Chương 150: ꧁༺ Con Người! Sinh Vật Hung Tàn Bậc Nhất ༻꧂
-----o0o-----
Nhìn thấy cảnh này thì Bá Nam nói:
“Loại vũ khí này không phải ai cũng có thể dùng được, chỉ những người có sức khỏe tốt, thức tỉnh dị năng sức mạnh, hoặc là cấp độ biến đổi đủ cao mới có thể sử dụng. Bằng không đừng nói là giết địch, mà sẽ tự làm bị thương bản thân.”
Đứng ở gần đó Vũ Sư nhìn qua những anh em khác nói:
“Đổi người khác. Ai đủ sức chế ngự khẩu súng này thì sẽ được sử dụng nó cho tới khi trở về căn cứ.”
Nghe được lời này của Vũ Sư thì các anh em rất hào hứng, có điều mọi người cũng biết tự lượng sức mình, thấy người lúc trước bị thương thành như vậy, bọn họ cũng biết đường mà rút lui. Để lại cho những người đủ năng lực sử dụng vũ khí kia.
Rất nhanh đã có một người có thể khống chế được khẩu súng năng lượng. Có điều khống chế được nó chỉ là bước đầu, còn phần làm sao để bắn trúng mục tiêu lại là một vấn đề khác.
Mặc dù súng có uy lực lớn thật, nhưng độ giật quá mức đáng sợ, khiến cho việc bắn trúng mục tiêu vô cùng khó khăn. Mọi người không bắn lên trời thì cũng bắn xuống đất.
Có điều con người là sinh vật rất sáng tạo. Một người làm không được thì nhiều người. Hai người giữ súng một người bắn.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Khi mọi người đã làm quen với loại súng mới rồi, cả đám bắt đầu trở nên phấn khích vô cùng. Bọn họ bắt đầu bắn xối xả về phía đàn biến dị nhân đang di chuyển về phía bên này.
Các loại vũ khí bình thường chỉ có thể xuyên qua từ hai đến ba con biến dị nhân cấp thấp. Nhưng đối với súng năng lượng thì lại khác. Nếu là một viên đạn được bắn ở dạng ‘tụ lực’ thì có thể xuyên qua bảy tám con biến dị nhân cấp cao. Còn là biến dị nhân cấp thấp thì lên tới hàng chục, thậm chí là hàng trăm con.
Nếu như bắn ở dạng liên thanh thì vẫn có thể bắn xuyên qua bảy tám con, thậm chí là chục con. Tốc độ xả đạn của loại súng này thì càng kinh khủng hơn, nó bắn một phút mà có thể bắn được vài trăm viên đạn.
Nếu là súng bình thường thì bắn liên tục như vậy nòng súng đã sớm hư, có điều nòng súng năng lượng lại khác. Nó hoàn toàn không bị hư hao gì cả, cái này là nhờ bộ tản nhiệt được tích hợp trong súng.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Sáu khẩu súng năng lượng cùng lúc xả đạn, nhiệt độ từ súng tản ra xung quanh, khiến cho khu vực quanh đó vài mét cũng ấm lên rõ ràng.
Có điều bắn loại súng này không có sung sướng gì, chỉ sau vài phút bắn súng, lòng bàn tay của mọi người đều rách toác ra, có nhiều người còn trật khớp phải lùi ra sau trị thương.
Nhưng mà cái gì cũng có giá của nó, khuyết điểm của loại súng này ai cũng rõ, nhưng không ai có thể phủ nhận ưu điểm của nó.
Chỉ vài phút tấn công, không cần nhờ tới sự giúp đỡ của những người khác. Chỉ sáu người cầm súng năng lượng đã tiêu diệt được hơn một ngàn biến dị nhân.
Làn đạn dạy đặc quét qua, cây cối trên đường đi đều đổ sạch. Về phần mấy con biến dị nhân đang hùng hổ xông lên đều bị bắn nát người.
Sức mạnh của những viên đạn kia rất khủng khiếp, đại thụ to bốn năm người ôm mà còn bị nó xé rách, cây cối còn vậy thì không nói gì đến thân thể máu thịt.
Cũng chính vì có uy lực như vậy nên chỉ sau vài phút, dọc theo tuyến đường đã nằm vô số thi thể của biến dị nhân. Có điều bọn biến dị nhân hiện tại đã khác xưa, bọn nó cũng không có ngu mà nhào lên cả đám như bọn mất não.
Bọn nó lúc này biết dùng các vật cứng che chắn, sau đó tiến lên. Bọn nó cũng biết chiến thuật đơn giản, kiểu như phân tán ra để hạn chế hỏa lực địch.
Đây cũng là lý do vì sao mà chỉ có vài ngàn biến dị nhân, bọn người Lệ Vi lại phải tạo cứ điểm phòng ngự. Bọn nó đã khác xưa rất nhiều rồi, không còn là cái lũ chỉ biết tiến lên rồi ch.ết như vậy.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Do bọn nó phân tán, lại còn biết dùng vật che chắn nên trong quá trình tiến lên thiệt hại dành cho bọn nó là không nhiều. Nếu là ngày trước thì có lẽ lúc này chỉ còn vài trăm con mà thôi.
Nhưng hiện tại thì khác, lúc bọn nó tiếp cận được căn cứ phòng ngự của bọn người Lệ Vi vẫn còn trên hai ngàn con. Nếu là người bình thường thấy mấy ngàn con biến dị nhân áp sát thì sẽ sợ hãi mà bỏ chạy.
Nhưng bọn người Lệ Vi lại không có như vậy, bọn họ đối phó với đám này cũng quen rồi, nên không có sợ hãi diện mạo gớm ghiếc của bọn nó. Khi thấy bọn nó tới gần, bọn họ bình tĩnh dùng súng tấn công.
Nếu ở phạm vi xa thì rất khó bắn trúng bọn nó, nhưng khi tới gần thì mọi chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Trong khi các cao thủ bắn súng ở phía sau xạ kích, thì các cao thủ cận chiến lại tiến lên phía trước chặn lại mấy con biến dị nhân dám nhảy lên thùng xe.
Trong số những cao thủ ở đây thì ba người Bá Nam, Vũ Sư cùng Đình Mạnh là nổi bật nhất. Bọn họ vốn là những người thức tỉnh mạnh mẽ rồi, nay ở trên người lại có quần áo bảo hộ, trong tay có vũ khí lợi hại.
Lúc này ba người giống như những con mãnh hổ, còn ở xung quanh là đám linh cẩu. Bọn họ nhảy ra bên ngoài, ba người tựa lưng vào nhau, sau đó dùng súng năng lượng tiêu diệt toàn bộ những con biến dị nhân tới gần.
Bọn họ chiến đấu cùng nhau rất nhịp nhàng, không có chuyện cả ba người cùng thay đạn, kiểu gì cũng sẽ còn hai người bắn.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
Giết hết đám lâu la, bọn họ giết luôn những con cấp cao. Bình thường đối phó với mấy con cấp cao rất tốn sức do không có vũ khí thích hợp. Nhưng hôm nay bọn nó đã không còn là vấn đề lớn.
“Bịch bịch bịch…”
“Bịch bịch bịch…”
Một loạt đạn bắn qua, bọn nó liền biến thành cái sàng. Mặc dù bọn nó không ch.ết, nhưng cũng đã đánh mất sức chiến đấu. Nguyên một đám đang tiến lên, đồng loạt ngã gục trên đường.
Ngay khi số lượng bọn biến dị nhân giảm còn ba phần mười thì bọn nó bắt đầu lâm vào sợ hãi, sau đó quay đầu bỏ chạy. Người của Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang thấy bọn nó bỏ chạy thì đuổi theo bắn ch.ết.
Nhưng bọn họ chỉ đuổi theo một lúc, sau đó quay trở về giúp đỡ những người bị thương. Vừa quay trở về, Bá Nam đã hỏi Lệ Vi:
“Anh em bị thương nhiều không bang chủ?”
Lệ Vi hiếm có khi nào tươi cười, nàng nói:
“Bị thường ba hai người, nhưng không có ai ch.ết cả. Tệ nhất chỉ mất một cánh tay.”
Bá Nam nghe vậy cũng cảm thấy vui mừng, mọi lần như thế này có ít cũng phải có bốn năm anh em bỏ mạng, nhưng hôm nay không có ai ch.ết để hắn vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng.
Tiếp đó Lệ Vi chỉ đạo mọi người, cho một nửa ở lại giúp đỡ những người bị thương, một nửa khác thì đi qua thu dọn thi thể của bọn biến dị nhân.
Lệ Vi cho người mang thi thể bọn biến dị nhân lên xe để đưa về căn cứ. Bọn này tuy bề ngoài dữ tợn, nhưng thịt bọn nó cũng ăn được. Mỗi tội vị thịt không được ngon lắm. Thịt của bọn nó có mùi tanh rất nồng. Còn tanh hơn cả cá nữa.
Có điều thời buổi giờ cần cái ăn, chứ ai quan tâm có tanh hay không. Nếu tanh thì bỏ gừng, xả vào là hết. Từ điểm này có thể thấy con người so với phần còn lại của thế giới, cũng thuộc dạng hung tàn.
Những loại vật khác tấn công ăn thịt con người, thì con người cũng tấn công ăn thịt lại bọn nó. Biến dị nhân, biến dị thú, quỷ cây, côn trùng biến dị, thực vật ăn thịt người. Toàn bộ những thứ này hiện tại cũng đều thành thức ăn cho con người.
Vì sinh tồn, con người còn có thể ăn thịt cả đồng loại, nói gì đến những sinh vật khác.
Thiếu niên may mắn, trở thành người được chọn, nhân sinh đại biến, xuyên qua vô tận thứ nguyên, gặp gỡ đủ loại tràn cảnh quen thuộc, đến một lúc nào đó, hắn đã siêu việt tất cả. *Thứ Nguyên Siêu Việt Giả*