Chương 124: ꧁༺ San Sẻ Khó Khăn ༻꧂
-----o0o-----
Lê Hùng nghe được lời này của Thiên Anh thì khóe môi giật giật, hắn nói:
“Tôi cùng với Luyện đang đi dạo thì nghe tiếng súng nên chạy vào đây. Mà quên chưa hỏi, có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
Thiên Anh nhún nhún vai nói:
“Đi mà hỏi thuộc hạ của ông ấy, tôi đang phát cơm tự dưng hắn đi ra sau đó đánh tôi. Nếu không tin ông có thể hỏi người xung quanh xem.”
Lê Hùng nghe được lời này của Thiên Anh thì hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ, hắn tiếp xúc với Thiên Anh chưa lâu. Nhưng mà Thiên Anh làm người ra sao hắn rõ.
Người như hắn không có chuyện đi gây gổ với đám lâu la, chắc bọn đàn em của hắn không có mắt lại chọc tới Thiên Anh.
Nhìn về phía những người đang ngồi trên mặt đất, Lê Hùng chỉ tay về phía một người, sau đó nói:
“Cậu nhóc đi ra đây chú có chuyện muốn hỏi.”
Bị Lê Hùng chỉ đích danh, thằng bé mười hai tuổi từ trong nhóm người đang ngồi trên mặt đất đứng dậy đi tới trước mặt Lê Hùng.
Nhìn thằng bé, Lê Hùng nói:
“Không cần phải sợ gì cả, nói lại mọi việc cho chú nghe. Nói thật chú sẽ có thưởng, cũng không sợ ai trả thủ cả.”
Nghe được Lê Hùng bảo đảm, thằng bé kia lúc này mới dám nói thật. Thằng bé kể lại chi tiết sự tình, từ khi Thiên Anh đến đây phát cơm, cho tới lúc hai người Võ Linh, Lý Tiếu bất ngờ xuất hiện đánh Thiên Anh.
Diễn biến vụ việc phía sau cũng được thằng bé kể lại chi tiết, lúc thằng bé kể lại việc Thiên Anh dùng tay không bắt đạn thì trên mặt lộ rõ nét hưng phấn.
Lê Hùng, Văn Luyện cùng một số người khác nghe đến đoạn này cũng âm thầm nuốt nước miếng. Vốn bọn họ tưởng Thiên Anh chỉ có tài bắn súng cùng dưỡng thú thôi, ai dè hắn còn là một con quái vật hình người.
Dùng tay không bắt đạn, kỹ thuật này yêu cầu tốc độ quan sát phải rất nhanh. Dù là bọn họ muốn bắt một viên cũng rất khó, đằng này Thiên Anh có thể bắt bảy viên. Hơn nữa còn dưới tình huống bất ngờ.
Sau khi nghe xong câu chuyện Lệ Hùng phất tay ra lệnh cho thuộc hạ:
“Kéo thằng kia lại đây.”
Một tay súng dưới quyền của Lê Hùng nghe vậy thì kéo Võ Linh đi qua bên này. Tên kia lúc trước rất ngông, nhưng hiện tại nhìn thấy Lê Hùng thì như thấy ông tổ. Mặc dù tay đang chảy máu, nhưng hắn không dám rên một tiếng.
Nhìn Võ Linh, Lê Hùng hỏi:
“Chuyện gì khiến anh tấn công người khác ở giữa doanh trại vậy? Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, nói thật cho tôi biết. Tôi sẽ xem xét, còn nếu dám gian dối thì đừng trách tôi.”
Võ Linh nào dám giấu, hắn lúc này mang hết mọi chuyện ra kể lại cho Lê Hùng nghe. Những người xung quanh cũng nghe được câu chuyện của hắn.
Sau khi nghe xong cái lý do mà Võ Linh đưa ra, Thiên Anh cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Hóa ra chỉ vì chút việc nhỏ kia mà hắn lại đi gây sự với chính mình.
Thiên Anh có phần khó hiểu nói:
“Nếu muốn lấy cơm thì cứ nói một tiếng thôi, có gì đâu mà phải hùng hùng hổ hổ đánh người như vậy? Người khác tôi còn cho được, chẳng lẽ hai anh tôi lại không cho được.”
Lê Hùng hừ lạnh nói:
“Bọn này tác oai tác quái quen rồi. Đến đâu cũng muốn làm ông hoàng bà chúa. Hừ!”
Nhìn về phía Thiên Anh, Lê Hùng nói:
“Lần này là do Mãng Xà Bang có lỗi, ông muốn phạt tên này sao cũng được. Muốn chém muốn giết gì thì tùy, Mãng Xà Bang sẽ không quản.”
Nghe được lời nói này thì tất cả những người đang nhận cơm đều kinh ngạc. Bọn họ thấy Lê Hùng nói chuyện ngang hàng với người trước mắt là đã biết người này không tầm thường rồi.
Nhưng nghe được lời cuối của Lê Hùng, bọn họ phát hiện bản thân còn đánh giá thấp người trước mắt. Trong lòng mọi người lúc này quả thật rất hiếu kỳ, không rõ người phía trước rốt cuộc là có thân phận như thế nào.
Riêng về phần Võ Linh, sắc mặt của hắn lúc này trắng bệnh, hắn cố gắng bò tay dưới chân Lê Hùng cầu xin:
“Phó bàng chủ! Cầu xin anh tha cho em, em lần sau không dám nữa. Anh tha cho em lần này thôi, em cắn rơm cắn cỏ lạy anh.”
Lê Hùng hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng chân đạp Võ Linh qua một bên:
“Lúc mày dùng súng bắn người mày cũng đâu có chịu suy nghĩ, nếu hôm nay đổi là người khác thì có phải bị mày giết ch.ết rồi không? Tội của mày đáng lý là phải bị xử tử ngay tại chỗ rồi.”
Thiên Anh thấy Lê Hùng răn dạy thằng đàn em như vậy thì khẽ lắc đầu, hắn nói:
“Thôi bỏ đi, đừng hù người ta. Tôi cũng đâu phải loại người chém giết bừa bãi, hở một chút là giết người đâu. Việc này do ông tự giải quyết đi, dạy cho hắn sau này biết kỷ luật là được.”
Nghe được lời này của Thiên Anh thì Lê Hùng cùng các anh em khác đều thầm khen một tiếng ‘rộng lượng’, có lẽ những người nhận cơm không rõ Thiên Anh là ai, nhưng Lê Hùng cùng các tay súng vũ trang thì rõ.
Thiên Anh thân là người thống trị khu phía Bắc, hắn có thể tha cho một kẻ dám mạo phạm bản thân xem như đã rất rộng lượng rồi.
Lê Hùng nhìn về phía Võ Linh nói:
“Hôm nay xem như mày may mắn, còn không nhanh cảm ơn.”
Võ Linh nghe được lời này thì lập tức hướng về phía Đỗ Luân dập đầu nói:
“Cảm ơn anh đã tha mạng, em lần sau không dám nữa.”
Thiên Anh gật đầu nói:
“Ừ, được rồi. Không có chuyện gì cả. Đi trị thương đi, để thêm lát nữa thì không ai cứu được đâu.”
Lê Hùng gật đầu, sau đó cho người đưa Võ Linh cùng Lý Tiếu đi trị thương. Về phần mấy tên đầu bếp cũng bị mang đi, chờ đợi chịu phạt.
Bang quy của Mãng Xà Bang so với pháp luật thì cứng rắn hơn rất nhiều, thành viên của bang phạm vào bang quy sẽ bị xử phạt rất nặng.
Sau khi đã đưa Lý Tiểu, Võ Linh cùng mấy tên đầu bếp đi. Tiếp đó Lê Hùng cùng với Văn Luyện và một số anh em khác ở lại làm cùng với Thiên Anh.
Những người dân bình thường, nhìn thấy một đám đại nhân vật đứng phát cơm thì cảm thấy có chút gì đó hoang đường. Nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, không tin không được.
Trong khi phát cơm, Thiên Anh nhìn qua mấy người khác nói:
“Mấy ông lấy cơm với thịt cứ đầy lên, bữa cơm hôm nay tôi đãi bọn họ, không cần phải lo. Chắc cũng lâu rồi bọn họ chưa được ăn nó, hôm nay xem như kỷ niệm chúng ta chiến thắng bọn quỷ lùn xanh, đãi bọn họ một bữa.”
Văn Luyện cười nói:
“Tôi thay mặt mọi người cảm ơn ông.”
Lê Hùng nhìn qua những người trước mắt, thở dài nói:
“Thực ra bọn tôi cũng không muốn bỏ đói bọn họ làm gì. Nhưng mà muốn lo vài nghìn nhân khẩu quả thực khó khăn. Mỗi người chỉ một cân thôi, một ngày sẽ hết vài tấn thịt. Dưới tình hình khó khăn, bọn tôi cũng chỉ có thể để thành viên chiến đấu ăn no, còn bọn họ chỉ có thể ăn lưng lửng bụng.”
Thiên Anh thở dài nói:
“Tình hình khó khăn, tôi hiểu mà. Đến những người như chúng ta còn chật vật nói gì bọn họ. Mỗi lần đi ra ngoài không biết có thể trở về nữa không. Từ cái hồi thế giới thay đổi tới giờ, tính ra tôi cũng có vài lần xíu nữa bỏ mạng rồi.”
Những người khác nghe vậy thì đều nhẹ gật đầu, tiếp đó Văn Luyện hướng về phía những người đang nhận cơm nói:
“Để mọi người đói là lỗi của lãnh đạo bọn tôi, nhưng mọi người xin hãy thông cảm. Chúng tôi cũng không dễ dàng gì. Mong mọi người cùng nhau đoàn kết, cố gắng để vượt qua giai đoạn khó khăn này. Chúng tôi sẽ cố gắng không để cho bất kỳ ai tụt lại ở phía sau.”
Những người dân ở đối diện nghe vậy thì đều nghẹn ngào. Mọi người không nói gì nhiều mà chỉ khẽ gật đầu. Bọn họ cũng rõ những người ở tuyến đầu khó khăn. Mỗi lần ra ngoài đi săn lại có người không trở về.
Mỗi miếng thịt lấy được, đều phải dùng tính mạng để đổi lại. Chứ không phải tự nhiên mà có.
Mạt thế main bá, não to, sát phạt quyết đoán nhưng vẫn có ranh giới cuối cùng *Toàn Cầu Tai Biến: Bắt Đầu Một Tòa Trăm Tỷ Chỗ Tránh Nạn! *