Chương 152: ꧁༺ Một Ngày Yên Bình ༻꧂

-----o0o-----
Thiên Anh nghe lời nói dụ dỗ của Alisa thì cười, hắn nhìn cô nàng hỏi:
“Thưởng hả? Bà lấy gì ra mà thưởng?”
Alisa suy nghĩ một chút, sau đó nói:
“Hôn ông một cái, thấy thế nào?”
Thiên Anh nghe vậy lập tức nói:


“Thôi dẹp đi, vi khuẩn đầy, bây giờ thời kỳ dịch bệnh, tránh tiếp xúc trực tiếp thì hơn.”
Alisa nghe được lời này thì đấm cho Thiên Anh một đấm vào ngực, sau đó nói:
“Ông ch.ết luôn đi.”


Sau khi hung hăng đấm cho Thiên Anh một đấm, Alisa lúc này ngồi dậy đi vào trong nhà bếp, Thiên Anh thấy vậy thì nói:
“Tiện thể làm luôn cho tôi một cái bánh kẹp thịt với nhé Lam.”
Alisa lúc này đã bước tới phòng bếp, nghe vậy thì đáp:
“Còn lâu, ông thích ăn tự đi mà làm, ai rảnh làm cho ông.”


Alisa nói thì nói như vậy, nhưng cô nàng lúc này vẫn làm đồ ăn cho Thiên Anh. Dù sao nhà có hai người, một mình ăn cũng không vui, có hai người ăn cùng nhau thì vui hơn.


Alisa mặc dù khá là hậu đậu trong việc bếp núc, nhưng sau thời gian dài tự mình nấu ăn thì đã khác, hiện tại cô nàng cũng đã biết làm đồ ăn, tuy không ngon lắm nhưng cũng không đến nỗi nào.


Cũng không mất quá nhiều thời gian, Alisa đã làm xong tám ổ bánh mì kẹp thịt. Có lẽ cô nàng hay làm món này nên từ hình thức bên ngoài, cho đến kết cấu bên trong đều rất tuyệt.
Sau khi làm xong, cô nàng mang ra cho Thiên Anh ăn cùng. Lúc đi qua tủ lạnh, cô nàng không quên lấy ra một chai máu tươi.


available on google playdownload on app store


Thiên Anh nhìn thấy Alisa mang đồ ăn ra thì cười, nhưng khi hắn nhìn thấy cái bánh mì của Alisa thì kinh ngạc. Một cái bánh mì của cô nàng chắc phải có cả cân thịt nướng ở trong đó, đã vậy còn có rau xanh, gan, tim, các thứ.
Nhìn Alisa, Thiên Anh cười nói:


“Sao bà không bưng luôn nồi thịt ra ngoài này rồi ăn dần, cần gì phải nhét thịt ứ ự vào cái bánh mì thế, nhìn cái bánh mì mà tôi thấy tội nghiệp nó luôn đấy.”
Alisa lườm Thiên Anh một cái, sau đó nói:


“Thế ông có ăn không? Không ăn để tui ăn cả này. Hừ hừ. Người ta làm cho ăn còn ý kiến, lần sau muốn ăn tự vào mà làm nhé.”
Nghe được lời này, Thiên Anh cảm thấy quái quái, hắn nhìn Alisa hỏi:


“Hôm nay sao dễ cáu thế? Lại tới tháng rồi à, tôi nhớ là còn mấy ngày nữa mới tới mà, chẳng lẽ tôi nhớ lầm.”
Alisa cầm lấy cái bánh mì nhét vào miệng của Thiên Anh, cô nàng bất đắc dĩ nói:


“Ông ăn đi rồi làm ơn im miệng giùm tôi được không, chuyện như vậy mà cũng nói ra được. Tui cáu là do ông cứ chọc tui hoài đó. Người gì đâu mở miệng ra là đã thấy ghét rồi.”


Thiên Anh thấy Alisa trừng mắt nhìn hắn thì chỉ biết cười, hắn cảm thấy cô nàng này thật khó hiểu. Khi hắn ngồi yên im lặng xem tivi thì cô nàng hỏi hắn vì sao không nói chuyện. Tới khi hắn nói chuyện thì cô nàng kia lại bảo hắn im miệng đi.


Con gái đúng là động vật dễ thay đổi. Tuy đôi khi hơi phiền, nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy khá vui. Tiếp đó Thiên Anh giữ im lặng theo yêu cầu của Alisa. Hắn vừa ăn bánh mì kẹp thịt, vừa chăm chú xem tivi.


Alisa ở bên cạnh thấy hắn nghe lời không nói gì nữa, trong lòng cảm thấy vui vui. Nhưng sau một lúc thì không thấy vui nữa. Khẽ dùng tay huých nhẹ Thiên Anh một cái, Alisa hỏi:
“Những ngày này có chuyện gì xảy ra không?”
Thiên Anh lắc đầu nói:


“Mọi việc vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra cả. À, tôi mới thu nhận một con gấu trắng.”
Alisa kinh ngạc hỏi:
“Ông thu phục được một con biến dị thú nữa hả? Nó là thú biến dị cấp mấy?”
Thiên Anh lắc đầu, hắn nói:


“Nó yếu nhớt à, tại tôi thấy nó cũng thông minh, nên thu nó làm bảo vệ thôi, chứ sức chiến đấu của nó tệ lắm. Có khi còn chẳng bằng Lam.”
Alisa phồng má nói:
“Ông lại xem thường tui.”
Thiên Anh ngạc nhiên hỏi:
“Xem thường hồi nào? Nói gì kỳ cục vậy má?”
Alisa không vui nói:


“Ông vừa mới bảo con gấu kia yếu nhớt, vậy mà ông lại so sánh nó với tui, cái kia không phải là xem thường người ta còn gì.”
Thiên Anh nghe cái lý luận củ cải của Alisa thì bó tay, hắn dùng tay bóp má cô nàng một cái, sau đó nói:


“Hôm nay bà bị chập mát rồi. Ăn xong thì đi vào ngủ tiếp đi. Khi nào bình thường lại thì hẳng dậy.”
Alisa nhìn thấy Thiên Anh cười thì cũng cười theo, có điều ngay sau đó cô nàng đột nhiên thay đổi thái độ, từ một Alisa hoạt bát, hay nhõng nhẽo trở nên cực kỳ thành thục. Cô nàng thở dài nói:


“Đôi khi hâm hâm cho đời bớt nhàm chán, ông không thấy như vậy thú vị hơn à. Mà hỏi thật, mấy ngày này xảy ra chuyện gì không? Tại sao tui ngửi thấy mùi máu trên người ông? Bị thương à?”


Alisa là một cô gái rất tinh tế, nàng nãy giờ quan sát Thiên Anh, dù là khi đấm hắn cũng là đấm thăm dò, nhìn xem phản ứng hắn thế nào.


Thấy hắn không có nhíu mày thì nàng cũng nhẹ thở ra một hơi. Nếu như tên kia bị nàng đấm nhẹ mà nhíu mày chứng tỏ nội thương rất nặng, còn nếu không nhíu mày chứng tỏ vẫn ổn.


Thiên Anh ở bên cạnh bắt gặp ánh mắt quan tâm của chiến hữu, đồng thời nghe được lời nói chân thành của Alisa, hắn lúc này cũng không có giấu mà kể lại chuyện tình những ngày qua.


Alisa ngồi ở bên cạnh, vừa ăn bánh mì, vừa cẩn thận lắng nghe những gì Thiên Anh kể lại. Sau khi nghe xong, biết được những ngày này Thiên Anh đã phải trải qua những gì, nàng chỉ khẽ thở dài, sau đó nói:


“Xem ra có rất nhiều người không muốn chúng ta sống. Mà cảm ơn ông nhé, không có ông chăm sóc thì giờ này chắc tôi xong rồi.”
Thiên Anh cười cười, hắn nói:


“Cảm ơn khỉ gì, nghe sao xa lạ quá vậy. Đây là trách nhiệm của đồng đội mà. Tôi sao có thể để người khác làm bị thương đồng đội của mình được.”
Alisa cười duyên, cô nàng nói:
“Lâu lắm mới nghe ông nói tiếng người đấy.”
Thiên Anh: “...”


Sau khi cùng nhau ăn bánh mì xong, tiếp đó Alisa cùng với Thiên Anh tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ. Hai người hôm nay không có đi nghiên cứu hay đi chế tạo vũ khí gì cả.
Bọn họ lúc này cùng nhau đi đọc sách thư giãn, sau đó lên trên mạng dạo chơi, nhìn xem tình hình ở những nơi khác như thế nào rồi.


Nhưng do đường truyền mạng quốc tế đang gặp sự cố, bọn họ lúc này chỉ có thể truy cập các trang mạng trong nước. Hôm nay khi bọn họ vừa lên diễn đàn ‘thợ săn’ thì thấy một tin rất nóng.


Tại khu vực thành phố Ái Dân, người ta nhìn thấy một sinh vật biến dị cấp chín. Sinh vật biến dị kia là một con bọ ngựa. Ở trên diễn đàn còn có ảnh của nó nữa.
Tuy con bọ ngựa là sinh vật biến dị cấp chín, nhưng hình thể nó không lớn lắm, nó cao tầm bảy mét, toàn thân vảy giáp màu bạc.


Mặc dù hình thể nó không lớn, nhưng sức mạnh của nó thì khó có thể đo lường. Xe tăng bị nó dùng chân ở phía trước chém một cái thì bay cả nòng súng.


Đã có rất nhiều thợ săn kết hợp cùng với quân đội tiến hành vây giết nó, nhưng không thành. Con bọ ngựa biến dị chỉ bị thương nặng, chứ không ch.ết. Về phần bên phía quân đội cùng hiệp hội thợ săn thì tổn thất không ít người cùng trang bị.
Đọc được tin tức này thì Alisa nhíu mày nói:


“Không rõ làm sao bọn thú biến dị này lại có thể biến đổi nhanh vậy được nhỉ? Trong khi nhân loại chúng ta người cao nhất chỉ mới là biến dị cấp sáu, thì bọn nó đã xuất hiện biến dị cấp chín rồi. Cứ đà này, chẳng mấy mà con người sẽ xếp cuối của chuỗi thức ăn.”


Thiếu niên may mắn, trở thành người được chọn, nhân sinh đại biến, xuyên qua vô tận thứ nguyên, gặp gỡ đủ loại tràn cảnh quen thuộc, đến một lúc nào đó, hắn đã siêu việt tất cả. *Thứ Nguyên Siêu Việt Giả*






Truyện liên quan