Chương 105: ꧁༺Mùi Máu ༻꧂
-----o0o-----
Nằm ở trên bàn nghiên cứu, Thiên Anh nhìn qua Alisa gần đó hỏi:
“Tình hình thế nào rồi Lam?”
Alisa đang cắm cúi làm cái gì đó, nghe vậy thì đáp:
“Ông muốn hỏi tình hình bên ngoài hay tình hình thân thể của ông?”
Thiên Anh đáp:
“Tình hình bên ngoài ấy chứ, con tình hình thân thể thì tôi biết rồi. Mà Lam lấy thông tin xong chưa? Những ngày này nằm liệt trên giường cảm thấy cơ thể không phải của bản thân nữa rồi. Nhanh nhanh để tôi còn đi ra ngoài cái.”
Alisa nở nụ cười dịu dàng nói:
“Nằm yên đó, lát nữa mới xong. Ông nằm đó để tui kể cho ông nghe tình hình ở bên ngoài.”
Tiếp đó Alisa vừa lấy số liệu cơ thể của Thiên Anh, đồng thời kể cho hắn nghe tình hình ở bên ngoài. Mặc dù Alisa không ra bên ngoài, nhưng tình hình ở bên ngoài nàng vẫn nắm rất rõ.
Thiên Anh sau khi nghe xong những gì mà Alisa kể lại thì cũng đã nắm được tình huống. Hắn lúc này nhíu mày nói:
“Những vấn đề khác không quá quan trọng, quan trọng là cái nhà máy hạt nhân kia. Nếu như bụi phóng xạ lan đến khu vực này thì xong đời.”
Alisa lắc đầu nói:
“Ông lo quá rồi, ô nhiễm phóng xạ chỉ có tác động mạnh đến người bình thường mà thôi, còn những người đã trải qua biến dị thì khác. Lượng phóng xạ kia còn sẽ thúc đẩy quá trình biến đổi diễn ra nhanh hơn.”
Thiên Anh nghe được lời này thì ngạc nhiên hỏi:
“Nói như vậy thì chất phóng xạ không có nguy hiểm gì sao?”
Alisa lắc đầu nói:
“Đương nhiên vẫn là có chứ, sao lại không được. Chỉ là tác động không lớn mà thôi. Nói kiểu đơn giản thì ngày xưa nhiễm phóng xạ giống như uống thuốc độc, còn giờ với cơ thể mạnh mẽ thì chỉ giống như hít phải khói bụi thôi. Hít nhiều quá sẽ dẫn tới bệnh tật.”
Nghe được câu trả lời của Alisa thì Thiên Anh không khỏi nhíu mày suy tư. Hiện tại bao quanh thành phố là một khu vực rừng nguyên sinh rộng lớn, ở trong nơi kia có vô số nguy hiểm tiềm tàng. Muốn vượt qua nơi đó quả thực rất khó khăn. Bằng sức của hắn cùng với ba người khác là điều bất khả thi.
Vốn ban đầu Thiên Anh định ở lại đây để tăng thêm thực lực. Nhưng mà khổ nỗi, tốc độ phát triển của hắn không theo kịp với tốc độ lớn mạnh của đám biến dị thú.
Hiện tại đến nơi ở duy nhất cũng bị uy hϊế͙p͙. Nếu không sớm tìm ra biện pháp rời đi, nói không chừng hắn cùng với mọi người sẽ phải ch.ết ở đây.
Những hiện tại đi đâu để tập hợp được một lực lượng đủ lớn để có thể đương đầu với tất cả thử thách mới là một vấn đề. Thiên Anh hiểu rõ bản thân, hắn sống đơn độc, chỉ thuộc dạng khôn vặt. Nếu chỉ lãnh đạo vài trăm người thì còn được, nếu như lãnh đạo vài ngàn người thì không ổn.
Suy nghĩ đến đây hắn lại nhớ tới một người. Đó là bác Tấn, ông bác kia là người vừa có đức, lại còn có tài, nếu như có hắn hỗ trợ thì ông bác có thể dễ dàng hơn trong việc thống nhất các thế lực.
Nhiều người cứ nghĩ rằng, có sức mạnh đi tới địa bàn của người ta, đánh gục thủ lĩnh của người ta xong sau đó thu phục cả địa bàn.
Cái đó là suy nghĩ của mấy thằng con nít chưa trải qua sự đời, còn Thiên Anh thì khác. Hồi nhỏ hắn cũng đã trải qua chuyện như vậy rồi nên biết rất rõ.
Thủ lĩnh gục ngã, nếu không còn ai đủ bản lĩnh để dẫn dắt anh em còn lại thì các anh em sẽ rời đi. Không có chuyện gia nhập vào thế lực đối địch, thực ra thì cũng có nhưng mà rất ít.
Gia nhập vào thế lực mới sẽ bị chèn ép, bị bắt nạt, bị đánh đập, bị kỳ thị. Đủ thứ chuyện xảy ra chứ không phải kiểu không theo thằng này thì theo thằng khác. Người trong giang hồ rất trọng hai chữ ‘tình nghĩa’, một thằng không có hai chữ này thì không sống được.
Với trên đời này đừng có coi thường ai cả, mỗi người đều có cách sinh tồn riêng. Nhìn vậy chưa chắc đã vậy, chỉ có lúc sinh tử tồn vong mới thấy bản lĩnh của người ta.
Nói đơn giản dễ hiểu, khiến cho một người phục bản thân đã khó rồi, khiến cho hàng trăm thậm chí hàng ngàn người phải cúi đầu đâu phải chuyện dễ. Người làm được việc như vậy thì có ai là kẻ ngu.
Nên muốn đối phó với đám băng đảng đang thống trị thành phố Nội Hà, không chỉ dùng vũ lực mà còn phải có cái đầu. Cần một người đủ tầm, đủ tầm để bọn hắn phục. Chứ không phải là to mồm hò hét, thuận ta thì sống chống ta thì ch.ết.
Nếu bọn hắn ch.ết hết rồi thì lấy ai đột phá vành đai tự nhiên. Chẳng lẽ lại dựa vào mấy tên ở nhà, cái đám không dám đi ra ngoài chiến đấu với biến dị thú.
Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang suy nghĩ đến hướng đi tương lai, bên tai hắn đột nhiên vang lên thanh âm của Alisa:
“Không nghe tui gọi hả? Suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Thiên Anh nghe được câu này thì khẽ giật mình, hắn nhìn qua Alisa hỏi:
“Xin lỗi! Lúc nãy đang suy nghĩ một số chuyện nên không để ý. Bà vừa rồi nói cái gì vậy?”
Alisa cười dịu dàng nói:
“Ông thiệt là! Bác Tấn nói khi nào ông khỏe thì liên lạc với bác ấy, nghe nói là có công việc quan trọng cần bàn với ông.”
Thiên Anh nhướng mày nói:
“Sao không trực tiếp nói với bà, mà phải chờ tôi tỉnh lại?”
Alisa nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Thiên Anh thì cười nói:
“Không giống ông nghĩ đâu, là tôi chủ động không muốn nghe đấy. Dù sao có những chuyện ông nên đứng ra giải quyết, như vậy sẽ thuận lợi hơn.”
Ánh mắt Thiên Anh dịu xuống, hắn gật đầu nói:
“Ừm. Tôi biết rồi. Mà bà lấy xong số liệu chưa?”
Alisa gật đầu nói:
“Xong rồi. Ông xuống giường được rồi.”
Thiên Anh lúc này bước xuống giường, hắn nhìn Alisa cười nói:
“Tôi đi ra bên ngoài có chút việc, bà ở trong này tiếp tục nghiên cứu đi. Yên tâm! Tôi không đi xa đâu, chỉ loanh quanh gần đây thôi.”
Alisa nghe vậy thì đá cho Thiên Anh một cái vào mông, sau đó nói:
“Cứ làm như tui là đứa con gái vô dụng, suốt ngày phải ở bên bảo vệ vậy! Lúc ông nằm ch.ết dí trên giường là ai bảo vệ ai hả?”
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Alisa, Thiên Anh cười gượng nói:
“Thì tôi chỉ nói vậy thôi mà, nói vậy cũng không được hả? Bà không thích thì thôi.”
Alisa đá cho hắn một cái nữa, sau đó nói:
“Được! Thôi ông nhanh biến ra ngoài đi, nhìn mà thấy ngứa mắt.”
Thiên Anh nghe vậy thì chịu rồi, hắn lúc này nhìn Alisa thêm một lần sau đó đi ra bên ngoài.
…
Ở bên ngoài căn cứ.
Sau khi đi ra bên ngoài, nhìn thấy cảnh vật xung quanh đã khác xa mấy hôm trước. Mấy hôm trước tuyết con phủ dày cả vài mét, nhưng hôm nay tuyết mỏng hơn rất nhiều, chỉ dày khoảng mười cm là cùng.
Nhiệt độ cũng ấm hơn mọi khi, hôm nay nhiệt độ rơi vào khoảng hai độ. Có lẽ do thời tiết ấm hơn nên cây cối cũng phát triển mạnh hơn. Lúc này cả thành phố đều đã bị thực vật bao phủ.
Nhìn lên trời cao, hôm nay bầu trời khá đẹp, ít mây có nắng. Phía trên cao có rất nhiều loại thú biến dị đang đánh nhau. Lông, máu tươi các thứ liên tục từ phía trên cao rớt xuống phía dưới. Đôi khi còn sẽ có một cái thi thể.
“Vù vù…”
Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang ngắm cảnh trời thì một cơn gió thổi thoáng qua. Những lúc đang ngắm cảnh thế này, mà có một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm hoa cỏ tự nhiên thì chuẩn bài. Nhưng mà cơn gió thổi đến không mang theo hương hoa gì cả, nó mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
“Bịch bịch…’’
Đột nhiên Thiên Anh nghe được thanh âm nặng nề, ánh mắt hắn nhìn qua thì thấy một con ghẹ biển đang bay về phía hắn.
Con ghẹ biển kia có màu trắng như tuyết, to như con trâu, trên mai nó có hai cánh xương. Nó cũng không có bò ngang mà là bay thẳng, tuy nó bay không cao nhưng bù lại tốc độ rất nhanh.
Luân hồi 9 kiếp trở về thời Lê Sơ, phò tá Diên Ninh lập nên thịnh thế. Hàm Ngư xuất phẩm đương nhiên là tinh phẩm. *Thịnh Thế Diên Ninh*