính mạng đang uy hϊế͙p͙ chứng tỏ nhân phẩm người này không tệ.
Thiên Anh dựa vào Mít Đặc thì biết được hai người kia không hề có quan hệ gì với nhau, nếu vì người nhà thì không tính làm gì, nhưng có thể vì một người ngoài mà mạo hiểm thì người như vậy đáng để kính trọng.
Thiên Anh đứng tựa vào thân cây, hắn nhìn về phía con rắn hai đầu khổng lồ vừa hỏi Mít Đặc:
“Mày có tư liệu về con thú biến dị kia không?”
Thiên Anh vừa hỏi thì Mít Đặc lập tức trả lời:
“Sinh vật biến dị dạng hiếm, biến dị từ loài rắn mắt võng, sau khi trải qua sáu lần biến dị thì đạt tới hình thái như hiện tại. Hai cái đầu của nó chỉ có một cái là thật, đầu không phun lửa là đầu thật của nó. Súng năng lượng mà anh đang sở hữu không có khả năng xuyên thủng lớp da phổ thông của nó. Phần yếu hại của nó ở phần cổ.”
Thiên Anh nghe vậy thì nói:
“Rắn mắt võng biến dị loại hiếm sao. Biến dị sáu lần thảo nào nó to khiếp thế.”
Lấy ra một lọ chất độc, Thiên Anh hỏi:
“Có thể phỏng đoán loại chất độc này không?”
Mít Đặc quan sát chất độc có trong tay Thiên Anh, sau vài giây thì nó trả lời:
“Chất độc của rắn hổ mang biến dị, loại chất độc này được tiết ra từ một con hổ biến dị cấp bốn loại hình thức tỉnh.”
Thiên Anh trực tiếp hỏi:
“Thứ chất độc này có thể tác động đến con rắn mắt võng biến dị cấp sáu kia không?”
Mít Đặc lập tức đáp:
“Tùy thuộc vào phạm vi ảnh hưởng. Nếu tác động lên bộ phận quan trọng như tim, não thì có thể giết ch.ết mục tiêu. Nếu là tác động lên cơ mạch thì gây tê liệt, còn nếu dính ngoài ra thì không hiệu quả.”
Thiên Anh nghe vậy thì nhẹ gật đầu. Tiếp đó hắn lấy ra một viên đạn to bằng hai ngón tay rồi cẩn thận tẩm chất độc lên trên. Chất độc của bé Thanh rất khủng khiếp, nó có thể thẩm thấu vào bên trong kim loại.
…
Cùng khoảng thời gian này, tại một khu phế tích cách nơi Thiên Anh đang đứng bảy dặm.
Ông bác quân nhân vân ôm theo đứa bé trai di chuyển qua các khe hẹp tránh né công kích của con rắn khổng lồ. Về phần thằng nhóc ở trong ngực ông bác sắc mặt lúc này đã trắng bệch vì sợ.
Nhưng cho dù là sợ như vậy những thằng bé kia lại nói ra một câu khiến cho ai nấy nghe được đều phải sững người:
“Ông bỏ cháu lại đi, cứ tiếp tục thế này cả hai chúng ta đều chạy không thoát đâu.”
Dứt lời thằng bé liền vùng mạnh, có điều sức của thằng bé làm sao thoát khỏi được tay của ông bác. Tay ông bác kia giống như kìm trọng lực vậy, vững chắc vô cùng. Thằng bé có giãy thế nào cũng không thể thoát.
Ông bác thấy thằng nhóc đòi đi ch.ết thì nói:
“Thằng quỷ này yên đi nào, đừng có nghịch nữa bằng không hai ông cháu chúng ta đều không ai có thể sống đâu.”
“Rầm!”
“Gào!”
Đúng vào lúc này một chuyện bất ngờ phát sinh, ở bên trong đống phế tích đột nhiên lao ra ngoài một con rết biến dị. Con rết kia đã biến dị bốn năm lần, thân hình nó rất khủng khiếp. Cơ thể nó to như cột nhà vậy, trên người nó có một lớp vảy giáp cực dày, về phần cái miệng của nó thì không có ngôn ngữ nào để miêu tả.
Cái miệng nó vừa rộng vừa nhiều răng, trong miệng liên tục chảy ra dịch nhờn. Dịch nhờn của nó vừa có độc lại còn có khả năng ăn mòn.
Ngay khi nó vừa xuất hiện thì nó liên hướng về phía ông bác kia tấn công. Ông bác kia dù đang di chuyển rất nhanh nhưng phản ứng cũng cực kỳ mau lẹ, vừa cảm nhận được nguy hiểm liền nhảy tránh qua một bên.
Có điều do con rết biến dị cấp bốn cản đường nên ông bác liền bị con rắn mắt võng biến dị cấp sáu phía sau đuổi kịp. Ông bác kia với bản lĩnh của một người quân nhân, nên khi dù lâm vào tình huống nguy hiểm vẫn không hoảng loạn.
Ông bác vung tay lên, một thanh kiếm rực lửa xuất hiện, không một chút nương tình ông bác chém thẳng xuống đầu con rết.
Ông bác muốn một kích chém ch.ết con rết này sau đó cướp đường mà chạy, như vậy vẫn có thể sống. Nhưng thật không may cho ông bác kia, con rết biến dị cấp bốn rất trâu bò.
“Keng!”
Một nhát chém của ông bác chỉ khiến nó bẹp đầu, nhưng nó không ch.ết. Nó lúc này vẫn có thể tiếp tục tấn công. Cảm nhận phía sau con rắn đuổi tới rất gần, tử vong đã cận kề nhưng ông bác không hề run sợ. Lúc này ông bác tiếp tục liều mạng, giành giật một chút sinh cơ.
Ngay vào thời điểm quan trọng này một vệt sáng cắt qua không gian xoẹt qua trước mặt ông bác.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Con rết biến dị cấp bốn bị bắn cho nổ tung đầu, máu tươi cùng não của nó bắn ra tung tóe, kèm theo đó là những dịch nhờn ẩn chứa độc tố.
May mà bản thân ông bác có thân pháp vô cùng tốt nên đều có thể né qua toàn bộ những dịch nhờn kia.
“Gào!”
Đúng vào lúc này con rắn mắt võng biến dị ở phía sau gào lên. Ông bác quân nhân nhìn lại thì thấy một bên mắt của nó bị bắn nát.
Có điều không suy nghĩ được nhiều, ông bác quân nhân tiếp tục chạy nhanh về phía trước. Với linh cảm của một người lính, ông bác quân nhân biết có người ở phương xa đang chi viện cho bản thân. Về phần người kia thì ông không biết, có điều ông rõ người này là bạn không phải là thù.
…
[Để giúp tác có thêm động lực hoàn thiện tác phẩm. Mọi người nhớ đánh dấu truyện để đọc khi có chương mới nhất, tặng hoa cùng kẹo, viết đánh giá truyện cho tác khi thấy đây là một tác phẩm hay, và muốn cổ vũ cho tác ra chương đều đặn.
Trong quá trình đọc truyện nếu mọi người có thắc mắc, hay muốn góp ý cho bộ truyện thì nhắn tin ở phần bình luận. Tác sẽ giải đáp cũng như tiếp thu ý kiến của mọi người.
Cảm ơn mọi người rất nhiều, chúc mọi người một ngày tốt lành!]
[Tác phẩm Sinh Tồn Trong Tận Thế được Tâm Vân đăng độc quyền trên vtruyen.com. Vui lòng không mang đi nơi khác.]
Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*